Tiếng đóng cửa vang lên khiến Phần Yên ngã lộn nhào từ trên giường xuống, hoang mang nhìn xung quanh. Đa Miên đang dựa vào khung cửa cười thích thú như thể cô ngã chổng vó lên trời vậy.
“Hừm, Lê Anh Bân đâu rồi?”
Phần Yên mở miệng hỏi, nụ cười trên môi anh ta lập tức tắt ngấm. Đa Miên khô khan đáp lời, nhìn cô chằm chằm tức tối.
“Cậu ta có một số việc phải làm rõ. Hắn đã hôn em phải không? Ngủ với em nữa chứ?”
Đa Miên nghiến răng nghiến lợi chất vấn, hai tay nhấc nách sốc Phần Yên lên giường.
“Anh ấy chỉ hôn tôi mà thôi, không hơn. Này, anh làm tôi đau đấy.” - Phần Yên rên rỉ vì đau đớn.
“Tôi đã nhắc nhở em rồi. Hắn ta rất nguy hiểm. Em sẽ không bao giờ tưởng tượng được, điều gì xảy ra dù chỉ với một nụ hôn. Hắn có thể dẫn dắt em, khiến em tự nguyện yêu cầu kí khế ước mới. Tất cả chỉ để nhục nhã tôi mà thôi.”
Đa Miên gầm lên, tay đấm mạnh vào tường bất lực. Phần Yên gồng mình cố gắng kiềm chế nước mắt, lầu bầu phản bác:
“Tôi không tin. Lê Anh Bân không phải người như vậy.”
“Em thật ngây thơ. Hắn ta coi việc làm tổn thương con người là trò tiêu khiển, đặc biệt thích biến họ làm nô lệ phục tùng chủ nhân. Em hãy hỏi thử cậu bạn bé nhỏ của em, Hạ Danh.”
Đa Miên bật cười mỉa mai, mắt nhìn thẳng vào mắt Phần Yên.
“Thưa ngài, chúng ta phát hiện một số thứ.”
Một tên đàn em của Đa Miên cắt ngang cuộc tranh cãi. Đa Miên dừng lại, đi ra ngoài cùng người đàn ông đó. Phần Yên run rẩy thở hắt ra, mặc kệ cơ thể vô lực ngã xuống sàn nhà.
“Chẳng lẽ cô thực sự phải thất vọng về Lê Anh Bân?”
… … ….
“Hạ Danh? Tớ muốn hỏi cậu một câu.” - Phần Yên do dự lên tiếng khi hai người đang cùng nhau đi xuyên qua hang lang trường học.
“Nói đi.” - Cậu ấy lạnh lùng nhìn. Cô biết, Hạ Danh vẫn còn rất bực bội, bởi cô không nghe lời, bỏ qua sự nhắc nhở của cậu ấy.
“Cậu kí khế ước với ai vậy?”
Phần Yên vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm xuống đất. Hạ Danh túm chặt cánh tay cô dò hỏi:
“Cậu biết điều này từ ai?”
“Ký hiệu trên cổ cậu.”
Phần Yên nhỏ giọng nói, cô thấy Hạ Danh lo lắng nhìn xung quanh. Sau đó cậu ta cũng hạ giọng trả lời cô, rồi thả cô ra, nhanh chóng bước tiếp.
“Tớ không thể tiết lộ người đó. Nhưng tớ hi vọng, cậu sẽ không lặp lại sai lầm mà tớ đã mắc phải.”
“Hạ Danh, xin cậu, hãy nói cho tớ người đó là ai?”
Phần Yên cao giọng yêu cầu sau bóng lưng Hạ Danh, nhưng cậu ta nhanh chóng rẽ vào một góc khuất, hòa mình vào đám đông học sinh, biến mất dạng.
“Hây, Phần Yên, tớ rất xin lỗi về chuyện cha tớ đã làm.”
Lâu Giang vừa chạy tới chỗ Phần Yên vừa xẩu hổ mở lời. Phần Yên đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, chỉ qua loa trả lời:
“Cậu không làm gì sai cả.”
“Đi cùng tôi.” - Một giọng nói bất chợt vang lên bên tai Phần Yên, một cậu bạn tóc vàng nhanh chóng kéo tay cô đi.
“Này, thả tôi ra. Cậu là ai thế hả?”
Phần Yên tưc giận la lên, cô cố gắng trốn thoát nhưng không được, câu ta dồn cô vào phòng chứa đồ vệ sinh. Cậu ta đóng sầm cửa lại, hai tay chống lên tường, kẹp cô vào giữa.
“Em chắc chắn quen biết tôi.”
Cậu bạn mỉm cười thong thả nói, lộ ra ánh mắt hỗn hợp màu xanh và vàng. Phần Yên hoang mang hỏi thử:
“Đa Miên?”
“Ở đây tôi bắt buộc phải hóa trang thành con người. Chúng tôi không mong muốn người của chính phủ lại bắt cóc em.”
“Nhưng tôi càng không muốn anh xuất hiện ở trường.”
“Em đã cầu xin sự giúp đỡ của tôi còn gì. Đúng không? Vậy là đúng rồi.” - Đa Miên ngoan cố quyết định, đôi môi trượt qua má Phần Yên.
“Bỏ tay ra. Tôi có tiết Vật Lý ngay bây giờ.”
Phần Yên vừa nói vừa đẩy Đa Miên lùi lại phía sau. Nhưng anh ta lại kéo cô vào lòng, hôn phớt lên môi cô. Phần Yên mở to mắt ngạc nhiên.
Cô cố tình tránh né cảm xúc thỏa mãn không tên đang lan tràn đến nỗi khiến cô rùng mình nổi da gà. Đa Miên vừa hôn khóe môi cô vừa tự lẩm nhẩm:
"Tại sao lại muốn cậu ấy..."
"Đa Miên, xin anh, chúng ta phải ra ngoài." Phần Yên gấp gáp đẩy cửa chạy đi.”
"Tôi không thể có cảm giác với cả hai người. Không."
..... …
"Ha, tôi ngửi thấy mùi con người trên người cậu rồi đấy. Chẳng lẽ cậu đã làm gì túi máu dự trữ của Đa Miên rồi à?"
Ben cười thích thú phỏng đoán khiến Lê Anh Bân ném cho hắn một ánh mắt sắc lẹm, rồi lại cúi đầu nghiên cứu bản đồ trên bàn.
"Cô ấy không phải túi máu.”
"Ừ, nhưng cô ta là hòn đá kê chân để đạt được mục đích cuối cùng. Cậu cần cô ta để xâm nhậm vào bộ máy chính phủ."
Ông anh họ Ben vừa mỉa mai vừa chỉ tay vào bản đồ, hay nói đúng hơn chỉ là sơ đồ đơn giản vẽ lại kết cấu của cơ quan chính phủ.
"Cậu muốn lật đổ hoàn toàn chính phủ. Nhưng là một người biến hình thì rất khó để xâm nhập vào. Vậy nên cậu mới cần cô ta. Cậu đã lừa được cô ta thực hiện giao dịch chưa?"
Ben bật cười vỗ tay lên vai Lê Anh Bân làm anh ta tức tối vứt mạnh quyển sách trong tay xuống mặt bàn, hậm hực nói sự thật:
"Đa Miên là chủ nhân."
"Cậu đùa anh đấy à? Cậu thừa hiểu, nếu Đa Miên...cậu ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra."
"Em biết chứ. Nhưng không lâu nữa đâu, cô ấy sẽ tự nguyện kí khế ước với em." Lê Anh Bân đơn giản đáp lại lời châm chọc của Ben.
"Chỉ có bản thân anh hiểu rằng, xâm nhập vào cơ quan chính phủ không phải là lý do duy nhất. Mà ý nghĩ muốn chiếm hữu em cho riêng mình cứ thôi thúc anh phải có em cho bằng được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...