Thầy IUO cũng chưa từng nghe thấy âm nhạc này thầy chỉ biết khái niệm, thầy thực sự không muốn có thứ nhạc này trên đời.
Nó quá hay! Thầy công nhận, nhưng quá nghiệt ngã, chỉ có trái tim bị tổn thương đến độ sống không bằng chết mới có được giai điệu này, người tạo nên thứ âm nhạc này ắt phải có cuộc sống quá bị thương.
Miney hoảng sợ khi nghĩ về lời nói của thầy, người này là ai chứ?
Tiếng nhạc vừa rồi chính là…. Tiếng sát thương của của âm thanh, vậy người chơi ?
Giờ không phải lúc thưởng thức giai điệu tuyệt vời này nữa, miney rất tò mò muốn biết người chơi bản nhạc không lời này rút cuộc là ai.
Miney lần theo âm thanh phát ra đi lên mấy bậc cầu thang nữa, phát ra tiếng sột soạt.
-Mick là cậu đấy hả?- trên đỉnh đầu có tiếng nói vọng lại.
Miney mở tròn đôi mắt, thần kinh bỗng căng ra như dây đàn. Tiếng nói này? Tiếng nói này ? Không lẽ người chơi khúc bi ai này là….
Hai tay miney bịt chặt miệng, đầu lắc liên hoàn, cô không tin, chính xác hơn là không muốn tin điều mà cô bất chợt nghĩ đến. “ Không thể nào! Không thể! một người từng luôn vui vẻ, hạnh phúc, hồn nhiên như ánh bình mình, luôn luôn tươi cười thì làm sao có thể???”
Cố vịn vào một chạc cây, miney nhíu mày không muốn thể hiện thái độ lo sợ tột độ của mình, cố lẩn mình trong đám cây um tùm.
Bên góc khác tiếng sột soạt to dần.
-Jame mày tinh đời thật đấy, sao biết tao ở đây?- mick bước ra khỏi “vành đai bảo vệ xanh”.
-Hừ coi thường nhau quá đấy, dù mày phát ra tiếng động nhỏ thôi nhưng tao đâu có điếc mà không nghe thấy.
-“phát ra tiếng động? sao lại thế nhỉ?này giờ mình ngồi im thin thít, đến mình còn không nghe thấy tiếng gì sao tên này lại nghe thấy chứ?”—mick gãi đầu khó hiểu.
Thấy mick ngây ngô, mặt thộn ra trông đần đến “yêu” jame bật cười, vẫy vẫy tay :
-Thôi vào đây ngồi đi, rúm ró ở một góc lùm cây không thấy mệt à !- vỗ vỗ vào chỗ cỏ mượt êm bên cạnh mình.
Mick nhún vai, thôi thì bị lộ rồi, thắc mắc làm gì ệt, tay quệt nhẹ lên bờ mắt, cố ngăn không để jame phát hiện ra những hạt long lanh còn sót lại.
-Này mày khóc đó hả ?
-Tại mày đấy chứ, chơi cái bài gì mà thảm thương thế ? mà mày dùng nhạc cụ gì vậy, tao chưa thấy bao giờ.
Jame xòe bàn tay giữ vật xanh xanh ra.
Một chiếc lá!!!!
Mick phủi phủi áo quần ngồi gần jame, pha một câu tâng bốc: -mày đúng là thiên tài âm nhạc.
Jame lại cười hiền rồi tiếp tục khúc nhạc bi thương vừa rồi. Cây cỏ lại bắt đầu đung đưa sầu thảm.
Nãy giờ miney ở một góc cứ đơ ra, vừa thần hồn nhập thần xác, cô rút chiếc điện thoại nhấn ngay chế độ ghi âm.
Miney muốn đưa đoạn ghi âm này cho thầy IUO nghiên cứu, và ột người nữa- một người luôn luôn trông ngóng tin tức về jame. Chắc người ấy đau lòng lắm khi nghe đoạn ghi âm này.
Những âm thanh đau thương như con thú dữ gào thét sầu thảm, không tiếng nói, tiếng kêu, chỉ riêng giai điệu đủ để người ta chạnh lòng.
Mick ngồi bên cạnh nghe mà cũng muốn rơi lệ, giai điệu này làm mick hồi tưởng về những quá khứ đau lòng nhất.
Buồn!
Nhớ !
Đau !
Tiếng nhạc lá vẫn cứ ngân nga, người nghe chỉ muốn chìm trong giai điệu mượt mà đầy sắc thái u buồn.
Hay đến điên người nhưng cũng nguy hiểm đáng sợ.
Đau lòng, bi sầu, dòng lệ ngấn mi, cảm tưởng đang trong thời khắc kinh hãi nhất của đời người nhưng không làm sao muốn dừng khúc nhạc lại được. Đáng sợ nhưng lại bị nó mê hoặc không sao dứt ra được.
Tại một góc gần đó, miney cũng phải dõi mắt, vểnh tai nghe khúc nhạc nhưng thật may khi ý thức được, cô nhận ra khúc nhạc này có lẽ phải nói là đáng sợ hơn là truyền cảm.
Cô đeo cái headphones lên tai, quay vội người.
Phải rời khỏi đây, không trụ được nữa rồi sắp bị tiếng nhạc bị thương đó mê hoặc rồi !
Clooocj ! Clooocj! Clooocj.
Trời! đúng lúc cô bước xuống thì không hiểu một hòn sỏi tự nhiên bị rơi xuống, phát ra âm thanh “không hề khiêm nhường” chút nào.
“cha mẹ ơi ! không phải ông thần xui chuyển khẩu sang nhà mình rồi đó chớ??”
-Ai đó???—mick chạy đến tóm tên “tội phạm nghe lén” trong lùm cây.
-À à! Chào hai người- miney nở nụ cười đẹp như “con chó đốm” nhìn hai người băng đang chuẩn bị nả đạn về phía mình.
Hai người hoài nghi nhìn miney.
-À, hai người cũng ở đây à? Sao thế tôi chỉ vô tình ghé ngang thôi, có cần phải đến mức, lôi cổ ra diện kiến hai người không—quẳng ngay bộ dạng lúng túng ban nãy, cô cũng dùng bộ mặt “đóng băng” để nhìn lại hai người họ.
Cách này trông đỡ lố bịch hơn.
-Cô làm gì ở đây- jame tra xét miney như một tên trọng phạm.
Miney giơ cái headphones, huơ huơ—tôi tưởng đây là của công tại trường, đến đây hưởng thụ phải xin vé hai người à!!!
-Vậy vừa rồi, cô không nghe thấy gì chứ.
-Nghe ? Có chứ! Nghe nhiều lắm.- miney vẻ mặt rất ngây ngô- tiếng chim hót, tiếng nước này, tiếng nhạc trong headphones nà, tai tôi đâu có điếc đâu mà không nghe thấy gì???
-Vậy cô có nghe…- mick định hỏi tiếp nhưng mặt jame có in hai chữ “không cần” (hỏi nữa) nên lại thôi.
-Thôi tôi về lớp đây nhá—miney tìm đường chuồn lẹ, ở lâu không lòi đầu thì cũng lòi đuôi.
Nói là biến mất liền, miney biến nhanh khỏi tầm mắt của jame.
Jame luôn hào hứng tham gia hoạt động văn nghệ của trường, lần nào cũng được các fan nữ, cả nam ủng hộ hết mình, lúc nào cũng là những khúc nhạc nghe qua là muốn nhún nhảy, hắn không lạ gì việc người ta thưởng thức nhạc của hắn.
Nhưng là thưởng thức cái vỏ thôi ! Cái nội tâm hay những phút riêng tư như lúc này hắn không muốn ai biết đến. Không muốn có cảm giác bị xâm phạm đời tư.
Hắn _jame_ thầm lặng và …. Cô đơn.
Mick thân thì thân thật đấy, nhưng nhiều lúc lại không bước vào thế giới cô độc của jame được.
Jame tự khóa nhốt mình trong một thế giới cách biệt, không thể mở lòng với bất cứ ai, không cho bất cứ ai bước vào thế giới của mình.
Hắn sợ chịu tổn thương lần nữa………
-Miney cậu đã đi đâu?- vừa mới bước vào cửa lớp chưa kịp thở sau vụ vừa rồi, miney đã bị zoey gọi giật lại.
-ờ ! đi giải tỏa một tý—miney cố tỏ vẻ hờ hững trong khi zoey tức điên.
Miney vào chỗ ngồi, sắp hết giờ giải lao rồi phải vào chỗ chuẩn bị cho tiết sau chứ. Miney coi có vẻ phách lối vậy chứ chưa từng trốn một tiết nào. Cũng đáng để xếp vào cụ tỷ mọt sách lắm!
Vừa cất máy vào cặp, lấy được đúng một quyển vở ra thì zoey chặn ngay trước mặt, mặt như muốn giết người đến nơi.
-Này cậu có chịu nói chuyện đàng hoàng không.
Im lặng.
-Thái độ gì vậy? coi thường nhau à?
Miney liếc nhìn rồi im lặng.
Zoey đỏ bừng mặt, tức mà không làm gì được. Rồi như lóe ra ý tưởng gì có vẻ “ cao kế” lắm, mắt zoey sáng ra, miệng lấy hơi.
-Tớ sẽ nói ọi người biết ý o ậu ến ây(lý do cậu đến đây)
Zoey dùng toàn sức để hét lên oang oang với mọi người, may mà miney ngăn lại kịp thời.
-Tên này đúng là không tin được đồ phản bạn ! này thì phản bạn này! Đồ con nít này- một tay miney bịt chặt miệng zoey, một tay xuất chiêu “ liên hoàn véo” vào má zoey.
Mặt zoey nhăn nhún như cái giẻ rách vì bị véo đau, nhưng cũng đầy vẻ đắc thắng.
Nhân lúc không có ai trong lớp, miney lôi cổ zoey ra ngoài, trước khi tên này muốn làm lộ chuyện cơ mật, phải dạy dỗ tên “ tuổi mười tám nhưng não chất xám không bằng trẻ lên ba này”.
Cộc cộc..
Khu phòng giờ không một bóng người, mọi người đang ở khu giải trí, còn hai người kia thì vừa mới ra ngoài, trả lại cho căn phòng vài giây yên tĩnh để xả stress thì lại xuất hiện bóng người.
Tiếng dày cao gót gõ nhịp trên mặt sàn…
Bóng người dừng lại ở chỗ bàn của miney.
Chiếc cặp bị mở tung, moi bên trong tìm kĩ càng từng vật dụng.
Cạch !!!!
Chiếc điện thoại của miney rơi ra, đang ở chế độ dừng phát đoạn ghi âm, không hiểu thần xui quỷ khiến thế nào lại đập vào cạnh bàn đúng cái nút hiện tên.
“ tiếng hát của tôi”
Người đó nhặt lên nhìn, rồi ồ lên, con ngươi bừng sáng như gặp điều may mắn:
-Một con nhà quê mà thích khoe trò à? Được thôi, ọi người cùng thưởng thức bản nhạc “cào cào” chứ nhỉ.
-Không còn trò nào thú vị hơn.
Sau khi coppy đoạn ghi âm vào máy của mình, cô gái đó nở một đường vành khuyên tuyệt mỹ trên môi, rồi bước ra khỏi lớp.
Mọi ví trí đồ dùng trong cặp được trả nguyên vị trí ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...