Cuộc sống hôn nhân sau này, mỗi ngày anh đều cố tình không về nhà, chờ người phụ nữ kia khóc lóc cầu xin anh ta về nhà ăn cơm, không kiêng kị gì mà nghe điện thoại của Tôn Tiểu Uyển trước mặt người phụ nữ kia, khoảnh khắc nhìn thấy cô đau khổ, anh cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng.
Chỉ là...
Đã nhiều năm như vậy rồi, người phụ nữ kia đã khóc, đã đau lòng nhưng tại sao không uất hận?
Vì sao, khi người phụ nữ kia nhìn anh, trong mắt mãi mãi không tồn tại sự hận thù đây?
Là do cô giấu quá kĩ sao?
"Thần Dương, không sao đâu, anh đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh."
Bỗng nhiên, khung cảnh trong mơ thay đổi, anh mơ về buổi tối khi anh rơi xuống khe núi kia, trong cơn mơ màng, anh ta cảm nhận được có một người nói bên tai anh điều gì đó, người đó luôn dùng cơ thể mà sưởi ấm cơ thể đang không ngừng tăng nhiệt cho anh.
Rốt cuộc anh đã nhớ lại, trong cơn mơ màng kia, anh đã hỏi: "Mãi mãi là bao lâu?"
Một giọng nói dịu dàng dường như có thể bao dung toàn bộ sự nhẫn tâm kia vang lên, nhẹ nhàng trả lời anh rằng: Mãi mãi, là đến điểm cuối cùng sinh mạng của em..."
Bùi Thiên Ngân...
Bùi Thiên Ngân!!
Hàn Thần Dương mở mắt choàng tỉnh, ngồi bật dậy, sau khi thở hổn hển một lúc lâu, anh mới phát hiện ra anh ta vừa mới mơ một giấc mơ vô lý.
Sao lại mơ thấy người phụ nữ kia?
Anh ta đưa tay lên chầm chậm nắm lấy mái tóc của mình, tại sao anh ta lại mơ đến cô? Vì sao trong giấc mơ của anh ta đều là hình bóng của cô?
"Đối xử với vợ cậu tốt một chút đi, vợ cậu đang mang thai."
Giọng nói của Lưu Hạo Vũ lại lần nữa vang lên bên tai, Hàn Thần Dương bỗng nhiên mở to mắt, một lúc lâu sau, anh ta mới từ từ nở nụ cười.
Đúng.
Người bây giờ anh ta nghĩ tới không phải là người phụ nữ kia mà lại đứa bé trong bụng cô, người phụ nữ kia có sống hay chết đều không liên quan tới anh ta nhưng đứa bé nhất định phải ở bên cạnh anh ta!!
Cầm điện thoại lên, anh ta nhanh chóng gọi điện cho Lưu Hạo Vũ.
"Tìm người phụ nữ kia cho tôi, tìm người phụ nữ kia cho tôi!!"
Lưu Hạo Vũ chưa hề đi ngủ, nghe thấy lời của Hàn Thần Dương, anh có chút vui mừng, ít nhất thì rốt cuộc Hàn Thần Dương cũng đồng ý đi tìm Bùi Thiên Ngân nhưng nghe giọng nói tràn đầy lo lắng của Hàn Thần Dương, anh cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.
"Không phải cậu nói rằng cô ấy đi rồi cậu rất vui sao?"
"Cô ta đi tôi không quan tâm nhưng trong bụng cô ta là con tôi! Cô ta sống hay chết cũng được nhưng tôi tuyệt đối không thể để con tôi chôn cùng cô ta!!"
Hàn Thần Dương nắm lấy điện thoại, giọng nói như đang gào thét: "Tìm cô ta cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!!"
Cúp điện thoại, Hàn Thần Dương không còn chút buồn ngủ nào nữa, anh ta đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn bóng đêm vô tận ngoài kia, điếu thuốc này rồi lại một điếu thuốc nữa được châm lên.
Khói thuốc lượn lờ, trong đôi mắt đang mê man của anh ta thật giống như bóng đêm vô tận ngoài kia, không hề có tiểu điểm, không có sự sống, trống rỗng và mang đầy vẻ âm u...
Đã nghĩ rõ ràng mọi chuyện rồi, hẳn là anh ta nên vui vẻ, anh ta chỉ là vì con nên mới nhớ tới người phụ nữ kia, nhưng tại sao anh ta vẫn không cười nổi?
Vì sao chứ?
Có ai nói cho anh ta biết là vì sao không!!!
"Anh Thần Dương..."
Sáng sớm, Tôn Tiểu Uyển như thường lệ mở cửa phòng ngủ gọi Hàn Thần Dương ra ăn sáng, nhưng không ngờ, vừa mới mở cửa ra đã bị mùi khói thuốc nồng nặc làm cho sặc không mở mắt ra được.
"Khụ khụ khụ..."
Sao thế này? Sao khói thuốc lại đầy phòng thế này?
"Anh Thần Dương, đêm qua anh không ngủ sao?"
Hàn Thần Dương cầm lấy áo khoác bước tới, kéo tay Tôn Tiểu Uyển đi đồng thời đóng cửa phòng lại: "Không, anh ngủ rất ngon."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...