Quãng thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh.
Mới chớp mắt, thanh tiến độ của ngày cuối tuần đã đi đến hồi cuối.
Buổi chiều chủ nhật, Bùi Điềm đang còn ngủ trưa thì bị Trình Cẩn xốc chăn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngủ ngủ ngủ, con chỉ biết ngủ thôi. Một ngày con tỉnh được mấy giờ đồng hồ?" Trình Cẩn khoanh tay, đứng nhìn cô thu dọn hành lý một cách chậm rì rì. Bà nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: "Bằng tuổi con là Hình nó đã bắt đầu lập nghiệp rồi, một ngày chỉ ngủ có vài tiếng. Còn con thì sao? Nhìn lại con đi..."
*Ý chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Bùi Điềm xoắn tóc, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Chịu đựng Trình Cẩn lải nhải xong, Bùi Điềm kéo lấy chiếc vali nhỏ. Lúc đi qua phòng sách, cô trông thấy Bùi Mịch đang nằm dài trên bàn làm bài tập, gương mặt nhỏ nhăn nhó rầu rĩ.
Có sự so sánh, nhất thời Bùi Điềm cảm thấy thoải mái hơn.
Ít nhất thì cô không có bài tập.
Ngay lúc cô định dời mắt đi, lại vô tình trông thấy Bùi Tuân đang uể oải dựa vào một bên, và chiếc... mô hình máy bay trên tay cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Điềm híp mắt, bước nhanh vào phòng rồi hỏi một cách bất thình lình: "Nắp Sữa, mô hình máy bay của em ở đâu ra thế?"
Nếu như cô không nhìn nhầm thì đây là mấy món quý giá mà lúc trước Lục Trì Châu cất giấu.
Trước kia lúc cô lén chơi, không cẩn thận làm mất một linh kiện, Lục Trì Châu giận cô cả tháng trời.
Cuối cùng, món linh kiện đó được tìm thấy dưới gầm giường cùa Lục Trì Châu.
Bùi Tuân mở to đôi mắt sáng trong, chớp chớp, bán đứng người khác một cách không thương tiếc: "Anh Lục cho em đó."
Bùi Điềm: ?
Không thể phủ nhận là cô có hơi hơi ghen.
Tên này được lắm, mấy món đồ quý giá này hễ cô đụng vào một chút là giận, cuối cùng bây giờ nói tặng người khác là tặng luôn?
"Tại sao lại tặng em chứ?"
Bùi Tuân nghĩ một lúc, trầm ngâm nói: "Chắc là anh ấy thấy em vừa gặp đã thân á."
Bùi Điềm: "..."
Cô kéo vali: "Chị đi đây."
Hai đứa nhóc phía sau không chút lưu luyến nào vẫy tay: "Bái bai."
-
Một tuần mới bắt đầu.
Đột nhiên thời tiết trở lạnh, nhiệt độ chợt giảm xuống.
Bùi Điềm vô cùng sợ lạnh, sáng sớm mặc thêm áo khoác lót bông, chậm rãi bước từng bước theo chân Hà Giai Giai đến tòa giảng đường.
Gần đây Hà Giai Giai thay đổi rất nhiều. Từ một con cá muối chuyển mình trở thành kẻ điên cuồng học hành nhất phòng*. Mỗi ngày cô ấy dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn trễ hơn chó.
*Raw gốc 从咸鱼翻身成为寝室的内卷之王, trong đó 咸鱼 là cá muối, chỉ những người bình thường; còn 内卷之王 hay còn gọi là 内卷王, chỉ sự cạnh tranh giữa các học sinh hoặc đồng nghiệp với nhau.
Bùi Điềm ngáp một cái, lười biếng nhìn nhịp bước lộp cộp của cô ấy.
"Điềm Bảo." Đột nhiên Hà Giai Giai xoay người, nói: "Lát nữa tụi mình đi tìm Chu Dịch, nói với cậu ấy chuyện dự án."
"Hả?"
Hà Giai Giai nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Chưởng Châu đã nhìn trúng dự án của chúng ta rồi, chứng tỏ họ đã công nhận tài hoa của chúng ta! Chúng ta nhất định không được phụ sự kỳ vọng của họ!!!"
Bùi Điềm: "... Ừm."
Sau khi tan học, Hà Giai Giai hăng hái, không thương tiếc mà đánh Chu Dịch đang ngủ ở hàng sau, gọi cậu ấy dậy.
Bùi Điềm và Chu Dịch ngồi chung một hàng, cả hai người ngây ngốc nhìn Hà Giai Giai.
Hà Giai Giai lấy bảng kê khai dự án của cả bọn ra: "Hôm qua tớ nhận được tin nhắn, thứ sáu tuần này là phải đi gặp phòng dự án của Chưởng Châu rồi!"
Bùi Điềm: "Hả?"
Chu Dịch: "Hở?"
"Vậy nên mấy ngày này chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ càng! Có nghe rõ hay không?" Vẻ mặt Hà Giai Giai tràn ngập sự nhiệt huyết: "Nói không chừng sau này chúng ta sẽ là những người sáng lập công ty! Giống như vị Tổng giám đốc của Chưởng Châu vậy, CEO lớn! Có hưng phấn không? Kích động không?"
Bùi Điềm: "Hưng phấn."
Chu Dịch: "Kích động."
"Cho nên, mấy ngày này chúng ta phải thức đêm thức hôm chỉnh sửa dự án! Nói không chừng công ty người ta sẽ nhìn trúng rồi quyết định đầu tư luôn!"
Bùi Điềm: "Thức khuya không tốt."
Chu Dịch: "Chết sớm đó."
Hà Giai Giai: "..."
Cũng may là Giai Giai cầm roi da nhỏ đuổi theo hai người như hung thần, nên cuối cùng mọi người cũng đã chỉnh sửa và tổng hợp lại dự án trước thứ sáu.
Buổi chiều thứ sáu không có tiết học, vốn là lúc phải về nhà, nhưng Bùi Điềm lại bị "đuổi" đến dưới tòa nhà Khoa học công nghệ Chưởng Châu.
"Wow." Hà Giai Giai ngừa đầu nhìn tòa nhà to chọc trời: "Khí thế ngời ngời luôn."
"Nghe nói tổng bộ bên Thiên Khải cũng chuyến đến đây rồi."
Vì không được nghỉ ngơi tốt nên Bùi Điềm và Chu Dịch đều cảm thấy uể oải, nhất thời không ai tiếp lời.
"Khí thế! Phô trương khí thế ra cho tớ! Chúng ta là CEO tương lai, có nghe rõ không?"
"... Nghe rồi."
Ba người đi vào cửa lớn, tiến thẳng đến phòng dự án ở tầng mười.
Vốn là Hà Giai Giai đang xông lên phía trước, nhưng khi đến trước phòng họp, trông thấy một nhóm người đông nghịt qua cửa kính thì cô ấy lại chợt lo lắng.
Cô ấy xoay người, nắm chặt lấy tay Bùi Điềm: "Điềm Bảo, tớ hồi hộp quá, lo lắng quá."
Bùi Điềm cũng ngó mắt nhìn.
Phần lớn trong nhóm người đó không phải là sinh viên, xem ra toàn là đối thủ cạnh tranh.
Bùi Điềm thót tim.
Nếu vậy thì bọn họ thật sự được chọn à? Không phải Lục Trì Châu cho cô đi cửa sau sao?
Cô ổn định tâm lý, nắm chặt tay Hà Giai Giai, bình tĩnh đáp lời: "Đừng lo, chúng ta đi vào thôi."
Dứt lời, Chu Dịch đẩy cửa bước vào với dáng vẻ cà lơ phất phơ, còn tỉ mỉ dò xét đám người ở đây y như cậu chủ đi tuần tra.
Dáng vẻ này của cậu ấy không giống như người đi tranh cử, mà giống Tổng giám đốc ghé thăm hơn.
Bên trong nhất thời trở nên yên ắng.
Bùi Điềm kéo Hà Giai Giai theo sau bước vào cửa.
Trong mấy vị mặc âu phục mang giày da ở hàng trước không có Lục Trì Châu.
Bàn tay đang căng thẳng của Bùi Điềm thả lỏng hơn.
Giám đốc Dự án bắt đầu giảng giải một tràng.
Đại khái ý chính muốn nói là: Tổng giám đốc của Chưởng Châu vô cùng chú trọng việc sáng tạo cái mới, phòng dự án chuyên tuyển chọn và bồi dưỡng những dự án có tiềm lực.
Những người đến đây ngoại trừ sinh viên ra thì đa số đều là những người lập nghiệp trẻ tuổi.
Mỗi bản báo cáo đều được chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Bùi Điềm đang chuyên tâm nghe thì đột nhiên cảm nhận được những ngón tay ướt đẫm mồ hôi nắm lấy tay mình. Sắc mặt Hà Giai Giai trắng bệch: "Điềm Bảo, tớ cảm thấy trạng thái của tớ không tốt lắm."
"Hai người có ai thay tớ lên báo cáo được không?"
Chu Dịch và Bùi Điềm - hai kẻ vô dụng đối mặt nhìn nhau.
Chu Dịch lên tiếng trước: "Cậu thấy tớ có giống như 'được' không?"
Bùi Điềm liếc cậu ấy một cái, đột nhiên phát hiện con người này cũng khá đẹp trai.
Phần tóc trước trán cậu ấy nhuộm highlight màu xám, đeo khuyên tai. Tuy là đang mặc đồ công sở nhưng vẫn y chang đầu đường xó chợ.
Cho nên, cuối cùng nhiệm vụ báo cáo không thể tránh khỏi mà rơi vào người Bùi Điềm.
Theo thứ tự thì bọn họ báo cáo gần cuối, cho nên họ ngồi ở góc khuất trong phòng báo cáo.
Giữa chừng, Bùi Điềm trông có vẻ mệt mỏi. Cô ngáp mấy cái, vừa nghiêng đầu đã thấy Chu Dịch đang cầm điện thoại, chuyên tâm mà... đấu địa chủ*.
*Một trò chơi bài phổ biến của Trung Quốc. Sử dụng bài Tây.
Đến lượt Chu Dịch đánh, cậu ấy hồi lâu không ra bài, Bùi Điềm còn gấp hơn cậu ấy. Cô nhịn không nổi mà tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Cậu quất nó đi chứ."
Chu Dịch: "Không quất được."
"Sao lại không quất được?"
Chu Dịch uể oải nhướng mắt: "Tớ đoán người này còn đôi Joker, cậu đừng vội."
Trong lòng Bùi Điềm ngứa ngáy, không tự chủ mà dựa gần hơn, hận không thể tự mình đánh bài.
Lúc này, có người đẩy cửa sau phòng báo cáo ra.
Dương Chấp dẫn Lục Trì Châu đi vào, nói khẽ: "Nếu như anh sợ ảnh hưởng đến quá trình báo cáo thì có thể vào bằng cửa sau."
"Hôm nay những người tranh cử đều ở đây..." Dương Chấp còn chưa nói xong đã bị một giọng la nhỏ cắt ngang.
"Ây da, cậu ra bốn con K ấy, quất nó, quất nó nhanh lên."
Dương Chấp: "..."
Anh ấy nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người đó thì biết ngay tại sao ông chủ nhà mình vừa họp xong đã muốn đến nơi này.
Cô gái vừa gặp hôm nọ đang nghiêng người, ngồi cạnh nam sinh... chơi đấu địa chủ.
Hai cái đầu như muốn dán chặt với nhau luôn.
Người ở phía sau không động đậy gì.
Dương Chấp chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi vèo vèo từ sau lưng.
Đến tận khi Bùi Điềm ý thức được có gì đó không ổn thì không biết Lục Trì Châu đã đứng sau lưng hết bao lâu.
Dưới sự nhắc nhở năm lần bảy lượt của Hà Giai Giai, cô không kiên nhẫn quay đầu.
Lập tức đối mặt với một ánh mắt lạnh buốt.
Lục Trì Châu đứng cách sau cô không xa, cánh tay kẹp lấy tệp tài liệu, hơi nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Bị anh nhìn từ trên cao xuống, trong phút chốc Bùi Điềm thấy chột dạ vô cùng, vô thức cách xa Chu Dịch.
Tình cảnh này không khác gì bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang tại chỗ hồi còn đi học trung học.
Hai người một đứng một ngồi nhìn nhau, đến người đang chuyên tâm đấu địa chủ như Chu Dịch cũng phát hiện có điều gì không đúng.
Cậu ấy quay đầu đánh giá Lục Trì Châu vài giây, lắc lắc điện thoại, chủ động giảng hòa: "Người anh em, làm phiền đến anh rồi à? Hay là chơi chung đi? Đúng lúc hai thiếu một."
Bùi Điềm: "..."
Cô đứng dậy, che Chu Dịch ra phía sau, vô cùng lúng túng mà cưới với Dương Chấp: "Xin lỗi, chúng tôi sẽ tắt ngay, không chơi nữa."
Dương Chấp rất muốn nói không sao, nhưng không đến lượt anh ấy nói.
Anh ấy thăm dò sắc mặt của ông chủ nhà mình.
Ánh mắt Lục Trì Châu ảm đạm không rõ, nghe không ra tâm trạng gì từ giọng điệu anh.
"Bên trên còn đang báo cáo, tôi ngồi ở đây trước."
Dương Chấp cho người lấy thêm ghế đặt sau lưng Bùi Điềm.
Lục Trì Châu yên tĩnh ngồi sau bọn họ. Dù không một tiếng vang nhưng Bùi Điềm vẫn thấy phía sau lạnh lẽo.
Mà Hà Giai Giai không rõ tình huống lại cứ hỏi: "Điềm Điềm, anh ta là ai vậy?"
Bùi Điềm nuốt nước miếng đáp: "Tổng... tổng giám đốc đó."
Chu Dịch: "..."
"Vãi." Hà Giai Giai kinh ngạc thốt lên, vừa nhìn ra phía sau vừa nói: "Cái người mà cậu nói xấu như chó đó hả?"
Cô ấy vỗ đùi một cái: "Không giống mà! Đẹp trai chết đi được ấy!?"
Hà Giai Giai tiếp tục liếc mắt đánh giá, tự cho rằng giọng mình rất nhỏ mà nói: "Hơn nữa, anh ta trông giống với con búp bê mà hôm bữa cậu hành hung ghê á."
"Cậu lấy mặt anh ta làm mẫu hả?"
Bùi Điềm: "..."
Cô tuyệt vọng ôm mặt.
Đến khi phía sau truyền đến âm thanh đẩy ghế. "Két két" một tiếng, Bùi Điềm nghe mà lạnh sống lưng.
Một nhóm vừa mới báo cáo xong, Lục Trì Châu đứng dậy. Dương Chấp tức khắc hiểu được anh muốn lên phía trước ngồi.
Bùi Điềm còn chưa thở ra một hơi nhẹ nhỏm thì thấy người đàn ông quay đầu, giọng nói trầm thấp: "Góc nhìn của vị trí này không tốt lắm, đều do chúng tôi chiêu đãi không chu đáo."
Lục Trì Châu nhướng mắt lên, ánh mắt rơi vào gương mặt cô: "Thiệt thòi cho bạn học phải đấu địa chủ ở đây."
Bùi Điềm: "..."
"Dương Chấp, hàng trước còn có chỗ trống, đưa họ qua đó đi."
Hàng trước còn chỗ trống thì còn thật, nhưng má nó ai mà muốn ngồi gần Ban giám khảo chứ!
Dương Chấp: "Mời."
Ba người mặt như tro tàn đi theo sau Dương Chấp.
Các vị giám đốc ngồi hàng trên trông thấy Lục Trì Châu, cả một hàng suýt thì đứng dậy tại chỗ.
Nhưng lại bị Lục Trì Châu ngăn lại. Anh rất khiêm tốn, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Tiếp tục."
Giám đốc Dự án lập tức hiểu được ý muốn "cải trang vi hành" của Tổng giám đốc. Anh ta vẫy tay ra hiệu tiếp tục.
Dương Chấp vô cùng hiểu chuyện. Anh ấy chỉ vào ba vị trí bên cạnh Lục Trì Châu cho Bùi Điềm.
Mọi người trông thấy Lục Trì Châu và Bùi Điềm ở cạnh nhau, tưởng rằng họ đi chung với không chú ý gì lắm.
Vì vị trí này quá gần với Ban giám khảo nên không ai dám ngồi.
Sau khi biết Lục Trì Châu là ai, Hà Giai Giai và Chu Dịch đều đứng nguyên tại chỗ, ý muốn nhường lại ân huệ được ngồi vị trí gần Tổng giám đốc nhất cho Bùi Điềm.
Bùi Điềm: "..."
Nếu cứ đứng thế này sẽ ảnh hưởng đến quá trình báo cáo.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Điềm chỉ có thể gian nan nhấc chân, cứng đờ ngồi xuống bên cạnh Lục Trì Châu.
Sau đó, nhìn về phía trước không chớp mắt.
Cô rất muốn tỏ thái độ mình không có bất kỳ mối quan hệ gì với anh, nhưng mùi gỗ linh sam trên cơ thể người đàn ông lại cứ bay vào trong mũi.
Bùi Điềm nhăn mũi, nhịn không nổi mà nghiêng đầu nhìn qua, dò xét người nào đó từ đầu đến chân.
Cô cũng chú ý đến hôm nay người này thực sự đẹp hơn trước đây rất nhiều.
Mấy sợi tóc nhỏ trước trán được vuốt keo thẳng lên, lộ ra cả gương mặt thanh tú. Bộ vest đen tuyền với hai hàng nút vừa vặn hợp người, cài một chiếc trâm cài ngực Tiffany màu trắng bạc trước ngực, cùng với khuy măng sét cùng kiểu dáng.
Trên ngón tay cái của bàn tay trái còn đeo một chiếc nhẫn đen tuyền.
Cả người anh sáng ngời ngời.
Giống như là nam yêu tinh đến để quyến rũ người khác vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...