Bùi Ngôn Chi mỉm cười, ánh mắt lướt qua chậm rãi trên mặt mọi người, thản nhiên nói: "Bọn họ là người của ông cụ Lục, cháu là chủ nhà, đương nhiên phải nhường bọn họ ngồi trước."
Lúc này, mọi người mới hiểu được ý Bùi Ngôn Chi muốn ra mặt cho Lục Trì Châu.
Những lời này có vẻ như là nói suông, nhưng thực ra là đang cảnh cáo bọn họ rằng ông chỉ công nhận Lục Trì Châu là người cầm quyền nhà họ Lục.
Lần phẫu thuật này rất lâu.
Nhưng chỉ những người thực sự quan tâm đến những người thân yêu của họ mới quan tâm đến thời gian phẫu thuật dài hay ngắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì Bùi Ngôn Chi đến, nên những người có mặt ở đó đều đến lấy lòng, ngoài phòng phẫu thuật vốn đang nghiêm chỉnh lại trở nên ồn ào.
Lục Trì Châu khoanh tay lạnh lùng nhìn bọn họ. Nhưng anh không thích hợp với việc đuổi người này.
Bùi Ngôn Chi kết thúc chủ đề một cách bình tĩnh: "Tôi có thể thấy rằng mọi người đều quan tâm đến ông cụ Lục, nhưng đã muộn rồi, tôi nghĩ mọi người hẳn là có việc khác để làm." Ông kéo dài giọng nói của mình, ý đuổi khách rất rõ ràng.
"Vâng, vâng, vâng."
"Đến đây thật là làm phiền rồi."
"Tôi chỉ hy vọng ông cụ Lục được bình an."
Sau khi tiễn nhóm người này, Kỷ Thần và Dương Chấp dẫn theo một nhóm vệ sĩ rất biết điều mà rời đi, sang phía bên kia của hành lang.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người họ ở lại đây.
Bùi Ngôn Chi hơi nâng mắt: “Ngồi đi.”
Lục Trì Châu thấp giọng đáp lại, ngồi xuống đối diện Bùi Ngôn Chi.
Anh vừa ngồi xuống, Bùi Ngôn Chi liếc anh một cái cực kỳ chán ghét: "Ngu xuẩn."
Lục Trì Châu: "..."
"Nếu chú không tới, cháu thật sự muốn đánh chết ông ta sao?"
Lục Trì Châu đáp lại nghiêm nghị: "Không, cháu tự có giới hạn.”
Bùi Ngôn Chi cười lạnh: “Đánh người là giới hạn của cháu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trì Châu mím môi, không nói gì.
Nhìn thấy mặt anh tái nhợt, Bùi Ngôn Chi quay đi chỗ khác, không nói thêm lời nào.
Một lúc lâu sau.
Âm thanh Lục Trì Châu có chút nghẹn ngào: “Chú Bùi, cám ơn.”
“Không cần cám ơn.” Bùi Ngôn Chi quay đầu đi: “Phiền quá.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ chiều đến tối.
Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Lông mi Lục Trì Châu run lên, anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đẩy ra, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt thành nắm đấm.
Bác sĩ bước ra là chủ nhiệm khoa thần kinh nổi tiếng trong nước.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
Lục Trì Châu đứng lên, mấp máy môi, âm thanh khàn khàn không nói nên lời.
“Phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Tạm thời qua khỏi nguy hiểm.”
Lục Trì Châu nhắm mắt lại, có chút thả lỏng, nói: “Cám ơn bác sĩ.”
“Tôi còn chưa nói xong. Các kiểm tra của bệnh nhân cho thấy bệnh tật suy kiệt, ý thức muốn sống cũng không mạnh, lần này cứu được là vì bệnh nhân uống thuốc tự sát.” Ngừng một chút, bác sĩ nói thêm những lời còn lại: "Lâu nhất là một tháng, ngắn nhất là một tuần, xin hãy cố nén đau thương.”
Bác sĩ đã quen với cuộc sống, tuổi già, bệnh tật và cái chết, cho dù bệnh nhân là người huyền thoại như vậy, giọng điệu của bác sĩ cũng rất bình tĩnh.
Nhưng giọng điệu bình tĩnh như vậy thường tàn nhẫn hơn là làm loạn.
Cây đao hành hình cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng chỉ chuyển từ tử hình sang tạm hoãn thực hiện hình phạt.
Vẻ mặt Lục Trì Châu tái nhợt từng chút một, anh nhắm mắt lại, cả khuôn mặt không còn một chút máu: “Khi nào tôi có thể gặp ông ấy?”
“Sau khi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.”
Sau khi bác sĩ rời đi, một sự im lặng đến nghẹt thở.
Bùi Ngôn Chi liếc nhìn Lục Trì Châu đang cúi đầu nhìn xuống đất, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng quay đi.
Kí ức kéo về năm năm trước, bóng dáng gầy yếu bất lực của người thiếu niên giống hệt với lúc này.
Ở một trung tâm quyền lực như Lục gia, tranh đấu vô cùng tàn khốc. Lúc ở trên mây, lúc ở trong vũng bùn.
Ông cụ Lục đã dạy Lục Trì Châu rất nhiều, nhưng ông lại quên dạy anh cách đề phòng người khác. Hay thậm chí có thể chính ông cụ Lục đã tin tưởng nhầm người, mà không biết rằng có một con sói ấn núp bên người mình
Năm đó, ông đã ném cho người thanh niên một nhánh ô liu, nhưng tính cách của thiếu gia Lục Trì Châu lại có sự cao quý và kiêu ngạo.
Bùi Ngôn Chi vẫn còn nhớ sự kiêu ngạo trong mắt chàng trai trẻ bị cầm tù khi đó.
Cho đến bây giờ, anh đã rất thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị mài mòn đi góc cạnh.
Cái chết của một người thân yêu, bệnh tật, không có gì có thể mài mòn đi sự kiêu ngạo ấy hơn nữa.
“Đứng lên đi.” Bùi Ngôn Chi cúi đầu, vỗ vai Lục Trì Châu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
–
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Lục Trì Châu, Bùi Điềm rất muốn chặn số điện thoại của anh luôn.
Cô còn chưa làm gì anh, mà anh lại dám trả đũa!
Ba ngày trôi qua không nhanh không chậm.
Trong thời gian này, một con công nào đó đã biến mất.
Bùi Điềm cố gắng hết sức để bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng, khó chịu vì cô sẽ luôn vô tình nghĩ về anh, cô nhốt "Lục Trì Châu" luôn lắc lư trước mặt mình mỗi ngày vào trong tủ.
Trưa thứ sáu, Bùi Điềm đang thu dọn hành lý để về nhà thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Bùi Ngôn Chi.
[Đừng về nhà, buổi chiều hãy đến bệnh viện Bác Nhã để gặp ông cụ Lục của con.]
Bùi Điềm dừng lại, cô còn cho rằng mình đã đọc nhầm.
Cô trả lời: [Đó là ông của Lục Trì Châu?]
Bùi Ngôn Chi: [Con còn có ông cụ Lục nào khác à?]
[…]
Bùi Điềm đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc va li đang thu dọn đồ đạc mà mất hồn, trong lòng cô có linh cảm chẳng lành.
Cô đã không gặp ông cụ Lục trong một thời gian dài. Năm năm qua, ông cụ Lục đều ở Viện dưỡng lão An Sơn.
Điều mà Lục thị nói với thế giới bên ngoài là sức khỏe ông cụ Lục yếu, không gặp người ngoài.
Bùi Điềm đã từng hỏi Bùi Ngôn Chi, có phải Lục Phong khống chế ông cụ Lục và buộc Lục Trì Châu rời đi không.
Nhưng Bùi Ngôn Chi trước nay luôn dịu dàng, lần đầu tiên nghiêm túc nói với cô rằng đừng xen vào việc của người khác và giữ kín mọi thông tin về ông cụ Lục với cô.
Trong trí nhớ của cô, ông cụ Lục là một ông cụ rất tốt bụng, mỗi lần nhìn thấy cô, ông đều cong mắt cười.
Mặc dù người ngoài nói rằng ông cụ Lục là một người rất nham hiểm, nhưng Bùi Điềm rất thích ông ấy.
Vì có ông cụ Lục như vậy nên mới có thể dạy được một Lục Trì Châu chói mắt như thế này.
Nhưng bây giờ, ông cụ Lục đã vào bệnh viện. Bùi Ngôn Chi vẫn luôn tránh nói về Lục thị đã chủ động nhắc tới, kêu cô đi thăm hỏi ông ấy.
Tất cả những điều này chỉ ra một kết quả mà cô không muốn chấp nhận.
Bùi Điềm nghĩ về Lục Trì Châu.
Ông cụ Lục là người thân duy nhất của anh trên thế giới này.
Đột nhiên trái tim cô bị siết chặt thành một nắm, khiến cô không thể thở được.
Hai giờ chiều, Bùi Điềm đứng ở cổng bệnh viện Bác Nhã, nhìn thấy vị trí của phòng bệnh mà Bùi Ngôn Chi đã gửi cho cô.
Cô mang theo giỏ trái cây và thuốc bổ, im lặng đi lên lầu, lần theo địa chỉ đến cửa phòng bệnh.
Ông cụ Lục sống trong một phòng bệnh riêng cao cấp, được tách ra một mình, ở bên ngoài trống trải như không có ai.
Vì vậy Bùi Điềm liếc mắt là thấy được Lục Trì Châu đang đứng hút thuốc ở cuối hành lang.
Một mình anh dựa vào tường, đôi chân dài khép hờ, ngơ ngác nhìn bức tường trước mặt. Bộ âu phục luôn chỉnh tề khoác hờ trên vai, dưới chân vương vãi tàn thuốc khắp mặt đất, anh cầm điếu thuốc sắp tàn dưới đầu ngón tay, khói mù mịt quanh người.
Bùi Điềm dùng sức chớp chớp mắt, lại nhìn hồi lâu mới chắc chắn đó đúng là Lục Trì Châu.
Trong nháy mắt, bóng người lúc này trùng với người thiếu niên trong mộng đang kẹp điếu thuốc giữa hai tay dựa vào cột đèn.
Âm u vô hồn, lạnh lẽo đến mức mất hết sức sống.
Trái tim Bùi Điềm run lên mạnh mẽ, âm thanh như bị một cục bông gòn nhét vào không nói ra lời, nắm đấm nắm chặt bên hông buông ra rồi lại siết chặt.
“Lạch cạch.”
Giỏ trái cây trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Âm thanh không nặng không nhẹ này đã cắt ngang người đàn ông đang xuất thần cách đó không xa.
Anh chợt quay đầu lại, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Bùi Điềm nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu gần như được máu che phủ của Lục Trì Châu, gương mặt anh mệt mỏi đến mức mất đi tinh thần.
Một giây tiếp theo, Lục Trì Châu hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, muốn ném tàn thuốc đi, nhưng sau khi chạm vào tàn thuốc vương vãi khắp sàn thì dừng lại.
Cuối cùng, anh cuống quýt vuốt giữa hai lông mày, hầu kết động đậy, khi hắn nói chuyện lần nữa, âm thanh vô cùng khàn khàn: “Em đến rồi."
Bùi Điềm cắn chặt môi dưới, hai mắt sưng tấy đau nhức.
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Lục Trì Châu như thế này.
Khi hai người gặp nhau, Lục Trì Châu luôn luôn tinh tế, ưa nhìn và có thể khiến cô mê mẩn trong từng cử chỉ.
Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra muộn màng rằng bóng dáng chán nản trong giấc mơ sẽ thực sự được phản chiếu trên người Lục Trì Châu.
Hoặc có thể, thực tế sẽ tàn khốc hơn giấc mơ.
Trong năm năm qua, chàng trai kiêu ngạo cao quý ấy cũng sẽ đờ đẫn, tuyệt vọng, gục ngã như vậy không biết bao nhiêu lần.
Quá nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng, Bùi Điềm hoảng sợ vì nỗi đau trong lòng. Đôi mắt cô đỏ hoe, nhìn anh không chớp mắt.
Cuối cùng không chịu nổi, Bùi Điềm quay đầu đi, che mắt lại, cảm thấy nước mắt rơi xuống như mưa.
Tiếng bước chân đến gần, giọng nam khàn khàn trầm thấp, ngay cả sự dịu dàng cũng cẩn thận từng chút một: “Sao vậy?”
Lục Trì Châu nâng mặt cô lên, cảm nhận được sự ướt át trên tay mình. Trái tim anh quặn thắt, anh tự trách mình: “Thật xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ hút thuốc nữa, em đừng giận tôi, được không?”
Bùi Điềm không nói gì, chỉ nức nở lắc đầu.
Vì Lục Trì Châu, cũng vì chính cô.
Bởi vì cô phát hiện mình không thể giận anh được nữa, sau khi nhìn thấy Lục Trì Châu như vậy, tất cả những trở ngại mà cô không thể vượt qua đều biến thành đau lòng.
Bùi Điềm biết, cô đã xong đời.
Hoàn toàn xong đời.
Cả đời này, bị kẹt trong hố sâu Lục Trì Châu không thoát ra được.
Dù anh có dỗ dành thế nào, cô gái cũng chỉ cúi đầu rơi nước mắt. Lục Trì Châu hít sâu một hơi, đang định dùng sức lau nước mắt cho cô, đột nhiên từ eo anh truyền đến một cảm xúc mềm mại, một đôi tay trắng nõn mỏng manh ôm chặt lấy anh.
Một cảm giác tê dại từ lòng bàn chân truyền đến tận tim, Lục Trì Châu há hốc mồm nhìn cô gái vùi đầu vào ngực mình.
Cô nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực anh, nức nở nói: “Ôm một cái, sẽ đỡ hơn một chút phải không?”
Bùi Điềm có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của người đàn ông trong nháy mắt. Cái ôm này kèm theo nhiệt độ cơ thể nóng rực và mùi thuốc lá nồng đậm chưa tan hết.
Nó không phải là một mùi thơm, nhưng nó khiến trái tim bay bổng suốt thời gian qua rơi xuống.
Vài giây sau, Bùi Điềm bắt đầu cảm thấy hai má bắt đầu nóng lên, cô sụt sịt mũi một cái, đang định lùi lại thì một lực mạnh từ vai truyền đến, anh ôm chặt lấy cả người cô vào trong lòng.
Khắp trời đất, là hơi thở của Lục Trì Châu.
Bao bọc lấy người cô từng chút, từng chút một.
Bùi Điềm nghe được âm thanh khàn khàn đến đứt quãng của người đàn ông: “Cho tôi ôm một cái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...