Bên Anh Một Lần Nữa


Phía sau trường là một chiếc hồ lớn, Hải Đăng ngồi dưới tán cây to để tránh nắng mặt mày cau có khó chịu.

Anh ghét cái cảm giác mái tóc đầy phong cách của mình lại bị phá hủy trong sự nóng rát của cái nắng vàng có phần khá oi bức đang nhuộm khắp không gian.Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, hình bóng nhỏ nhắn đó vẫn chưa xuất hiện.Ngay khi sự kiên nhẫn của anh đã đạt đến giới hạn, từ phía xa xa môt cô gái mặc một chiếc quần jeans cùng áo phông xanh nhạt đơn giản bước đến."Dương, anh ở đây."Thấy cô xuất hiện, Đăng hét lớn, anh vẩy vẩy tay.Dương ngồi xuống chỗ trống kế bên, cô đặt mấy cuốn giáo trình dày cộm lên đùi."Anh tìm em có việc gì à?""Có việc mới tìm được em hả?"Đăng nhăn mũi tỏ vẻ hờn dỗi."Không có mà....!nhưng anh tìm em có viêc gì không?"Nhìn bộ dạng hờn dỗi như trẻ con của anh, cô không nhịn được cười.

Người con trai làm bao trái tim của sinh viên nữ Blue Castle cũng có lúc đáng yêu như thế này cơ đấy."Tối hôm trước, em không sao chứ?"Hơi bất ngờ trước câu hỏi, Dương ngỡ ngác nhìn Đăng: "Sao anh biết?""Vì sao anh biết không quan trọng.

Anh đang hỏi em có bị gì không mà?"Anh đã như một kẻ điên đập ầm ầm các cửa trong khách sạn, ngay khi bị bảo vệ đuổi ra anh đã đánh luôn họ.

Anh đã đi tìm cô suốt đêm, trước đến nay Đăng chưa bao giờ hoảng loạn như thế.

Đến tờ mờ sáng, đám đàn em của anh cũng đã mệt lữ, Đăng mới cho họ về còn mình vẫn lái xe quanh thành phố đễ đi tìm.Cho đến khi thấy bóng dáng gầy quen thuộc xuất hiện, anh mới thở phào nhẹ nhõm.Cho đến giờ cô mới để ý đôi mắt sưng lên vì cả đêm không ngủ của anh.

Vẻ mặt lãng tử cũng không còn, trông anh có vẻ mệt mỏi.Dương cười.

Cô lấy trong túi một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt mồ hồi lấm tấm trên trán của Đăng."Em không sao"Hành động này của Dương khiên anh bất ngờ.

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần khiên anh có thể nhìn ro từng đường nét trên gương mặt cô.Dương thật sự rất đẹp....Đăng như bị thôi miên, gương mặt anh tiến sát lại gần cô hơn.Bị hơi thở nóng của anh phà vào cổ, Dương hơi giật mình.


Cô hoảng lên khi thấy gương mặt anh chỉ còn cách mình vài centimet.Dương vột đẩy anh ra xa."Anh làm gì thế?"Đăng nhếch môi cười.

Anh đứng dậy, tay đút vào bọc quần rồi bước đi thẳng.

Vẫn với cái vẻ lãng tử đó.Anh từ lúc nào đã không biết kiểm xoát cảm xúc trước mặt cô gái nhỏ.Thật sự vừa rồi, anh đã bị cô mê hoặc.

Nếu như lúc đó cô không đẩy anh ra thì có lẽ anh đã kịp hôn nhẹ lên môi của cô rồi.

Nghĩ cũng tiếc thật, nhưng không sao, anh còn nhiều thời gian mà.

Anh sẽ làm cho người con gái ấy thích anh từ từ....****"Tớ không biết! Thật đấy..."Dương thở dài, cô đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần câu nói này.

Đầu cô như môt cuốn băng cát xét cũ, nhìn bề ngoài có lẽ sẽ thấy không sao nhưng bật lên thì mới thấy những thước phim đã bị hỏng và không thể chạy được.

Họa chăng còn lại chỉ là những hồi ức dời dạc không thể gắn kết với nhau.Cô đã nhiều lần vắt óc cố nhớ ra thứ gì đó nhưng vô dụng."Thôi được rôi, thật tuyệt vì cậu đã trở về còn nguyên vẹn.

Tớ sẽ không hỏi nữa"- Hải Linh thở phào nhìn cô bạn.


Cô đã thưc sự lo cho Dương biết bao nhiêu.Cô bạn nhìn Dương khẽ thở dài.

Một cô gái không người thân, không họ hàng sống ở cái thành phố này sẽ chẳng dễ dàng gì.

Cô biết mọi thứ Dương đã và đang phải chịu đựng.

Là một người bạn thân đúng nghĩa, Linh đôi lúc chỉ biết đem những thứ ngon ngon mẹ cô vẫn hay làm chia cho Dương hay đơn giản là ở bên cô bạn để Dương không cảm thấy cô đơn ở cái cuộc sống này.Dẫu vậy, thi thoảng cô vẫn thấy vẻ mặt buồn buồn đầy tâm sự của cô bạn là Linh lại đau lòng.

Có lẽ, Dương nhớ lại nhớ bố."Hải Linh này, tớ cần tìm một người""Người cậu tìm là sinh viên năm 3 cùng khoa! Đúng chứ?"Chiếc bánh mỳ chưa kịp đưa lên miệng đã khựng lại giữa không trung.

Dương khá bất ngờ khi bị nhìn thấu suy nghĩ của cô bạn.Nhìn vẻ mặt như không tin nổi của Dương, Linh lắc đầu.

Cô bạn chỉ tay vào tấm poster treo ngay cửa tra vào của cantin thản nhiên nói:"không muốn người ta nhìn thấu suy nghĩ thì đừng có ngó nghiêng qua đó như kẻ mất hồn"Dương cười trừ.Đúng thật, người được in lên tấm poster đó không ai khác chính là sinh viên ưu tú Lâm Gia Phong người đã sáng tạo ra phần mềm AVG Anti- Virus Free Edition và nhận học bổng danh giá của một trường đại học ở Mỹ.***Chiều muộn, nắng tắt, hoàng hôn buông.Màn đêm phủ dần màu ảm đạm lên những dây hoa thằn lằn bám chằng chịt vào tường nhà y hệt những con rắn đang bò trên những vách tường.Bàn tay mảnh khảnh khẽ đẩy cánh cửa đã cũ, bước chân về phía chiếc giường đơn.

Dương thả người lên đó.Vừa học vừa làm quả thật không dễ.

Chiều nay, sau khi tan làm cô và Hải Linh đã trở về khách sạn tối hôm đó, với chút tia hy vọng mình sẽ tìm được manh mối về người con trai tên Henry nhưng không.


Cô không biết thêm được một chút dù chỉ là hình dáng của anh ta.

Họ nói rằng, mọi thông tin khách hàng đều được bảo mật chặt chẽ....Nhưng ngẫm lại mới thấy, mấy cô gái ở lễ tân có vẻ rất si mê cái người con trai đó."Hay là Lâm Gia Phong?"Không thể nào, Dương vỗ mạnh vào để xua đi cái ý nghĩ điên rồ đó.Tại sao lại là anh ta kia chứ? Thật nực cười...!Dương tự thấy coi thường bản thân với cái ý nghĩ điên rồ đó.Dương lắc mạnh cổ chân, đôi giày vải cũ dễ dàng tuột ra ngoài.

Đôi mắt buồn lại dõi vào khoảng không.Một lần nữa, quá khứ khốc liệt lại đè lên cái hiện tại nhàn nhạt, có cái gì đó cứ mờ ảo không thể nào khiến cô dứt bỏ.Cô luôn tự nhủ với bản thân, không được phép bỏ cuộc.

Cánh cổng Blue Castle đã mở ra, là trường đại học bậc nhất nước hiện nay.

Cô sẽ có một cuộc sống mới, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi....Thế nhưng, cảm giác cô độc nó vẫn luôn ở đây, nó gặm nhấm cô từng ngày khiến cô không thể nào có thể dứt bỏ.Cái vòng luẩn quẩn đầy đáng sợ là thứ mà Dương không thể nào thoát ra được, nó đẩy cô ra xa những hoạch định cô đã đặt ra trước khi vào đại học.

Cầm tấm bằng giỏi Blue Castle, có một chỗ đứng trong xã hội và nhất định phải mua lại nhà....Năm tháng cứ thế trôi đi, cô đã trải qua tột cùng của sự khổ đau.

Nó đã dần rèn luyện cho Dương tính mạnh mẽ đối phó với mọi tình huống nhưng nó lại chưa một lần nói cho cô biết làm sao để gượng dậy.....Nguyệt Dương, cô dù cố hòa mình vào hiện tại, nhưng phải làm sao khi tâm hồn của cô nó vốn đã không còn nguyên vẹn? Đằng sau đôi mắt biết cười ấy lại là những nổi đau đang dần ăn mòn đi dòng cảm xúc.***Đêm khuy.

Gió vờn.

Bao chùm lên căn biệt thự là sự tĩnh lặng.Rất nhẹ, vang lên tiếng động nhỏ giữa không gian im lìm.

Mặt hồ phẳng lặng những gợn sóng li ti dập dờn nhưng có cánh buồm nhỏ lướt qua.Đôi mắt lạnh buôn tia nhìn theo hòn đá đang nảy trên làn nước rồi tung mình sang phía bên kia bờ hồ.Phong ngả đầu lên chiếc áo khoác được trải sẵn lên trên nền đất, ánh mắt ngạo mạn chơi đùa trên những vệt sáng lên qua những tán lá của cây sồi lâu năm.Bầu trời đêm nay thật đẹp, có vô số những vì sao đính quanh mảnh trăng, ánh lên ngàn tia lấp lánh trong cái nền là màn đêm u tịnh.

Ngắm nhìn bầu trời trong đêm là khi tâm tư thầm kín được soi rõ, nhưng với Phong thì không.


Anh đang liê tưởng đến cô nàng láo cá.Lần đầu tiên anh gặp cô là cú va chạm trên đường của ngày hôm đấy.

Anh đã tỉnh giấc sau cú phanh xe đột ngột, cũng khác bực mình.

Nhưng hôm đấy tâm trạng của anh rất tốt và không hiểu trời đất xui khiến kiểu gì mà anh đã mở cửa xuống xe hỏi thăm cái người đã đâm trúng xe của anh.Một con nhỏ đầy bụi bặm, chính xác là như thế.Anh tưởng cô sẽ ăn vạ đòi bồi thường, nhưng không.

Cô đưng lên phủi phủi sơ qua bộ quần áo dính bẩn nhìn anh khẽ cười rôi khập khễnh chạy đi.

Trông cô lúc ấy rất buồn cười.Anh biết, một cô gái như cô để vào được khoa toán tin của trường chắc hẳn đầu óc cũng cực kì linh hoạt.

Nhưng rõ ràng trước anh cô ấy lại như một người có trí thông minh chậm phát triển.Cô là người con gái đầu tiên dám chạm vào anh, đấy là điều cấm kị đơi với sinh viên ở Blue Castle.

Khi mới vào đây, ai rồi cũng sẽ được biết những quy tắc ngầm mà các sinh viên truyền tai nhau.Rõ ràng hành động ngu ngốc của cô có thể khiến tên mình bị xóa sổ khỏi trường, thông thường ai cũng sẽ sợ hãi trước cái nhìn đáng sợ của anh.

Nhưng với cô thì không, cô đã xù lông nhưng một con nhím và đanh đá cãi lại anh rồi làm ra vẻ như mình bị hại.Ngay khi cô biết mình đã chạm phải điều cấm kị thì bèn có ý định bỏ chạy.

Nhưng đâu dễ như thế, tất cả những sai lầm của cô đều phải trả giá.Anh đã xô cô xuống hồ dù biết nhiệt độ ban đêm đã trở lạnh.

Nhìn cô chới với trong làn nước, anh cảm thấy thích thú.Mọi thứ từ trước đến nay đều nằm trong tầm kiêm soát của anh, vậy nên khi nhìn cô khổ sở để leo lên bờ anh có chút lo lắng đến phát bực.Khóe miệng Gia Phong khẽ nhếch thành nụ cười nhàn nhạt giữa màn đêm tĩnh lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận