Because You're Mine

- Người ta có thể thu được những tin đồn béo bở nhất từ tiệm may _ Bà Florence chua chát nói, sau khi nghe Madeline kể lại chuyến đi gặp bà Bernard của cô.

- Luôn luôn có những scandal giật gân nhiều tập ở đó. Ta dám nói ta là đề tài bàn tán trong rất nhiều cửa hiệu, phụ nữ luôn e sợ ta sẽ cướp chồng hay hôn phu của họ vậy.

- Vậy bà có không? _ Madeline buột miệng hỏi.

- Chỉ một hay hai lần thôi mà.

Madeline bật cười và ngó quanh phòng khách của bà. Một bộ trang phục làm bằng những hạt đá quí lấp lánh treo ở giữa bức tường. Bên cạnh bộ trang phục là những hòm rương chạm trổ hình tam giác để khít vào một góc nhà.

- Bà cất gì trong này thế bà?

- Những kỉ vật của thời tuổi trẻ ta đấy.

Bà Florence chỉnh mình lại trên ghế bành nhung và với tay lấy một miếng sandwich:

- Nếu muốn cháu có thể lấy mà xem.

Chẳng cần một lời khuyến khích nào hơn nữa, Madeline quì ngay trên tấm thảm Aubusson và xoay chìa khóa cái rương đầu tiên. Một cái áo đầm màu hoa lavender sáng lóa gấp gọn gàng trong bọc. Cẩn thận Madeline cởi bỏ chiếc bọc ngoài ra.

- Đấy là bộ áo ta mặc trong vai Hippolita, trong vở “Cô ấy sẽ và cô ấy không”

Bà Florence nói, khi Madeline mở một bộ trang phục hải quân, với quần ngắn và mũ trùm đầu.

- Ta hay thủ những vai giả trai - ta có một đôi chân rất đẹp đấy nhé.

Bà rướn người tới trước có vẻ phấn khởi và vui thích:

- Còn cái này là bộ áo Ophelia.

Từ từ Madeline rút ra bộ trang phục màu xanh và trắng, trang trí hàng trăm nút thêu nhỏ bé rất tinh xảo.

- Bà đã phải rất lộng lẫy với nó đây.

- Có những bộ tóc giả phù hợp với nó ở trong những hộp nhỏ hơn đó.

Mở một cái hộp da ra, Madeline khám phá những phục sức hết sức cầu kì: găng tay len, lụa và da, những đôi giày sơn màu hoa, và hàng tá những chiếc quạt, bà Florence cầm những thứ đó lên kể những câu chuyện của mình về nhà hát thời đó và Madeline say mê lắng nghe.

Tuy nhiên, khi Madeline cầm tới một cái hộp nhung xanh nhỏ, nụ cười bà Florence vụt tắt, thay bằng cảm giác giận dữ và đau khổ hiện lên trên mặt:

- Đừng mở nó ra, cưng à. Đó là chuyện riêng tư của ta.

- Ôi, cháu xin lỗi.

- Được rồi. Đưa nó cho ta nào.

Người phụ nữ già cầm nó trong đôi tay gầy guộc, những ngón tay bà bóp chặt cái hộp. Bà nhìn chằm chằm vật đó, dường như quên mất sự hiện diện của Madeline.

- Thưa bà … hay là cháu cất đồ vào và rời khỏi đây nhé _ Madeline hỏi nhỏ.

Bà Florence giật mình, hình như có điều gì hối tiếc trong mắt bà.

- Ở đây chứa những bức phù điêu nhỏ.

Bà nói, ngón tay xoa xoa trên lớp vải nhung của hộp. Chầm chậm bà nâng nó lên và hôn, và nhìn Madeline đang ngỡ ngàng với đôi mắt mở to.

- Cháu muốn xem chúng không?

Madeline gật đầu, ngồi sát lại và quì xuống bên cạnh chân người đàn bà. Từ từ, bà Florence lấy ra một bức hình được đóng khung vàng và đưa nó cho Madeline.

Bức vẽ chân dung một cô gái nhỏ khoảng năm hay sáu tuổi, với đôi mắt to xanh biếc và gương mặt thiên thần. Những lọn tóc vàng óng buộc chặt trên đầu cô bé, một lọn dài rơi xuống mặt.

- Dễ thương quá! _ Madeline nói thực lòng _ Đây là ai vậy bà?

- Con gái ta.

Sững sờ, Madleine tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức họa:

- Cháu không biết là bà –

- Hiếm người biết chuyện ấy lắm. Nó là con tư sinh của ta, cháu biết đó _ bà ngừng lại và quan sát vẻ mặt Madeline, có lẽ tìm kiếm một nét ngỡ ngàng hay khinh miệt nào đó. Khi không tìm thấy gì, bà lại tiếp tục:

- Ta không lớn hơn cháu bao nhiêu khi Elizabeth của ta ra đời. Cha nó là một người đàn ông tuyệt vời, đẹp đẽ và đáng trọng, mặc dù không xuất thân danh giá. Ông ấy muốn kết hôn với ta, với điều kiện duy nhất là ta phải vĩnh viễn rời bỏ sân khấu.

- Bà yêu ông ấy không?

- Lạy chúa, đúng vậy. Nếu ta có bao giờ biết đến sự huyền diệu với người đàn ông nào, thì đó là ông ấy. Nhưng ta đã khước từ đề nghị đó. Ta không muốn hy sinh sự nghiệp của mình, điều đó quá lớn đối với ta. Khi ta biết mình đã có thai, ta không hề nói cho ông ta biết. Rồi ông kết hôn với người khác, và có vẻ đã có cuộc đời rất hạnh phúc. Và theo một người quen cho hay, ông ấy đã qua đời cách đây mười năm.

- Có bao giờ bà hối hận vì đã không nhận lời ông ấy không? _ Madeline hỏi.

- Ta không cho phép mình được quyền hối hận.

Cả hai đều im lặng, nhìn trân trân bức chân dung.

- Cô ấy bây giờ ở đâu vậy bà? _ Madeline lại hỏi

Câu trả lời của bà Florence nhẹ như tiếng gió thoảng:


- Elizabeth chết cách đây nhiều năm rồi.

- Ôi, bà Florence … _ Madeline lòng ngập đầy bối rối.

- Ta chưa bao giờ thực sự hiểu rõ nó cả _ Người phụ nữ già nói, miết tay lên bức họa, ngón tay bà nắm lấy nó thật chặt.

- Ta giữ rịt nó bên mình trong suốt thời thơ ấu, nhưng khi đến tuổi thích hợp, ta gửi nó vào trường ngay.

- Vì sao thế?

- Cuộc sống trong Nhà hát không thích hợp với Elizabeth _ quá gần gũi với những người bạn của ta và những hạng người khác nữa. Ta muốn nó được bảo bọc và giáo dục đàng hoàng. Ta luôn bảo đảm nó có những quần áo đẹp nhất, sách vở, búp bê … bất cứ thứ gì nó cần. Thỉnh thoảng ta cũng dẫn nó đi du lịch đây đó. Chúng ta chưa bao giờ nói về nghề nghiệp của ta hay cuộc sống ta đang có. Ta đã từng hi vọng rồi một ngày không xa nó sẽ kết hôn và sống ở một ngôi nhà đẹp đẽ ở miền quê nào đó. Thay vì thế … _ Bà Florence im lặng lắc đầu.

Suy nghĩ của Madeline rung lên với hàng loạt khả năng có thể cho đến khi sắc mặt buồn bã pha lẫn chua chát của người phụ nữ già giúp cho câu trả lời trở nên quá rõ ràng.

- Elizabeth muốn giống như bà _ Madeline nói và đó không phải một câu phỏng đoán nữa.

- Ừ. Nó tự ý rời trường và báo với ta nó muốn trở thành một diễn viên. Ta đã van xin nó đừng làm như thế, nhưng không gì có thể thay đổi quyết định của nó được. Khao khát được diễn xuất dường như luôn trở nên mãnh liệt trong những con người chứa quá nhiều sự thiếu thốn không được được bù đắp. Và Elizabeth thì có quá nhiều nhu cầu không được đáp ứng, đặc biệt là khao khát về một người cha và một gia đình thực sự. Ta đã cố gắng bù đắp cho nó. Nhưng có lẽ ta đã phải làm hơn như thế nữa.

- Chuyện gì xảy ra cho cô ấy vậy?

- Elizabeth bắt đầu sự nghiệp ở tuổi mười sáu. Nó được chào đón nhiệt liệt. Khả năng diễn xuất và cái duyên sân khấu của nó vượt xa ta. Ta tin là Elizabeth có thể trở thành một trong những nữ diễn viên sáng chói nhất, thậm chí có thể còn hơn Julia. Mặc dù ta không đồng tình với sự lựa chọn nghề ngiệp của Elizabeth, ta vẫn đã đặt nhiều kì vọng vào nó.

Bà Florence thở dài và đặt bức họa vào lại trong hộp:

- Ngay sau sinh nhật lần thứ mười bảy, nó đã gặp một người đàn ông. Một quí tộc. Đẹp trai, thông minh, và máu lạnh. Nó yêu hắn điên cuồng, vứt bỏ cả sự nghiệp và mọi thứ để trở thành tình nhân của hắn ta. Rồi nó mang thai, nó hết sức hạnh phúc. Ta chưa bao giờ biết thực ra hắn đang suy nghĩ như thế nào về chuyện đó, nhưng rõ ràng hắn không hề có ý định cưới nó. Một ngày nọ ... _Bà ngưng lại, miệng bà xoắn lại như thể bà phải gom hết sức để nói tiếp _ Người hầu của hắn đến thông báo là con gái ta đã chết trong cuộc sinh nở đó.

- Và đứa trẻ thì sao? _ Madleine hỏi sau một khoảng im lặng rất lâu.

- Ta được cho biết là đứa trẻ cũng không qua khỏi.

- Ai là - ?

- Ta không muốn nói về hắn, cưng à. Người đàn ông đó đã cướp mất đời con gái ta và gây cho ta nhiều đau khổ hơn ta nghĩ mình có thể chịu đựng được. Ta sẽ không bao giờ cho phép mình buông ra cái tên của hắn, không bao giờ cả.

- Cháu hiểu _Madeline nói, nắm lấy tay bà Florence _ Cháu rất vui làm người được bà chia sẻ một ít quá khứ của bà, bà ạ.

Người phụ nữ già mỉm cười, tay bà giữ chặt quanh chiếc hộp.

- Còn bức nào khác của Elizabeth không hả bà? Madeline hỏi.

- Còn … nhưng nhìn nó ta không chịu đựng nổi, thậm chí là đưa nó ra cũng vậy.

- Tất nhiên rồi _ Madeline nhìn bà tò mò, cảm giác rằng hình như còn có bí mật về Elizabeth mà bà Florence không muốn tiết lộ với cô.

***

Khi Madeline quay trở về Capital sáng hôm sau. Cô biết được tin Arlyss Barry đã đổ bệnh. Chồng cô ta, trưởng nhóm dựng cảnh, đã ở lại nhà để chăm sóc cô ta. Nữ Công tước rõ ràng đang rất lo lắng:

- Chắc phải nghiêm trọng lắm nên Arlyss mới nghỉ như thế _ chị nói với Madeline _ Chị muốn đi thăm cô ấy, nhưng Công tước đã cấm ngặt. Thực ra anh ta đã dọa giữ chị ở nhà mấy tuần tiếp theo, cho đến khi dịch bệnh lui khỏi đoàn hát.

- Có vẻ là một ý khôn ngoan đấy _ Madeline nói _ Có lẽ chị nên nghe theo, thưa Nữ Công tước.

Nữ Công tước thở dài thườn thượt:

- Có quá nhiều việc phải làm ở đây ... và chị cũng sắp phải nghỉ hộ sản rồi. Chị phải ở đây càng lâu càng tốt. Trong lúc này, cả Arlyss và người dự bị thế cô ta đều ngã bệnh. Chị tự hỏi em có thể đóng thế vai cô ta trong buổi tập kịch đến khi một trong hai người họ đi làm lại không?

- Ôi, thưa Nữ Công tước, em không thể đâu ... _Madeline lắc đầu nguầy nguậy _ Em chưa diễn bao giờ cả. Em không có khả năng và hoàn toàn không mong muốn ...

- Em không phải diễn. Chỉ là đọc lời thôi – em thuộc lời còn tốt hơn Arlyss mà _ và di chuyển trên sân khấu giống như em đã trông cô ta làm đấy. Em không cần phải ngại, Maddy. Mọi người đều hiểu em chỉ tạm thời thay thế vai Arlyss để tập kịch thôi. Em đồng ý chứ?

- Anh Scott không thích đâu _ Madeline ngại ngùng nói.

- Cứ để đó cho chị. Hơn ai hết, Logan muốn những gì tốt nhất cho sân khấu.

***

Madeline không gặp Scott cho đến sáng hôm sau. Ngạc nhiên hơn, cô được thông báo buổi tập kịch lần này sẽ diễn luôn với trang phục. Nhận vai của Arlyss đã đủ hồi hộp rồi, giờ còn phải mặc trang phục của nhân vật, bộ đồ chỉ hơn một chút những lớp áo trong suốt xanh ánh bạc bao quanh cơ thể cô. Vì khổ người cô bé hơn Arlyss, cổ áo cắt rộng tuột sâu xuống ngực và để lộ nhiều hơn chủ ý ban đầu.

- Trông cháu thật xinh _ bà Lytteton nói, đứng ngắm bộ trang phục với niềm kiêu hãnh lạ lùng _ Đáng tiếc là cô Arlyss không được dáng người đáng yêu như cháu. Cháu mang lại cho bộ trang phục vẻ thoát tục đã không có ở cô ấy.

- Cháu nghĩ cô Barry có một hình thể rất đẹp _ Madeline nói liền.

- Cô ta sẽ như thế nếu chịu ngừng ăn bánh bích qui đường với trà mỗi chiều đi _ Bà Lytteton bực bội đáp.

Khi cô hòa mình vào đám đông diễn viên ở phòng sinh hoạt chung, Madeline bước đến góc gần nhất, cố gắng thu mình lại không gây chú ý. Không may là bộ trang phục lộ liễu đã khiến cô thành mục tiêu chọc ghẹo mới rồi. Charles Havesley là người đầu tiên để ý đến cô, lên tiếng liền với tràng húyt sáo tán thưởng.

- Lạy Chúa, một sự thoát xác! _ Anh ta hét lên, chạy ào lại và nắm chặt tay cô. Ánh mắt anh ta quét khắp người cô, dừng lại ở bầu ngực lộ hơn phân nửa _ Cô Ridley yêu quí ơi, anh không biết rằng em đã giấu mình bên dưới vẻ ngoài giản dị thường ngày đấy. Anh sẽ thừa nhận, trong những lúc ở một mình, anh có tự hỏi –

- Charles, _ một diễn viên lớn tuổi, ông Burgess, đóng vai người cha của nhân vật quá cố, cắt ngang _ Không ai trong chúng tôi, có lẽ cả cô Ridley nữa, muốn nghe về những giây phút ở một mình của anh đâu.

Madeline rút tay mình ra khỏi cái nắm chặt của Charles:

- Thưa anh Harvesley _ cô bắt đầu bằng giọng run run. Trước khi cô tiếp tục, Stephen Maitland đã tham gia vào, luồng mắt anh ta dính chặt vào ngực cô

- Ridley nè, anh sẽ hộ tống em lên sân khấu nha. Trên đó tối lắm, và em có thể sẽ trượt chân đấy –

Tiếng lao xao của họ bị cắt ngang bởi một giọng nói vang lên:


- Đủ rồi đấy, thưa quí ngài.

Madeline nhìn theo nơi phát ra tiếng nói và thấy anh Scott đứng phía bên kia phòng, xấp kịch bản nắm trong tay. Anh quét mắt khắp lượt diễn viên, dường như không chú ý đến Madeline.

- Chúng ta bắt đầu nào _ Anh nói _ Có vài sửa đổi so với bữa tập sáng hôm qua, và tôi muốn mọi người bắt đầu màn một.

Scott đưa ra những yêu cầu và sửa đổi trong khi diễn viên chăm chú lắng nghe. Gần cuối, anh nhìn thẳng vào Madeline lần đầu tiên từ đầu đến giờ:

- Cô Ridley, tôi tin là mọi người đều biết cô đồng ý tham gia vào buổi tập vì cô Barry và người dự bị đều vắng mặt. Chúng tôi rất cám ơn sự tham gia của cô.

Madeline cảm thấy mặt mình đang dần đỏ ửng, và cô cố gắng đáp lại bằng cái gật đầu thật nhẹ. Anh ngoảnh mặt khỏi cô tức thì, mặt anh gườm gườm khó đoán.

Nhanh chóng các diễn viên rời khỏi phòng sinh hoạt, Madeline đi theo họ. Cô - hay đúng hơn là nhân vật bóng ma người vợ cũ _ sẽ xuất hiện ngay màn một. Khi cô đi qua Scott, đang đứng bên cửa ra vào, cô ngừng lại và nhìn lên anh:

- Anh Scott _ cô nói nhỏ, không muốn ai khác nghe được _ Em biết anh đã nói phải tránh xa anh ra, nhưng Nữ Công tước đã yêu cầu như thế -

- Tôi biết _ anh ngắt lời.

- Anh không giận em chứ?

Gương mặt anh như khoác chiếc mặt nạ vô cảm:

- Sự hiện diện của cô sẽ không ảnh hưởng đến tôi đâu.

- Được rồi _ Cô nói, nhìn anh cười gượng gạo rồi tiếp tục lên cánh gà. Khi đi ngang qua anh, cô tự hỏi vì sao tay anh lại siết chặt thanh cửa đến thế, đến nỗi những ngón tay trắng bệch ra. Ngỡ ngàng, cô nghĩ anh Scott đã không nói thật. Anh đang giận cô rồi. Madeline bước vào cánh gà với tiếng thở dài, cô nâng gấu váy lên để khỏi trượt.

Vì sao cô lại chọn một người đối tượng để quyến rũ khó khăn đến thế kia chứ? Nếu cô chọn Charles Havesley thì có lẽ bây giờ đã thành công rồi. Nhưng Harvesley không gợi lên trong cô bất cứ cảm xúc gì cô cảm nhận từ Scott cả ... sự hồi hộp, nỗi sợ hãi pha lẫn sung sướng mỗi khi anh đến gần. Cô muốn đắm mình trong anh chứ không phải ai khác … và cảm nhận niềm đam mê ấy trong vòng tay anh.

- Maddy _ Giọng Nữ Công tước của xứ Leed vang lên khi cô vào trong cánh gà. Madeline vén bức rèm bước ra từ phía sau.

- Vâng, thưa Nữ Công tước.

Julia ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Một nụ cười hiện trên mặt chị khi nhìn Madeline:

- Em rất đẹp trong bộ áo này, Maddy ạ. Trước khi chúng ta bắt đầu, chị muốn trấn an em rằng không ai hi vọng em sẽ làm hoàn hảo mọi thứ cả. Chỉ cần cố gắng tốt nhất mà thôi, vậy cứ thả lỏng mình nghen.

Madeline nghe theo chỉ dẫn của Julia. Họ sẽ bắt đầu tập màn đầu tiên, khi bóng ma người phụ nữ quay về nơi chốn thân yêu cô đã rời bỏ lại: anh trai cô, do Charles Harvesley đóng, cha mẹ cô do Ông Burgess và bà Anderson thủ vai và đương nhiên, vai chồng cô là của Scott.

- Không ai có thể biết hay nhìn thấy em _ Julia nói với Madeline _ nhưng họ đều cảm nhận được có ai đó, hay người nào đó ... ở đây.

- Em hiểu _ Madeline nói, lui vào cánh gà nơi Arlyss xuất hiện đầu tiên.

Buổi diễn tập diễn ra thuận lợi, ít có ngắt giữa chừng. Sau khi Madeline vượt qua sự hồi hộp ban đầu và bắt chước cách diễn của Arlyss Barry càng giống càng tốt, thậm chí cả thần thái và cử chỉ cô ấy nữa.

- Tốt lắm, Maddy.

Julia nói, khi Madeline chuyển vào ra và đọc lời thoại khi những người bạn diễn làm như không thể nghe được.

Chỉ có một lần nghỉ nửa chừng, khi Charles Harvesley liếc nhìn Madeline và bị đứt lời thoại. Rồi đột nhiên anh ta phá lên cười. Thấy lạ kì, Madeline nhìn chằm anh, còn Julia hỏi có việc gì không .

Harvesley lắc đầu tỏ vẻ hối lỗi, ngay cả khi anh ta tiếp tục cười khùng khục.

- Tôi không cưỡng được, Nữ Công tước ơi, _ anh nói _ Cô Ridley nhìn tôi cứ như thể cô ấy tin tưởng hết mọi điều tôi nói và cô ấy … quá nghiêm túc … quá dễ thương đi …

Julia liếc anh ta:

- Anh không được nhìn cô ta, Charles à. Cô ấy là bóng ma mà.

- Tôi không cưỡng lại được _ anh ta nói lại, cười nhàu nhĩ _ Nếu chị là đàn ông, chị sẽ hiểu.

- À, tôi hiểu chứ _ Julia đáp _ Anh sẽ làm được, Charles, nếu anh có thể nhập vai đúng như một người anh thay vì một tay săn gái.

- Tay săn gái hả? _ Madeline hỏi lại, không hiểu, chưa bao giờ biết đến một cụm từ như thế ở học viện Bà All-Bright. Vì lý do gì đó câu hỏi của cô lại gây một tràng cười rung chuyển nơi Charles. Cô nhìn vào cánh gà, nơi anh Scott đang đợi đến phần diễn của mình. Anh trông hoàn toàn thoải mái khi đứng bên cạnh tấm màn nhung, mặc một bộ đồ thanh nhã, phong thái thư giãn nhưng hết sức tự chủ.

Đột nhiên Madeline thoáng nghĩ, có lẽ một trăn năm nữa, con người sẽ đọc về anh trong những trang sách và thắc mắc khi anh diễn sẽ như thế nào đây nhỉ. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả chính xác giọng nói của anh, bộc lộ hết độ sâu lắng và rung động của nó, hay thể hiện được đẳng cấp tài năng anh.

Dường như ở Anh Scott có hai người hoàn toàn biệt lập: một người đàn ông tự chủ sắt đá ngoài đời, và một diễn viên với dòng cảm xúc tỏa sáng và bùng cháy trên sàn diễn. Bà Florence nói đúng – nơi duy nhất tiếp cận được anh chính là đây.

Logan quan sát buổi diễn tập sau cánh gà, cố ghìm nén nỗi cồn cào trong ngực. Mẹ kiếp Julia đã gợi ý cho Madeline thay chỗ Arlyss … mẹ kiếp Arlyss và cô ả thế cô ta tự dưng đổ bệnh … mẹ kiếp chính anh khi quá phân tâm bởi Madeline đến nỗi lời thoại muốn bay đâu mất hết.

Ai có thể trách Charles Harvesley vì không tập trung được đây? Logan ngờ rằng anh cũng khó mà khá khẩm hơn, với Madeline trong bộ trang phục ấy, anh những muốn quì gối xuống trước cô và chôn mặt mình vào bầu ngực ấy luôn rồi. Cô quá trẻ trung và tươi mới, làn da mịn màng như lụa. Đó không phải bề ngoài xinh xắn khiến sự khêu gợi dường như không chịu đựng nổi. Mà là một khao khát lạ lùng muốn bắt lấy cô và mang cô đi thật xa khỏi nhưng ánh nhìn ngưỡng mộ kia … để giữ lấy cô cho riêng anh mà thôi.

Bằng cách nào đó Madeline đã xâm nhập vào cuộc sống của anh và buộc anh phải chú ý đến cô, bây giờ anh không còn cách nào chống đỡ. Giờ đây khi đã gạt bỏ ý định đưa cô vào giường mình, trớ trêu thay cô lại trở thành điều anh ham muốn nhất. Mọi người phụ nữ khác anh đã từng quen dường như luôn thiếu một điều gì đó. Và anh muốn phát điên lên khi nhận ra, bấy lâu nay anh đang vô tình tìm kiếm một mẫu người giống như cô.

Anh không thể cưỡng lại suy nghĩ, sẽ ra sao nếu nhấn chìm trong nguồn sinh lực trẻ trung ấy. Cô làm anh muốn bay nhảy, muốn thử trải nghiệm một chút thời niên thiếu trẻ con mà anh chưa hề có … và đó là thứ mà chưa có người tình nào có thể làm được.

Anh thấy nóng bức và khó chịu, muốn gói ghém nhanh cho xong cuộc diễn tập này đi cho rồi. Nghe tiếng gọi nhân vật của mình, anh với lấy chai rượu từ người đạo cụ, cầm nó lỏng lẻo trong tay và lảo đảo bước ra sân khấu. Nhưng diễn viên khác lui vào, sân khấu trống trải chỉ còn anh và Maddy.

Trong vai một anh chồng đau khổ vừa mất vợ, anh đóng cảnh đang say khướt. Thật không dễ dàng thể hiện cảnh này. Hầu hết diễn viên đều diễn chưa đến, hay tệ hơn, làm quá lố. Đây là một trong những phân cảnh đòi hỏi rất nhiều kĩ thuật diễn.

Buộc bản thân phải tập trung lại, Logan tay nắm lấy cái ghế bành, trong phong thái cẩu thả, và bước đi xiêu vẹo như người uống rượu lâu ngày.


Anh ngồi đánh phịch xuống ghế, trước một cái bục giả tạo cảnh của một thư viện. Giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, anh bắt đầu tràng độc thoại dài, thể hiện nỗi cay đắng và thất vọng của nhân vật.

Đâu đó giữa màn độc thoại, Logan cảm thấy Madeline đang bước đến gần anh, bàn tay nhỏ bé đặt lên ghế anh. Theo như kịch bản, cô nghiêng người áp vào anh và nói giữa những khoảng ngưng độc thoại, giọng nói cô ngọt ngào rót vào tai anh.

Logan bất động. Anh cảm nhận rõ cơ thể cô ngay sau anh, hương thơm của cô, cảm giác của cô dưới da anh. Mồ hôi anh bắt đầu nhỏ giọt. Một lọn tóc nâu vàng óng ả rớt xuống vai anh, cọ vào cổ anh nhồn nhột. Nguồn áp lực dồn thẳng xuống thắt lưng. Anh cương lên như đá, toàn thân anh bị phủ trùm bởi dục vọng và ham muốn mất rồi.

Logan không thể chịu đựng thêm nữa. Anh đứt mất lời thoại, y như Charles ... chỉ là anh chưa cười phá lên thôi.

Cả nhà hát chìm vào im lặng. Logan cố kiềm mình lại, biết cả diễn viên và đám đông nhân viên đang nhìn mình. Có lẽ họ nghĩ anh đang quên mất lời thoại, dù điều này chưa từng xảy ra trước kia. Anh thầm mong chúa trời để không ai đoán ra sự thực - là anh đã mất hoàn toàn tự chủ bản thân chỉ vì một cô bé con ngờ nghệch. Nghiến chặt hàm răng lại, anh hít vào hơi thật sâu, thậm chí không thở ra nữa.

- Anh Scott à, _ giọng nói ngập ngừng của Madeline vang lên sau lưng _ Anh có cần em nhắc lời thoại ấy không?

- Tôi biết cái lời thoại chết tiệt ấy _ Anh nói, lưng thẳng cứng lại. Chúa giúp anh, chỉ cần anh đánh mắt nhìn qua cô một lần thôi, anh e không biết mình sẽ làm gì nữa.

Julia lên tiếng từ hàng ghế khán giả:

- Có vấn đề gì sao hả anh Scott?

Logan đáp lại bằng cái liếc bén ngót, muốn xé tan người cộng sự đã đưa anh vào tình huống như thế này. Julia có vẻ không hiểu, nhướng mày nhìn chằm chằm ngược lại anh . Chị đã nhận ra sự khó chịu hiện thời của anh, luồng mắt chị đưa từ anh sang Madeline, người đang đứng ngay bên cạnh. Và dường như chị đã biết. Họ đã là bạn nhau một thời gian dài, anh và Julia. Chị hiểu anh quá rõ.

- Chúng ta nghỉ một lát nhé? _ Chị hỏi tỉnh.

- Không _ Logan lầm bầm _ Để xong cái màn chết tiệt này đã.

Anh vuốt tay qua trán và tiếp tục màn độc thoại lần nữa, bắt đầu từ đâu đó ở giữa chừng, Madeline tiếp tục theo, có chút gì bất an trong giọng nói của cô.

Không còn quan tâm đến kĩ thuật diễn, nội tâm nhân vật hay bất cứ diễn xuất gì nữa, Logan làm cho xong phần còn lại của cảnh đó. Julia để màn trình diễn trôi qua mà không có thêm nhận xét gì, nhưng sự lo âu đã khiến chân mày chị nhíu lại.

Màn hai kết thúc, Julia cho nghỉ hai mươi phút. Nhà hát lao xao ngay tức thì, diễn viên đổ đến phòng sinh hoạt để tìm chút không khí thoáng mát hay đi vào phòng thay áo. Logan vẫn ngồi lại trên ghế, xoay lưng lại Madeline đến khi anh biết cô đã rời khỏi.

Chầm chậm Julia bước lên sân khấu:

- Logan à _ chị nói nhẹ nhàng _ Tôi không muốn can thiệp vào nhưng –

- Vậy thì đừng can thiệp _ Anh đi xuống cánh gà chỉ vài mét sau chị, nhìn thẳng vào gương mặt đang cúi gằm trước mặt.

Julia đợi chắc chắn là không ai ở gần đủ để nghe cuộc nói chuyện của họ trước khi tiếp tục, chị cẩn trọng nói:

- Tôi đoán là có một sức hút nào đó giữa anh và Maddy, nhưng cô ấy không phải loại con gái anh hay chú ý trước đây, và tôi không bao giờ ngờ -

- Chị muốn gì đây, Nữ Công tước?

Chị có vẻ bất ngờ trước sự thẳng thừng của anh:

- Tôi rất mến Maddy. Tôi hi vọng anh sẽ không lợi dụng cô bé. Anh và tôi đều biết cô ấy sẽ không bao giờ có thể hồi phục sau khi tư tình với anh. Cô ấy không đủ mạnh mẽ thế đâu.

Logan cảm thấy gương mặt mình trở nên cứng như đá:

- Cái tôi làm - hay không làm - với cô ta là việc của tôi.

-Số phận của Maddy cũng là trách nhiệm của tôi. Và tôi muốn nhắc anh nhớ luật lệ sắt đá chính anh đã đưa ra: không bao giờ dính líu cá nhân với bất kì ai trong đoàn mà.

- Cô ấy là nhân viên của chị, tôi không thuê cô ta, và vì thế tôi hoàn toàn có quyền làm bất cứ cái quái gì tôi muốn.

- Logan à _ chị cảnh báo trong tuyệt vọng, nhìn anh sải bước chân đi xa dần

Madeline lững thững đi qua phòng sinh hoạt chung, nở nụ cười nhẹ đáp lại các diễn viên vì những cố gắng của cô:

- Có chuyện gì với anh Scott vậy nhỉ? _ Cô nghe ai đó hỏi _ Hồi nãy thấy anh ta diễn có vẻ lạ quá.

- Ai biết được chứ? _ Một người khác đáp _ Tôi chỉ hy vọng không phải vì căn bệnh chết tiệt ấy thôi. Cả đoàn cần sự chỉ huy của anh Scott hơn ai hết.

Phần còn lại câu chuyện của họ bay mất khi Madeline đi vào phòng tập. Cô cần một nơi nào đó để suy nghĩ. Điều gì xảy ra trên sân khấu vừa rồi đây? Cô tưởng mọi thứ đang rất tốt đẹp. Cô thấy mình diễn cũng khá hợp với anh Scott. Rồi đột nhiên anh ta trở nên cứng như gỗ, cách diễn của anh máy móc lạ lùng như không thể chịu nổi sự hiện diện của cô. Cô chực muốn bật khóc ... cô muốn trốn đi nơi nào đó thật xa ...

Cô nghe tiếng bước chân đàng sau mình. Người nào đó nắm chặt lấy tay cô và đẩy cô vào phòng tập kế cận. Madeline cứng người, mở to mắt nhìn vào kẻ vừa bắt mình khi cánh cửa đóng sập lại:

- Anh Scott …

Gương mặt anh chìm vào bóng tối, dáng người anh in lên bởi ánh sáng lờ mờ hắt qua cửa sổ. Hơi thở anh gấp gáp dồn dập. Cô định lùi người lại, nhưng anh bất thần túm lấy cô, tay anh giữ chặt hai bên đầu. Dường như anh cố gắng nói điều gì đó, và rồi đầu hàng với tiếng thì thầm nghẹn lại, anh cúi xuống hôn cô.

Miệng anh ấm nóng đến bất ngờ, gần như run lên khẩn cấp. Anh khám phá cô như thể không lấy chi làm đủ, cố làm dịu cơn đói khát dường như không thể nào thỏa mãn được. Madeline run rẩy vì ngạc nhiên, đáp lại sự háo hức ấy của anh bằng sự buông xuôi chỉ khiến anh thêm bùng cháy mà thôi.

Tay anh áp vào lưng cô, gần như xé toang làn vải áo. Madeline không thể cưỡng lại ép sát mình vào anh, khao khát hơn nữa, đòi hỏi hơn nữa, chân cô mở ra cho sự xâm nhập mạnh mẽ của đùi anh. Cô bám tay mình quanh anh, cảm nhận những thớ cơ cứng cỏi của lưng anh. Đây chính là điều cô muốn, điều cô mơ ước, và nó còn ngọt ngào hơn cô từng tưởng tượng. Miệng anh dịu dàng và khiêu gợi, cơ thể anh ép chặt vào cô, điền đầy sự yếu ớt đến ngon lành không chịu nổi.

Môi anh bứt khỏi cô, và hơi thở hổn hển phả vào tai cô. Gạt mái tóc dài cô qua bên, anh giấu môi vào cổ cô. Anh tìm thấy nơi nhạy cảm đàng sau cổ, hôn và cắn nhẹ đến khi cô bật tiếng thút thít vì khoái cảm. Cô đột nhiên thấy bên trong trống rỗng đến cùng cực, cô muốn một cái gì đó … điều gì đó ...

Anh kéo nhẹ chiếc áo và áo lót, làn vải bó chặt lại đến khi hạt nút bung ra và bầu ngực trần hiện ra. Madeline như không thể thở khi cô cảm nhận tay anh đang khum khum trên bầu ngực mềm mại, vuốt vuốt đầu núm bằng ngón tay, kéo nhẹ nó đến khi điểm ấy cứng lên và đau thốn. Cô nghiêng người áp vào anh, cơ thể cô run rẩy không thể kiềm chế.

- Ngọt ngào _ anh thì thầm, giữ cô thật chặt _ Quá ngọt ngào. Em đừng có sợ …

Anh uốn cong lưng cô trên cánh tay vững chãi, và cô cảm nhận môi anh trên bầu nhũ hoa đến khi chúng xoắn trên chiếc núm. Anh làm đỉnh núm cứng lại nữa bằng những vuốt ve của lưỡi, dường như biết chính xác làm sao mang khoái cảm đến cho cô.

Đột nhiên Scott nhấc môi khỏi ngực cô và dang ra xa. Ngỡ ngàng vì sự giải thoát đột ngột ấy, Madeline nhìn chằm chằm anh trong nín lặng. Tay cô che lấy sự trần trụi của mình, và cô xoay người khỏi anh, cố gắng mặc áo vào. Nhưng các ngón tay cô lại run rẩy dữ dội, không sao làm chuyện đó được. Cô khổ sở với các lớp váy áo của mình đến khi cảm thấy tay anh trên người cô lần nữa, cẩn thận kéo tay và thân áo vào chỗ cũ. Giùm cô.

Ngay khi trang phục cô đã chỉnh tề, Scott lại rút về góc kia của căn phòng. Anh vò tay lên mái tóc mình, bật tiếng thở dài. Một lúc lâu sau, anh cất tiếng trong khi vẫn xoay người tránh cô:

- Maddy à, anh không cố ý ... tiếp cận em như thế. Chỉ là anh… _ anh ngừng lại bật tiếng nụ cười chua chát _ Anh không thể kềm lại được.

Cô nắm chặt hai tay lại với nhau:

- Anh Scott _ Cô khó nhọc nói _ Em không hối tiếc vì anh đã hôn em đâu.

Anh xoay người lại vì câu nói đó, mắt anh rực sáng ngọn lửa xanh biếc. Anh tiến lại cô trong ba bước sải chân, giữ lấy mặt cô trong tay mình:

- Maddy à - Anh thì thầm. Tay anh khum khum ôm lấy khuôn mặt cô, và anh vuốt những lọn tóc đang lòa xòa trên má, ngón tay anh xoắn lấy những lọn tóc nuột nà như lụa ấy.

- Anh ước sao anh không khao khát em đến thế này.

Trái tim cô như nảy lên sung sướng vì những câu chữ đó:

- Anh Scott …


- Nghe anh này, Maddy.

Anh bước lui ra khỏi cô:

- Anh sẽ không làm tình với em đâu, dù anh có ham muốn em đến thế nào đi nữa. Em sẽ ghét anh sau đó, và có lẽ chính anh cũng sẽ căm ghét bản thân mình.

- Em không thể nào ghét anh được đâu.

Anh nở nụ cười cay đắng

- Không ư? Ngay cả khi anh cướp mất sự trong trắng của em sao? Và quan hệ với anh sẽ làm em biến đổi, mà chắc chắn không thể theo chiều hương tốt.

- Em chấp nhận sự liều lĩnh này mà.

- Em không hiểu _ Môi anh cong lên cay đắng _ Anh sử dụng phụ nữ vì ham mê thể xác đơn thuần, không có gì khác. Một khi đã nhận hết những gì đối tượng có thể cho, anh sẽ mau chóng thấy chán và hướng tới một người khác tiếp theo. Em sẽ không thể ở lâu trong phòng ngủ của anh đâu.

- Chẳng lẽ anh chưa yêu bao giờ sao?

- Có một lần. Và chẳng đi đến đâu cả.

- Vì sao –

- Em không cần quan tâm đến quá khứ của anh, cũng như anh cũng đâu cần biết về em đó thôi.

Madeline không cãi lại, biết rằng anh nói đúng. Nếu cô biết về anh càng nhiều, cô càng khó có thể dứt khỏi anh khi thời điểm đó đến. Giống như những phụ nữ khác, cô bị cuốn hút bởi sự hấp dẫn pha trộn giữa nam tính và bí ẩn toát ra từ Logan Scott. Để bảo vệ mình, cô phải giữ trái tim mình thật chặt.

Đột nhiên lời khuyên khôn ngoan của bà Florence vụt trên trong trí óc … Bất kể làm điều gì, chỉ cần cháu tâm niệm là không hề giả vờ lừa dối. Đơn giản thể hiện rằng cháu hoàn toàn sẵn lòng chào đón, rằng cháu sẽ yêu thương mà không cần đòi hỏi điều gì …

- Anh Scott nè _ Cô nói nhẹ nhàng _ Nếu anh thấy em hấp dẫn, em không hiểu vì sao chúng ta không thể thoái mải chứ. Tất cả những gì em muốn chỉ là một đêm với anh, chỉ thế thôi.

Sắc mặt anh không đổi khác, nhưng cô biết mình đã khiến anh bất ngờ:

- Vì sao vậy? _Anh hỏi _ Một cô gái như em ... vì sao lại hạ mình đến thế?

Khi đợi chờ câu trả lời, anh trượt tay bên dưới má cô và buộc cô ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy một tia chớp lóe lên trong mắt xanh ấy, một sự cảnh báo mới làm cô thấy bất an. Hàng mi cô vội cụp xuống trong cố gắng giấu đi ý nghĩ của mình:

- Em tin là em sẽ yêu thích điều đó _ Cô nói _ Lý do ấy đủ rồi phải không?

Lại một khoảng lặng kéo dài nữa:

- Nhìn anh này.

Anh thì thầm. Chầm chậm cô làm theo. Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô và lắc đầu như thể chưa tìm ra câu trả lời cho một câu hỏi không - lấy - gì - làm - lý - thú đó.

- Em là một diễn viên tồi, Maddy ạ. Anh rất muốn biết em đang che giấu điều gì, nhưng hiện tại anh đang có quá nhiều điều phải lo nghĩ rồi, nhất là khi một phần tư nhà hát của anh đang bị đổ bệnh. Ngay khi Capital hoạt động bình thường trở lại, anh muốn em rời khỏi đây. Anh sẽ tìm cho em công việc khác, một việc làm tốt hơn.

- Em muốn ở lại đây mà.

Anh dường như không hề lay chuyển:

- Hãy tin anh, điều đó tốt cho cả hai chúng ta.

Madeline nuốt mạnh nước bọt. Một làn sóng thất vọng quét qua cô. Sao lại là thời điểm này chứ? Khi lời đề nghị của cô đã đưa ra và bị chối bỏ. m thanh lời từ chối của anh vang ong ong bên tai đến khi cả người cô như bùng cháy với cơn giận dữ nhục nhã. Tay cô siết chặt quanh váy, chà xát muốn làm hỏng cả làn vải.

Sao cô lại ngu ngốc đến thế kia! Cô đã lãng phí bao thời gian ôm ấp ảo mộng về anh, về những điều không bao giờ xảy đến. Bây giờ cô phải trắng tay ra đi trừ ý thức là sự vắng mặt của cô ở trường sẽ nhanh chóng bị gia đình phát hiện.

Trong một khoảnh khắc, cô muốn nói hết hoàn cảnh thật sự của mình cho Scott rồi quăng mình vào anh mong nhận được sự cảm thông. Không … anh sẽ chẳng có sự cảm thông nào cho cô đâu. “Cưới Clifton đi và coi như em còn may mắn chán”, cô hầu như có thể nghe tiếng anh mỉa mai nói thế. Thực tế là giờ đây, cô không còn làm được gì nữa cả.

Xoắn chặt tay thành nắm, Madeline bước tới cửa bằng những bước đi sải dài. Cô quyết không trải qua những ngày còn lại của mình như món đồ chơi trong tay Ngài Clifton được đâu.

- Tốt thôi _ Cô nói, ngừng lại ở cửa _ Tôi sẽ rời khỏi Capital bất cứ khi nào anh muốn. Anh không cần lo tìm vị trí khác cho tôi. Tôi có thể tự tìm lấy một thứ nào đó khác.

Cô rời khỏi trước khi anh kịp trả lời.

Logan bước tới cửa và đặt tay lên tấm panô bên trên. Anh áp trán vào phiến gỗ lạnh và buông ra tiếng rên khàn khàn.

“Một đêm với anh”… anh có thể từ bỏ cả gia tài của mình vì câu nói đó. Anh chưa bao giờ biết điều gì tuyệt vời như cảm giác có cô trong vòng tay, và sự mong manh chào đón ấy đã cuốn hút đến nỗi anh cảm giác như mình chuẩn bị nổ bùng ra. Nhưng anh không thể cho phép điều đó, không thể để người nào xé toang điều còn sót lại trong trái tim anh.

Cô ta sẽ mau biến mất khỏi đây thôi. Anh đợi chờ cảm giác nhẹ người nhưng hình như nó chẳng chịu đến.

Bước ra khỏi cánh cửa, anh đi thẳng đến văn phòng, làm ngơ những cái nhìn hiếu kì của mọi người khi anh đi qua. Anh đóng sập cửa nhốt mình lại trong căn phòng nhỏ và lục lọi trên kệ đến khi tìm thấy chai Whiskey Highland. Rồi ngồi lên bàn và uống trực tiếp từ chai, để dòng chất lỏng như bốc khói ấy trôi vào miệng và cào xé lưỡi … Một ngụm nữa, cổ họng anh đong đầy dòng ấm nóng đó. Nhưng nó vẫn không thể làm tan chảy được khối băng giá nơi ngực anh.

Logan thong dong uống, gác chân lên cạnh bàn và bắt chéo đôi giày bóng loáng của mình. Vào thời điểm hiện tại, khi đã ở trên đỉnh thành công, anh từng nghĩ không còn gì có thể tổn thương anh được nữa. Thật tức cười, thực đấy, khi một cô nhóc con lại có thế làm anh chấn động đến thế này.

Có lẽ bởi vì Maddy là người đặc biệt duy nhất anh từng biết đến. Cô chắc chắn xa lạ với vành đai xã hội của phụ nữ thượng lưu, người luôn nhắc Logan hiểu rằng họ là “thượng đế” của anh ngay cả khi họ luồn cho anh những lời nhắn kín đáo để sắp xếp những cuộc hẹn hò.

Và đó cũng là hạng người Logan căm ghét nhất … những cô con gái danh giá của giai cấp thượng lưu, kẻ sống chỉ với mục đích duy nhất là kết hôn và tái sinh dòng giống y như họ. Anh không đủ thuần khiết để với tới họ. Anh không có một gia đình hay tước hiệu, và chỉ tiền bạc không thì chưa đủ.

Nếu anh để lộ mong ước gì đó với một quí cô nào, anh sẽ được gia đình cô ta nhắc nhở ngay rằng cô ta ở quá xa tầm với của anh. Chỉ cần một loáng bóng đầm trắng của một cô trinh nữ ở vũ hội hay buổi tiệc tối là đủ để Logan nhớ rằng, dù anh có thành công đến thế nào chăng nữa, vẫn có những thứ anh không bao giờ sở hữu được. Anh sẽ không bao giờ được chấp nhận hoàn toàn. Bước ra khỏi nhà hát, không có nơi chốn nào thực sự thuộc về anh cả.

Madeline Ridley dường như không thuộc về tất cả những nơi này. Cô quá ấm áp và dường như chưa bị tiêm nhiễm gì để có thể là một cô tiểu thư giao tế, cô cũng quá thuần khiết để có thể là một ả điếm hạng sang. Cô rõ ràng được chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ một người nào đó, nhưng anh không thể tưởng tượng ra người đàn ông xứng đáng làm chồng cô. Cô cần một ai đó có thể bảo bọc nhưng không đàn áp tinh thần cô, ai đó có thể yêu cô hoàn toàn như cô sẽ yêu người đó như thế.

Tất cả những thứ Logan sẽ không thể nào làm được. Anh không hề được trang bị cho một mối quan hệ như thế. Anh đã được dạy dỗ từ những ngày thơ ấu phải biết căm ghét những từ “nhà và “gia đình”. Anh đã sống sót nhờ trở nên chai đá như người đàn ông sinh thành ra anh.

Những năm tháng bị đánh đập và lăng mạ đã khiến lòng anh chai sạn và biến anh trở thành một tay lừa dối tuyệt hảo. Cha anh, Paul Jenning, luôn bắt đầu những màn bạo hành trong lớp sương mù của những cơn say xỉn … rồi khi tỉnh rượu lại chối bỏ hậu quả mình đã gây ra. Logan đã học được cách giả vờ quên đi tất cả, bao gồm luôn màn kịch là mọi người trong gia đình Jenning rất hạnh phúc và hòa thuận. Một giọt nước mắt rơi ra, một nét nhăn mày hay chỉ cần một cái liếc nhìn oán hận, tích tắc sẽ được nếm đủ những cú đấm mà lần sau còn tệ hơn lần trước. Và mỉa mai thay, người cha ấy đã trở thành người thầy dạy diễn xuất tốt nhất.

Một lần, sau một trận đòn dã man như thường lệ, Logan vẫn tỏ ra bình thường đi ra ngoài với cánh tay gãy, khăng khăng bảo không cảm thấy đau đớn gì đến khi Andrew phải kéo anh đến căn nhà lớn và cho bó nẹp lại.

- Chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy, con trai?

Bá tước đã hỏi anh, đôi mắt ông dán chặt trên khuôn mặt sưng vù vì bị đánh. Logan từ chối trả lời, biết rằng nếu anh hé môi nói ra sự thật, Paul Jenning có lẽ sẽ giết anh luôn.

Những năm sau đó, Logan tự hỏi vì sao mẹ anh không bao giờ thể hiện bất cứ cử chỉ âu yếm nào với anh, không một nụ hôn hay một cái vuốt ve xoa dịu sự đau đớn. Anh đã đi đến một kết luận, người mẹ ấy đã quá khiếp nhược cố giữ cái hòa bình mong manh trong căn nhà bà ta đến không còn để mắt đến đứa con mình.

Đã xa rồi cái thời anh khao khát sự ấm áp của một người phụ nữ … anh không cần sự âu yếm hay chăm sóc nào nữa cả. Phụ nữ chỉ để dùng rồi vứt bỏ, không bao giờ có thể tin tưởng được. Và cũng không bao giờ là nhu cầu cần thiết nữa.

Và cuối cùng rồi mọi thứ đã giải quyết ổn thỏa với Madeline, tất cả những điều anh cần là tránh mặt cô ta đến khi Arlyss quay trở lại. Anh ngờ là Julia sẽ phản đối việc này cho xem, nhưng anh có thể giải quyết chuyện đó. Hơn nữa, Julia sắp tới cũng sẽ bận rộn với đứa con mới ra đời, và mọi suy nghĩ về Madeline sẽ nhạt nhòa dần. Nhanh chóng mọi chuyện sẽ quay trở lại như thể cô ta chưa từng hiện hữu bao giờ.

Logan cảm thấy ảnh hưởng của whiskey từ từ thấm vào xương tủy, làm anh lâng lâng dễ chịu. Đúng như anh muốn. Từ từ anh đặt chai whiskey vào ngăn bàn và đóng nó lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui