-AAAAAAAAAAAAAAAA- Miney ôm chặt cổ con đà điểu, mông nhảy tưng tưng, mấy lần xém bị bay vèo ra ngoài.
Mick ngồi điêu luyện hơn, nhưng cũng mấy lần chúi đầu về phía trước, dáng điệu so với ếch cũng chả khác là mấy, thay vì như Miney hét lên vui vẻ, Mick ôm cổ con đà điểu, trầm ngâm cảm giác ruột gan lộn nhào.
- Đua đà điểu không - Miney cố gắng giữ ình khỏi ngã, thở hổn hển, vênh mặt khiêu khích.
Mick nhổm người dậy, chấn chỉnh quần áo, bất ngờ ngồi thẳng, dõng dạc kêu to:
- Bắt đầu - Tay vỗ bốp vào sườn con đà điểu, nó co cẳng chạy. Miney choáng, đứng đực ra, sau đó mới ú ớ: Ơ. Chơi xấu. Loay hoay mãi mới tìm cách làm cho con đà điểu đuổi theo.
Uỵch uỵch... Đà điểu chạy như trống trận vậy, Miney ban đầu sợ rúm ró, không dám cựa, sau lại hăng say với cuộc đua, ưỡn thẳng người, hú lên thích thú, gào thét điên cuồng.
Phải nói là Mick chơi trò này rất " quen nghề", những con đà điểu trong tay Mick đều rất ngoan ngoãn nghe lời, dĩ nhiên là Mick chẳng khó khăn gì giành chiến thắng. Thậm chí khi Mick về đích được cả tiếng đồng hồ, Miney vẫn đang xoay sở cho con đà điểu quay lại đường đua. Cũng không thể phủ nhận, Miney cả khả năng thích nghi đại cừ, thường thì người lần đầu chơi không thể ngồi lên lưng chúng quá một tiếng, Miney thì ngồi chễm trệ nãy giờ, chỉ là không thể điều khiển được theo ý muốn thôi. Miney khác hẳn với mọi lần, đằng sau chiếc bộ mặt sắt quyền uy, Miney rất hồn nhiên, dễ thương. Vứt bỏ vỏ bọc lạnh lùng vô cảm, Miney thật tươi tắn, ánh mắt nhìn rạng ngời và ấm áp.
Mick thích cả hai tâm hồn của Miney mà Mick đã được tiếp xúc. Mỗi cái có một nét riêng, một nét đáng quý. Đôi lúc, Mick ngồi cho đà điểu ăn, nhìn Miney chơi nhảy cả ngày không biết chán.
Renggggg....
Nãy giờ treo điện thoại cùng áo khoác trên cành cây, giờ nghỉ ngơi mới nghe thấy tiếng điện thoại, Mick cầm lên. Là Jame. Choáng váng với số cuộc gọi nhỡ, Jame đã gọi cho Mick rất nhiều lần. Đầu dây điện thoại, tiếng than thở đều đều của Jame, Mick bật cười. Bây giờ mình thật bận rộn, hết làm bảo mẫu cho Miney lại làm " ông tơ bà nguyệt" cho Jame. Hắn ta tự nhiên đòi một địa điểm khuất, lãng mạn để tạo một bản dance lấy lòng người đẹp. Quanh đi quẩn lại, Mick đã hỏi thăm từ đầu, có ngôi nhà gỗ trong rừng thông, nhưng ở cách đây khá xa, mà giọng Jame có vẻ rất gấp.
- Đi thôi Miney- Mick gọi Miney. Miney nhảy phóc khỏi lưng đà điểu, ngoan ngoãn đi theo.
- Đi đâu tiếp theo? - Miney mở mắt tròn xoe.
- Phải đi làm việc trước. Đến ngôi nhà gỗ trong rừng, cách đây 3km, chúng ta cố gắng đi trong 10, 15 phút thôi. Ra ngoài đón xe.- Mick cứ dính tới việc của Jame là rất khẩn trương, gấp rút.
Miney lại lóe ra ý nghĩ gì rồi, mắt sáng rực như đèn pha thế kia.
- Không kịp. Đi ra đường chính xe cộ ít qua lại, từ đây tới đó gần như là không thể... chi bằng...
>>>>>
- Đúng là mỗi cô nghĩ được ra cái trò này. - Mick đưa tiền cho viên quản lý.
Miney cầm chắc yên cương, nghịch ngợm vuốt vuốt bờm chú ngựa.
- Nhanh lên! Chúng ta còn phải mua đồ trang trí mà.
Mick nhảy lên ngồi sau Miney.
- Hây!!!!!!!!!!- Miney phẩn khởi hú lên. Ten ten tèn tèn......
Giọt mồ hôi to đùng lăn trên trán. Gì chứ?!
- Hây! - Miney hích thử tiếng nữa. Con ngựa vẫn đứng yên. Nghe lảng vảng trong không khí có tiếng gãy, cái mặt tối bưng của Mick cuối cùng cũng có vết rạn nứt.
Hơ hơ- Miney gãi tai, cái tai đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn Mick cười trừ. Mick gõ gõ lên trán, làm vẻ suy nghĩ, sau đó quay ra nhe răng cười lại. Mick cầm dây cương, thúc ngựa một cái là nó chạy như bay. Miney giang vội hai tay ra đón gió.
...
Nắng bớt gay gắt. Không khí trong rừng thông rất thoáng đãng, khác xa phố thành phồn hoa, mà lắm bụi bặm.
Mick bê một đống đồ lỉnh kỉnh vào nhà. Giá thuê căn nhà gỗ này vốn chẳng rẻ, bên trong được bài trí khá ưa mắt, nhưng để đạt tới độ lãng mạn, thì chưa qua được cửa của Mick.
Mick trang trí lại ngôi nhà. Tỉ mẩn từng góc nhỏ, Mick vốn là người kĩ lưỡng, thích đạt tới sự hoàn mỹ. Buộc ngang lưng chiếc tạp dề, Mick bắt đầu sơn lại một số cánh cửa trong nhà. Miney ngồi thẫn thờ nhìn Mick làm. Dù Mick thi thoảng gợi nhắc để Miney giúp đỡ, nhưng Miney khéo léo từ chối, đơn giản vì chơi nhiều quá hóa mệt.
Ngồi rảnh rỗi, Miney nhìn cậu bạn " mới quen" đang chăm chú tô tô kẻ kẻ màu lên tường.
Mick khác Jame. Jame trắng, làn da tao nhã, rất bắt mắt, dáng cười dong dỏng cao, và thanh, dù rằng bắp thịt Jame săn chắc, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn có thể nghĩ hắn là một công tử bột, sống được chiều chuộng. Da Mick ngăm ngăm, càng nhìn càng cuốn hút, Mick cũng cao, nhưng cái cao làm người ta thấy sự cứng cáp, rất an toàn. Khi Mick làm việc, vẻ rất rạng ngời, sung sức, tràn trề nhựa sống. Jame gây ấn tượng với mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mick không như vậy. Mick có cái cuốn hút, mà càng ngắm nhìn lâu càng khó rời. Mick làm việc cẩn trọng, chuẩn xác, tỉ mỉ, Mick bộc lộ rõ rất nhiều khả năng, những khả năng không dễ gì nhận ra, nhưng đáng sợ. Jame thì bị kìm ***, khả năng của Jame được hầu hết các học sinh thừa nhận, nhưng cái Jame thể hiện ra chỉ là vỏ bọc, khả năng thực sự của Jame như bị cuộn lại, bị kìm kẹp.
" Ra đó là lý do mình từng muốn tách Jame ra khỏi Mick. " - Ngắm nhìn Mick một hồi, Miney sực nhớ cái lý do xưa cũ.- " Chính khả năng của Mick đã ngăn cản sự bùng nổ của Jame, nếu tách ra khỏi Mick, khả năng của Jame mới bộc lộ thực sự."
Khi xưa, không ít lần Miney tìm cách tách Jame ra, ví dụ điển hình là vụ bắt cóc đầu tiên.
- Miney! Cô nghĩ xem, tôi định dán bóng lên tường nhà, nhưng băng dính, hay các loại keo dính lại rất phiền phức... - Mick chăm chỉ làm, chợt quay phắt sang hỏi ý kiến Miney, chưa kịp nói hết lời Mick đã cười phì. Tóc Miney chả biết từ lúc nào bị tích điện, dựng đứng lên. - Tóc cô hay thật.
Miney khó chịu, vuốt vuốt lại tóc, vừa vuốt vừa càu nhàu be bé.
- Khoan nào! Tích điện.... Đúng rồi! Tích điện do chà xát đi.
Mick ngẩn người nhìn Miney độc thoại. Miney giật quả bóng bay trong tay Mick, cầm nó chà chà miết miết vài giây vào tường gỗ, thả tay ra, quả bóng đã dính vào tường.
Mick cười ồ. Quả đúng thế thật này, sự nhiễm điện do cọ xát, lực hút giữa các vật mang điện tích trái dấu. Người ta học nó ở kiến thức lớp 7,8 còn Miney vận dụng nó.
- Cô thật thông minh - Mick xoa đầu Miney, cười híp mí.
Miney bóp cổ tay Mick: - Tôi ghét bị xoa đầu.
- Lên làm luôn đi, còn nhiều bóng lắm.
- Được thôi. Nể tình dẫn tôi đi chơi, tôi giúp cậu. - Miney nhớn một bên mày, ra vẻ làm kiêu, điệu bộ dễ thương ra phết. Thật sự thì nhân cách Miney mới này rất dễ gần. Tiếng cười nói rôm rả thoáng cái đã đầy kín căn nhà nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...