Nếu như lúc mới vào cửa, Bùi Điềm chỉ ôm chút nghi ngờ, vậy thì sau khi vào nhà ngồi uống nửa tách trà, cô đã chắc chắn với sự nghi ngờ của mình, tâm trạng không ngừng chùng xuống.
Trần Vãn Nguyệt và cả dì Lý đều muốn xây dựng một bầu không khí nhẹ nhàng điềm nhiên như không.
Khiến Bùi Điềm lần đầu tiên bắt đầu chán ghét sự cảm thụ nhạy bén của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù cho Trần Vãn Nguyệt đã cố gắng hết sức để thể hiện như trước đây, nhưng ánh mắt nhiều lần loạng choạng, hành động vô thức chà sát đầu ngón tay lúc nói chuyện, và cung phản xạ quá dài lúc đáp lời của bà ấy khiến cho sống lưng Bùi Điềm lạnh lẽo.
Cuối cùng vào thời gian rảnh thích hợp, Bùi Điềm nhìn về phía Lục Trì Châu bên cạnh đang yên tĩnh lột vỏ cam.
Trước giờ ở trước mặt Trần Vãn Nguyệt, Lục Trì Châu luôn rất ngoan ngoãn, nếu không thì lúc nhỏ anh cũng sẽ không vì “thánh chỉ” của Trần Vãn Nguyệt mà lúc nào cũng dẫn cô theo bên mình, từ đó đi trên con đường “con rể nuôi từ nhỏ”.
Giống như bây giờ vậy, trên người anh không mang theo bất kỳ tính công kích nào.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Trì Châu lột xong vỏ cam cuối cùng, chậm rãi bóc một múi cam, nhân lúc Bùi Điềm đang ngẩn người, vươn tay nhét vào môi cô.
Bên môi vẫn còn sót lại nhiệt độ hơi lạnh của đầu ngón tay anh.
Bùi Điềm vô thức nhai, nước từ múi cam chảy ra tràn đầy khoang miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chua.
Chua đến ghê răng. Chua đến mức khiến cô bỗng chốc quên mất ý định ban đầu khi nhìn anh.
“Ngọt không?” Lục Trì Châu hỏi cô.
Bùi Điềm nhúc nhích khoang miệng chua đến không còn cảm giác, vẻ mặt không thay đổi, thậm chí còn nở nụ cười: “Ngọt, rất ngọt.”
Cô cầm lấy múi cam còn lại trong tay Lục Trì Châu, thản nhiên nói: “Hay là anh cũng thử một miếng đi?”
Nói xong, không đợi Lục Trì Châu nói gì, cô đã trực tiếp bóc một múi đưa đến bên miệng anh.
Mặc dù cô gái đang căng mặt, nhưng nụ cười hả hê đó đã sắp tràn ra khỏi vành mắt rồi. Lục Trì Châu giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu mở miệng theo ý cô.
Chỉ là lúc đầu lưỡi quấn lấy múi cam, vô tình chạm vào đầu ngón tay trắng như ngọc của cô.
Vừa chạm vào đã tách ra.
Nhưng lại khiến cánh tay cô gái cứng đờ, hàng mi thon dài run rẩy.
Lục Trì Châu đè lại khoé môi, che giấu ý cười.
Khi có được “thù lao” mong muốn, đương nhiên phải diễn tiếp vở kịch này.
Lục Trì Châu nhíu mày một cách vừa phải, trong mắt có chút tức giận, có chút phiền muộn, khó khăn nuốt miếng cam xuống: “Em gạt tôi?”
Bùi Điềm đang co ngón tay hơi ẩm ướt lại, nghe thấy câu này, bỗng chốc bị chuyển dời sự chú ý, hả hê bật cười: “Thế nào? Không ngờ tới phải không?”
Lục Trì Châu giả vờ bực bội quay mặt đi, nhưng lại không nhịn được cười.
Anh nhìn vào mắt Trần Vãn Nguyệt đang ngồi trên sofa đơn.
Đôi mắt đen đã mất đi sự vui vẻ sau khi bị bệnh, dường như lúc này đã gạt mây mù đi, nhìn anh và Bùi Điềm.
Bùi Điềm cười đủ rồi, hai tay ôm mặt, nhìn Trần Vãn Nguyệt, cười rạng rỡ nói: “Dì, dì nói có phải là anh Hình đáng đời không?”
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô muốn khiến Trần Vãn Nguyệt vui vẻ hơn.
Giống như, tất cả đều chưa từng thay đổi vậy.
Lần này, Trần Vãn Nguyệt không né tránh ánh mắt của cô nữa, trong đôi mắt hơi trống rỗng đó cuối cùng cũng có chút cảm xúc: “Đúng là đáng đời.”
Bùi Điềm cười híp mắt, hả hê nhướng mày với Lục Trì Châu, nhưng lúc chạm vào ánh mắt của người đàn ông thì lại giật mình một cái.
Đôi mắt phượng đó rất đen, sâu đến mức không nhìn thấy đáy, cứ nhìn chằm chằm cô, mang theo sức nặng khiến cô không chịu nổi.
Bùi Điềm đưa tay huơ trước mắt anh: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Cô lại nở nụ cười trên nỗi đau của người khác: “Răng có bị chua đến tê không?”
“Đúng vậy, em muốn chịu trách nhiệm với anh trai thế nào đây?” Lục Trì Châu cố tình nhấn mạnh hai chữ “anh trai”, khiến Bùi Điềm nghe đến cả người nổi da gà.
Bị Trần Vãn Nguyệt và dì Lý nhìn, Lục Trì Châu còn có thể cợt nhả như vậy.
Bùi Điềm: “Đáng đời anh!”
Trêu chọc qua lại một lúc, bầu không khí trở nên tốt hơn nhiều.
Dì Lý vội đi làm cơm trưa, Trần Vãn Nguyệt nói với Bùi Điềm: “Dì đi giúp đỡ, con và Hình cứ thoải mái dạo.”
Bùi Điềm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lòng bàn tay lại lặng lẽ siết chặt.
Cô có thể nhìn ra được sự mất tự nhiên khi Trần Vãn Nguyệt gặp cô, giữa mắt mày của bà ấy là sự bình tĩnh cố gắng tạo ra.
Phòng khách khôi phục sự yên tĩnh.
Bùi Điềm nhìn cửa phòng bếp đóng lại: “Dẫn tôi đi loanh quanh đi.”
Giống như đã đoán trước được suy nghĩ của cô, Lục Trì Châu hỏi: “Đi lên trên ngồi nhé?”
“Ừ.”
Bùi Điềm đi theo lên lầu, vô thức nhìn quanh bốn phía.
Cả ngôi nhà này, ngoại trừ tường và nội thất được tân trang ra, cách bài trí không có gì thay đổi nhiều.
Giống như cố tình kéo lại khe hở của thời gian vậy.
Cả đường đi Bùi Điềm đều mất hồn, bất giác đi theo Lục Trì Châu vào phòng.
Cô đánh giá kỹ càng xung quanh.
Giấy dán tường màu xanh lam đậm, trên kệ sách là những tác phẩm nổi tiếng nước ngoài và một vài mô hình máy bay cô không biết tên. Đó đều là những thứ Lục Trì Châu thích nhất thời niên thiếu.
Hoàn toàn giống y như mấy năm trước. Giống như anh chưa từng rời đi vậy.
Ánh mắt Bùi Điềm dời từ kệ sách sang bàn sách, nhìn thấy con búp bê bằng bông đang yên lặng đứng trên đó, cô dừng lại.
Con búp bê bằng bông đó không phải ai khác, mà chính là cô. Đó cũng là vật Lục Trì Châu tặng cho cô năm cô mười lăm tuổi.
Chỉ là sau đó không bao lâu, Lục Trì Châu đã rời đi.
Rất nhiều ký ức đột nhiên ùa về, Bùi Điềm nhắm mắt lại, cảm xúc cuộn trào rất lâu mới bị cô miễn cưỡng đè xuống.
Lúc cô cất tiếng, giọng nói đã hơi khàn: “Anh…” Kết quả một giây sau, khi nhìn thấy rõ động tác của Lục Trì Châu, Bùi Điềm suýt nữa đã cắn trúng đầu lưỡi: “Làm, làm gì thế?”
Thực ra Lục Trì Châu cũng chẳng làm gì cả.
Chẳng qua là anh đã cởi áo ghi lê ra, lúc này đang nới lỏng nút áo mà thôi.
Còn cô tự nhiên lại đi theo người ta vào phòng ngủ.
Trai đơn gái chiếc.
Lúc Bùi Điềm nói chuyện, Lục Trì Châu lại cởi thêm hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Xương quai xanh của anh thẳng băng, uốn lượn đến bờ vai, làn da lại trắng. Bùi Điềm khó có thể khống chế, liếc nhìn một lần rồi lại một lần.
Tay của Lục Trì Châu vẫn muốn tiếp tục, dường như lúc này mới phát hiện có gì không đúng, anh nhìn cô, giả vờ nhắc nhở: “Tôi thay quần áo.”
Bùi Điềm lén liếc nhìn anh, vẫn chưa thu ánh mắt lại, bị bắt tại trận, đột nhiên xù lông: “Ban ngày ban mặt anh thay quần áo cái gì?”
“Hơn nữa… thay quần áo thì gọi tôi lên đây làm gì?”
Lục Trì Châu bình tĩnh cởi nút áo thứ ba, cơ bụng đều đặn chạy dọc theo khe hở giữa áo, xuống dưới… thì không nhìn thấy nữa.
“Về nhà thay quần áo, không phải rất bình thường sao?” Anh nghiêng đầu, dáng vẻ như cười như không: “Ngược lại là em, tại sao…”
“Còn nhìn chằm chằm tôi?”
“Có người muốn cởi, tại sao tôi lại không được nhìn?” Bùi Điềm ráng tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt vốn đang lửng lơ bây giờ cố định, nhìn chằm chằm động tác của Lục Trì Châu: “Anh tiếp tục đi.”
Trời cao để mặc anh cợt nhả, cô sợ thì cô sẽ thua.
Nói xong, Bùi Điềm biếng nhác khoanh tay, dựa vào mép giường, ngẩng cằm thưởng thức.
Bàn tay đang cởi nút của Lục Trì Châu hơi dừng lại, một giây sau, lại tiếp tục đi xuống.
Đến móng tay của anh cũng trong suốt mịn màng, khớp ngón tay như ngọc quẩn quanh nút áo màu nhạt, động tác chậm rãi. Thế mà mặt anh lại hờ hững, tròng mắt đen láy như mực nhìn cô.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Rèm cửa sổ che nắng kéo một lại nửa, ánh nắng rực rỡ bên ngoài xuyên vào, cả căn phòng chìm trong nửa sáng nửa tối.
Phần áo sơ mi phanh ra không còn che được vùng bụng của người đàn ông nữa, đường cơ bụng thon gầy như ẩn như hiện. Bùi Điềm bất giác cuộn ngón tay đầy mồ hôi lại, nhưng đôi mắt lại như dính keo mà không thể rời đi được.
Rốt cuộc có mấy múi cơ bụng nhỉ? Một, hai, ba…
Cho đến khi nút áo cuối cùng được cởi ra.
Đột nhiên động tác của người đàn ông càng trở nên chậm hơn, khớp ngón tay để bên mép áo sơ mi: “Còn nhìn?”
Giống như đột nhiên bị gõ tỉnh.
Cuối cùng Bùi Điềm cũng sực tỉnh, vành tai nóng ran.
Nhìn thấy Lục Trì Châu động tay, áo sơ mi sắp bị cởi ra hết, tim Bùi Điềm đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài, cô vội che mắt lại: “Anh cởi ra thật à!”
Cuối cùng cũng không chịu được nữa rồi.
Lục Trì Châu bật cười, cánh tay với lấy áo khoác để thay, đi vào phòng tắm.
Nhưng ở nơi cô gái không nhìn thấy, anh thở phào một hơi, vuốt vành tai hơi đỏ.
Đợi đến khi Lục Trì Châu đóng cửa phòng tắm lại, Bùi Điềm mới bỏ bàn tay che mắt mình xuống.
Lúc này, hai má cô mới bắt đầu, đỏ bừng, nóng ran.
Vì sao sự việc lại phát triển đến mức này thế!
Bùi Điềm ngẩn người ngồi trước bàn, lại nhìn con búp bê bằng bông trên bàn, cầm qua.
Búp bê là dáng vẻ cô lúc mười lăm tuổi, còn mặc bộ váy khiêu vũ trong hội diễn tốt nghiệp cấp hai, cũng là món quà tốt nghiệp mà Lục Trì Châu tặng lại cho cô.
Còn về việc tại sao nó lại trở về trong tay anh.
Bùi Điềm nhớ, trước khi Lục Trì Châu đi, anh đã lấy búp bê của anh đổi lấy con này.
Sau đó, anh không nói tiếng nào mà rời đi.
Nhưng cũng thật xấu xa, đi lại không đi dứt khoát, để lại con búp bê ngày ngày khiến cô chướng mắt.
Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, tiếng bước chân rất nhẹ, từ xa đến gần, dừng lại ở sau lưng cô.
Bùi Điềm không quay đầu, ôm con búp bê vào lòng, giọng nói rất thấp: “Tôi muốn đem nó đi.”
“Không được.” Lục Trì Châu không hề có chút do dự.
Bùi Điềm hít mạnh một hơi, đè lại tất cả bực bội: “Nó vốn dĩ là của tôi!”
“Nhưng đã lấy con của tôi để đổi rồi.” Lục Trì Châu hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười ôn hoà: “Em cũng đã đồng ý rồi.”
“Tôi đổi lại!”
Lục Trì Châu cười, nhẹ giọng thốt ra hai chữ: “Không đổi.”
Bùi Điềm tức đến mặt đỏ lên: “Anh dựa vào đâu mà không đổi?”
Lục Trì Châu giật lại búp bê từ trong tay cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt đáng yêu của búp bê, lúc nâng mắt lên, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cô: “Dựa vào bây giờ nó là của tôi.”
Bùi Điềm bị nhìn đến hít thở không thông, hé môi, khô khốc nói: “Như vậy không được.”
Lục Trì Châu kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, anh ôm búp bê, tư thế nhàn nhã dựa lên lưng ghế: “Thế nào?”
Bùi Điềm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một lý do không sứt sẹo lắm.
“Bạn trai tương lai của tôi sẽ không vui.” Cô nói: “Anh hiểu không? Giống như nếu bạn gái tương lai của anh mà biết…”
“Tôi không hiểu.” Cô còn chưa nói xong đã bị người đàn ông cắt ngang.
Lúc Lục Trì Châu nói chuyện, âm cuối luôn mang theo chút biếng nhác, những năm này chưa từng thay đổi. Nhưng âm điệu của câu nói này lại đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nghe vào tai có cảm giác hơi lạnh.
Bùi Điềm sững người, chớp chớp mắt, nhìn thấy trên mặt Lục Trì Châu không còn ý cười, đang cúi đầu, thờ ơ véo gương mặt của búp bê.
Đầu ngón tay thon dài đột nhiên dùng sức kéo gương mặt của búp bê dài ra.
Sh.
Nhìn thấy gương mặt giống mình bị người ta không chút nể tình mà bóp véo, Bùi Điềm đau lòng nói: “Anh làm gì vậy?”
Lục Trì Châu không nói gì, hoàn toàn tỏ thái độ từ chối trao đổi.
Bùi Điềm: “Anh tức giận à?”
Lục Trì Châu mím chặt môi, những sợi tóc con trước trán che đi đôi mắt đen, vẫn không lên tiếng như cũ.
Bùi Điềm vốn dĩ không hề nghĩ rằng anh sẽ tức giận.
Nghĩ đến câu “Tôi không hiểu” của anh, Bùi Điềm nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh không hiểu.
Chứng tỏ anh không thể hiểu được, không thể đồng cảm, chứng tỏ anh không tìm được bạn gái.
Mà nguyên nhân không tìm được bạn gái lại quay trở về. Bởi vì anh đã từng bị cô trói buộc anh làm con rể nuôi từ nhỏ mười mấy năm, mà bình thường con gái sẽ để bụng chuyện này.
Sau khi hoàn hồn, Bùi Điềm gật đầu: “Tôi hiểu ý của anh.”
Đột nhiên Lục Trì Châu ngẩng đầu, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“Không tìm được bạn gái cũng có nguyên nhân từ tôi.” Bùi Điềm nói: “Nhưng bây giờ anh không nói, tôi không nói, mọi người cũng không nói, chuyện trước đây cũng sẽ trôi qua thôi.”
Lục Trì Châu nhìn chằm chằm cô, đột nhiên bật cười, nhưng trong mắt không hề có độ ấm.
“Không qua được.”
Bùi Điềm ngẩn ra, cảm thấy bị anh nhìn thấy đến da đầu tê dại, lại nghe thấy Lục Trì Châu nói từng chữ: “Một câu đã trôi qua nhẹ nhàng của em là có thể bù đắp hết sao?”
“Vậy phải… làm thế nào?”
Xong rồi xong rồi xong rồi, sắp bị chơi xỏ rồi, trong lòng Bùi Điềm thầm kêu gào.
“Phải chịu trách nhiệm với tôi đến cùng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...