- Lysa! Cô ở đâu?!- Theo như Miney suy đoán. Có lẽ Lysa sẽ tới một nơi chơi vơi vách núi, mà Miney đang ở gần vị trí dưới của vách núi, nên cô lập tức chạy đi thăm dò phía dưới. Ánh đèn pin quờ quạng trên sườn núi. Chỗ này khá dốc, đi thêm vài bước nữa thấy những phần đất mới, như thể vừa bị xối xuống. Ánh đèn pin lần theo sườn núi, chiếu lên phía trên bãi đất mớt sạt xuống, phần vách núi phía trên khá tơi, nhìn rất rõ những mẩu đất khác bám lên trên. Lên trên cao thêm chút nữa, một cây sồi già bị oằn cành lá, gãy 2,3 cành lớn, bị nghiêng hẳn ra không trung, trông vô cùng thảm hại.
- Chắc hẳn đất vừa bị sạt lở từ phía trên vực xuống, cành cây kia rõ ràng không dính đất, lại không trong đường sạt lở của đất, chỗ đất quanh gốc cây khá rắn, vững chãi, vậy thì tại sao nó lại gãy tả tơi như thế chứ? Hẳn một cái gì đó khá nặng cũng rơi xuống cùng đất cát, và đã làm gãy cành cây- Sau khi suy luận một hồi, Miney quyết định tìm đường lên phía trên vực núi, để khảo sát trên ấy. Dưới ánh đèn pin, một vật gì đó lóe sáng, khá cồng kềnh ở trong đám đất. Miney có chút nghi ngờ, cúi xuống xem thử.
- Một cái ba lô còn mới tinh!!!- Miney thầm thốt lên.- Cái gì thế này?!
Một chiếc ba lô to sụ, bên trong có dù nhảy, cuốc, dây thừng..... đầy đủ những dụng cụ leo núi chuyên nghiệp. Cuộc dã ngoại này chỉ đơn giản là đi đường chính, nơi thuận tiện, đâu hề yêu cầu leo vách núi hiểm trở? Vậy tại sao lại mang những thứ này? Chúng rất cồng kềnh, bất tiện. Có một vài suy nghĩ lóe lên trong đầu Miney, nhưng cô vội xếp chúng lại trong tư duy, lôi cái ba lô to sụ ấy khỏi đất, vứt bỏ một vài thứ không cần thiết, và khoác lên vai. Thứ này nhất định sẽ hữu ích.
____________________________
Một hồi đau nhói lên trên vai Jame, khẽ nhăn mặt, có cái gì đó ướt chấm chấm lên mặt hắn. Hắn từ từ mở mắt. Trong bóng tối mập mờ, gương mặt Lysa hiện ra mơ mị.
- Cậu tỉnh rồi hả?- Lysa trông vô cùng mừng rỡ.
- Sao tớ lại ở đây?- Jame chống tay định đứng dậy. Một luồng nhức nhối ở bả vai. Cái đầu ong ong, toàn thân sứt sát rã rời. Thật khó thể tin là hắn vừa thoát chết. Vừa rồi đáng ra hắn đã bị bỏ rơi trên cành sồi chờ chết rồi mới phải chứ?!
Lắc lắc cái đầu mệt mỏi, đau nhức, liếc sang phía Lysa. Lysa mặt đen nhẻm, chân tay sứt chảy máu, trên trán có những vết xước như bị vật gì cào xé. Đoán được điều gì đó, Jame im lặng nhìn Lysa chờ một câu trả lời.
- Tớ... tớ đã kéo dây leo để xuống... để đưa cậu lên. - Lysa tiêm vào đôi mắt một nét dịu dàng đáng ngờ, bộ dạng ấp úng, làm vẻ rất ngại ngùng. Dù cũng đoán một điều tương tự như thế, nhưng khi nghe từ chính miệng Lysa nói những lời đó, Jame không khỏi bàng hoàng. Một đứa con gái trông yếu đuối là vậy, làm sao có thể đủ sức đưa Jame lên miệng vực được chứ.
- Sao cậu có thể...?!- Thay vì là ánh mắt cảm kích, Jame nhìn vẻ đầy mâu thuẫn nghi ngờ.
Lúc nào, mắt Lysa lóe lên thứ gì đó trong sáng lắm, vẻ mặt chuyển sang đau khổ sợ hãi, như thể sắp bật khóc tới nơi.
- Là vì... vì... Mình cũng không biết vì sao, nhưng chỉ cần nghĩ do mình mà bạn gặp nguy hiểm, mình thấy khổ tâm vô cùng, mình không muốn bạn chịu đau đớn, lâm vào hiểm nguy vì mình, không biết sức mạnh ở đâu ra để mình đủ dũng cảm và nghị lực để cứu bạn nữa.
Nước mắt rưng rưng, nét bi thương xâm chiếm cả không gian, một cảm giác gì đó " chân thành, cảm động" lắm. Im lặng nhìn Lysa một lúc, Jame khẽ buông một nụ cười ấm áp, dù khá đau và mệt, hắn vẫn xích lại gần Lysa.
- Ơ ...!?- Một cảm giác ấm áp chạm vào vai Lysa, Lysa tỏ ra khá rụt rè.
- Đừng nói gì cả?!- Âm thanh nhỏ nhẹ, trầm lắng, như thì thầm của Jame đã nuốt gọn ngôn từ định buông ra từ miệng Lysa. Đầu Jame tựa vào vai Lysa, hình như làm Lysa lỗi một nhịp đập. Hắn cứ im lặng, mà " tự nhiên" như thế, kiểu như muốn làm không khí thêm phần " khó thở". Lysa ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho Jame dựa lên vai mình.
- Cảm ơn nhé!!! - Jame nhắm hờ mắt, miệng thì thào như trong cơn mơ. Quả là một chàng trai đa cảm, chân thành ( hẳn ai trong tình huống này cũng nghĩ như vậy) không phải ngẫu nhiên mà hắn xâm chiếm được hầu hết tình cảm mọi người trong trường ( xin nhấn mạnh ở chữ " hầu hết" chứ không phải " tất cả" nhé :p). Có lẽ người ta dễ yêu hắn vì những phút dịu dàng như thế này. Hơi thở đều đều của hắn phả vào vai Lysa, cô khẽ mỉm cười nhẹ, không rõ vì vui mừng hay hạnh phúc hay... dường như trên nụ cười quý phái ấy có pha chút gì đó hơi có nét đắc thắng, chút chút thỏa mãn...!?!
Họ cứ im lặng như vậy, như thể thời gian bị ngưng tụ, thế gian này chỉ còn có hai con người đang ở bên nhau lúc này.
- Cậu ... - Jame rời khỏi vai Lysa, buột ra một câu làm cho Lysa thoáng sững người- ... rất giống cô ấy!!!
Đôi mắt Lysa mở to, muốn nuốt trọn lời nói ấy, nét mặt trông cùng ngây thơ, trong sáng đến lạ.
- Cô ấy?! - Lặp lại câu nói của Jame.
- Một người tớ rất yêu. - Jame buồn ra mặt, rất chua xót. - Cô ấy đã chết cách đây hai năm.
Trong đôi mắt của Jame, một thước phim tua chậm vừa được tái hiện và Lysa im lặng, chờ đợi.
- Tớ là một kẻ vô dụng. Vì cứu tớ mà cô ấy đã hi sinh bản thân, hôm đưa cô ấy vào viện cũng là ngày cuối cùng tớ gặp cô ấy, hôm ấy, khi biết cô ấy không thể qua khỏi, tớ đau khổ vô cùng, đau tới nỗi nước mắt chảy ngược vào tim, tớ thậm chí đã không nói được gì. Tớ câm lặng. Tớ tự nhủ tớ không có tư cách để đến dự lễ tang của cô ấy. Ngày tháng qua đi, tớ sống trong rỗng tuếch, vô hồn.
Rồi bất chợt nhìn thẳng vào Lysa, một nỗi đau thương xâm lấn.
- Tớ là một thằng đểu, tớ đã làm quen rất nhiều cô gái khác ngay sau đó, làm nhiều việc kinh khủng để vơi đi nỗi đau. Nhưng...- Giọng Jame đang lên cao bỗng trầm xuống, cố kìm nén. - Nhưng tớ vẫn không quên được cô ấy.!!!
Lysa tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Sắc thái thay đổi hoàn toàn, còn mang vẻ tội lỗi, như thể vừa hàm oan một ai đó, vừa làm họ tổn thương và vừa mới phát hiện ra hiểu nhầm đáng sợ của mình. Không thể hiện quá nhiều biểu cảm, Lysa sớm nguội lạnh và trở lại như ban đầu.
- Từ cái tên, đến ngoại hình, bạn và cô ấy giống nhau như hai giọt nước...- Jame đưa gương mặt xích gần Lysa hơn nữa, nét bi thương sâu đậm hơn nữa- Thế nên...
Không gian mới đáng sợ làm sao. Jame hoàn toàn nắm cả toàn quyền chủ động, cứ thế mà tiến tới với một nét dịu dàng, đằm thắm khó cưỡng lại...
- Thế nên ... tớ sẽ... - Từng câu từng chữ chậm rãi muốn đông cứng lại. Lysa hệt mất tự chủ, toàn thân đơ ra.........
Soạttttttttttttttttttt..............!!!!!! Âm thanh của cỏ và lá đập tan không gian ngượng ngùng vừa rồi. Trăng treo giữa khung trời, tỏa làn ánh sáng mập mờ... Bên trong lùm cây lá rào rào chuyển động. Một ánh sáng màu xanh cam chợt lóe sáng, con ngươi xanh lam chứa đựng sự thèm khát. Có thể nghe nhè nhẹ trong không khí tiếng nước dãi nhỏ giọt trên mặt đất.
- Grừ!!!!!!!
... Grừ...~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...