Bên Anh Trọn Đời

Ban đêm, Tôn Tiểu Uyển ăn xong sushi, ngủ say trong vòng tay của Hàn Thần Dương.

Kể từ sau khi xảy ra chuyện, mỗi ngày Tôn Tiểu Uyển đều phải ở bên cạnh Hàn Thần Dương mới có thể ngủ được. Còn Hàn Thần Dương cũng đã thành thói quen, cho dù bận bịu muộn tới mức nào cũng sẽ đến chỗ này dỗ Tôn Tiểu Uyển vào giấc ngủ.

Có thể Hàn Thần Dương cũng quá mệt, Tôn Tiểu Uyển ngủ chưa được bao lâu, anh ta cũng ngủ thiếp đi. Chỉ là, anh ta ngủ không yên, trong giấc mơ đều là khuôn mặt của Bùi Thiên Ngân, khuôn mặt dính đầy máu tươi.

Máu!

Hàn Thần Dương đột nhiên bừng tỉnh, sự tĩnh lặng xung quanh khiến anh ta cuối cùng cũng nhớ ra, lúc anh ta rời đi, Bùi Thiên Ngân nằm trên bàn trà, bàn trà vỡ vụn, vậy cô…

Anh ta bật dậy theo bản năng, mặc xong áo khoác ngoài liền đi ra khỏi nhà Tôn Tiểu Uyển, khởi động xe. Anh ta không cho mình một lý do, một lời giải thích.

Khi anh ta cuối cùng cũng đứng ở cửa nhà mình mới bình tĩnh bước đến, nắm chìa khóa. Anh ta bất giác tự giễu cười mình, rốt cuộc mình đang muốn làm gì vậy? Quan tâm người phụ nữ đó sao?

Sao có thể? Làm sao có thể vậy?

Anh ta lẽ ra chỉ mong sao người phụ nữ đó chết đi giống như Bùi Quốc Hiếu, như vậy mới có thể trả hết món nợ với anh ta và Tôn Tiểu Uyển!

Nhưng tại sao lúc này anh ta lại vội vàng trở về? Tại sao anh ta lại lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện như vậy?

Có phải anh ta điên rồi hay không?

Không phải, không phải vậy!


Sở dĩ anh ta sợ người phụ nữ đó xảy ra chuyện, là bởi vì anh ta vẫn chưa hành hạ cô đủ!

Đúng, chính là như vậy!

Nghĩ như vậy, Hàn Thần Dương cuối cùng cũng yên tâm thoải mái bước đến cửa, đi vào bên trong. Trong phòng khách rộng lớn không một bóng người, sự bừa bãi trên mặt đất xen lẫn mùi máu tanh đó vẫn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Bùi Thiên Ngân!”

“Bùi Thiên Ngân, cô xuống tầng cho tôi!”

Đáng chết, lẽ nào người phụ nữ đó lên tầng đi ngủ rồi sao?

Nghĩ đến cơ thể Tôn Tiểu Uyển vừa mới ở trong vòng tay mình không ngừng run rẩy, bộ dạng run lẩy bẩy rất lâu mới từ từ chìm vào giấc ngủ, trái tim Hàn Thần Dương lại lần nữa bùng lên cơn giận.

“Đừng gọi nữa, bây giờ cô ấy không gặp nổi anh đâu.”

Trả lời Hàn Thần Dương không phải là Bùi Thiên Ngân, mà là Phương Thúy.

Phương Thúy ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đứng bên cạnh lan can tầng hai, cúi đầu xuống, ánh mắt dò xét như một con dã thú nhìn Hàn Thần Dương.

Cô mãi mãi cũng không hiểu được, người đàn ông Hàn Thần Dương này, ngoại trừ cái vẻ ngoài đẹp mã ra, còn có thứ gì đáng để Bùi Thiên Ngân yêu.

Hơn nữa, còn quyết một lòng như vậy, tầm thường trần tục…

“Tại sao cô lại ở đây?” Đối diện với Phương Thúy, thái độ của Hàn Thần Dương cũng không tốt hơn là bao.

Bạn thân của Bùi Thiên Ngân còn có thể là loại gì tốt đẹp?

“Sếp Hàn chắc hẳn vui mừng vì bây giờ tôi đang ở đây.”

May mà tối nay cô không yên tâm nên qua xem thử, nếu không Bùi Thiên Ngân coi như là chảy máu đến chết mà không ai biết được.

“Sao nào? Là người phụ nữ kia không có mặt mũi nào gặp tôi à?”

Hàn Thần Dương lạnh nhạt kéo khóe môi: “Hay là nói… luật sư Phương Thúy lại đến thương lượng với Bùi Thiên Ngân để làm thế nào phản bội tôi chuyển đổi tài sản?”

“Tôi rốt cuộc đến đây làm gì, sếp Hàn tự mình lên tầng nhìn thử không phải sẽ biết hay sao?” Phương Thúy vừa nói liền làm một động tác mời.

Hàn Thần Dương sững sờ vài giây mới bước lên trên bậc thang. Anh ta cũng muốn xem thử, Bùi Thiên Ngân đến bây giờ vẫn không lộ mặt rốt cuộc là đang chơi trò gì.


Đứng yên trước cửa phòng ngủ tầng hai, Hàn Thần Dương nắm chặt tay nắm cửa, nhưng đúng vào lúc anh ta muốn xoay tay nắm mở cửa, điện thoại trong túi lại vang lên.

Nhận cuộc gọi, là giọng nói của Lâm Thục Trân: “Thần Dương, con đi đâu vậy? Tiểu Uyển tỉnh rồi, không thấy con nó cứ khóc không ngừng. Con có thời gian không? Có thể đến xem thử nó không?”

“Dì Lâm, dì đừng lo lắng, con lập tức trở về.”

Cúp điện thoại, Hàn Thần Dương xoay người liền muốn xuống tầng.

“Hàn Thần Dương!”

Phương Thúy nắm chặt cổ tay anh ta: “Anh cứ thế này mà đi sao? Vợ anh vẫn ở trong phòng ngủ hôn mê đó, anh vì một người phụ nữ khác mà xoay người bước đi, anh rốt cuộc còn có tính người hay không?”

“Tính người?”

Hàn Thần Dương xoay người, cười giễu cợt: “Luật sư Phương Thúy nhất định phải so sánh tính người giữa tôi và người nhà họ Bùi sao?”

Người nhà họBùi thì làm sao?

Người nhà họ Bùi chưa từng nợ Hàn Thần Dương nhà anh một chút gì!

Lời đến khóe môi lập tức muốn tuôn ra, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ khẩn cẩu mình một cách khổ sở của Bùi Thiên Ngân, Phương Thúy lại nuốt vào cổ họng.

Cô đã đồng ý với Bùi Thiên Ngân rằng không nói bất cứ điều gì…

“Sao nào? Ngay cả luật sư Tô cũng không có gì để nói sao?”

Đối diện với sự yên lặng của Phương Thúy, khóe miệng Hàn Thần Dương càng hiện rõ sự mỉa mai sâu hơn. Bùi Thiên Ngân à Bùi Thiên Ngân, cô rốt cuộc có bao nhiêu sự ác độc mới có thể khiến người bạn thân nhất của cô cũng không có cách gì để phản bác lại cho cô?


“Hàn Thần Dương.”

Phương Thúy hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Anh thật sự cứ như thế không quan tâm đến Bùi Thiên Ngân sao? Anh không sợ cô ấy sẽ chết sao?”

Chết?

Hàn Thần Dương nghe xong lời này, nụ cười càng thêm khinh thường: “Cho dù người trên thế gian này đều chết rồi, người phụ nữ vô liêm sỉ đê tiện, ích kỷ như Bùi Thiên Ngân cũng sẽ không chết!”

Hất tay Phương Thúy ra, anh ta xuống tầng không thèm quay đầu lại.

Bóng lưng của Hàn Thần Dương lạnh nhạt và hờ hững, giống như một cái gai đâm vào mắt của Phương Thúy đau đớn. Cuối cùng không nhịn được, cô lấy hết sức hét lớn: “Hàn Thần Dương, tên cặn bã đê hèn nhà anh, sớm muộn cũng có ngày anh sẽ hối hận!”

Nhìn cửa mở ra rồi bị đóng lại, nước mắt của Phương Thúy cuối cùng cũng tuôn ra.

Xoay người, mở cửa phòng ngủ, trên chiếc giường đôi cực lớn, khuôn mặt Bùi Thiên Ngân vàng nhợt, mỏng như tờ giấy nằm ở một bên, đập vào mắt đều là vết thương bị thủy tinh cứa đứt, trên mu bàn tay gầy đét bị chích từng chút một.

Nghĩ tới lúc mình vừa đến, muốn đưa Bùi Thiên Ngân đi bệnh viện, nhưng cô ấy thế nào cũng không đi, bộ dạng khoan dung và quan tâm, lo sợ cô xuất hiện ở bệnh viện sẽ mang đến cho Hàn Thần Dương tin tức không hay của cô khiến trái tim Phương Thúy đau đến mức một khi đã phát ra không thể thu lại.

Đáng sao?

Ngân, thật sự đáng sao?

Người đàn ông cậu ngày đêm thương nhớ, đến chết cũng không muốn làm tổn thương, anh ta lại vì một người phụ nữ khác, ngay cả cửa phòng cậu cũng không muốn mở liền xoay người bước đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui