“Thi thể nữ tử?” Sắc mặt Thái Tử lập tức tái xanh, cả người cứng đờ.
Thị vệ tránh ra một bước, muốn lấy một miếng thịt dính máu đầm đìa trong đó cho Thái Tử kiểm tra, nhưng Thái Tử vừa nhìn đã ngất xỉu trên mặt đất.
Vì thế không đến nửa ngày, toàn kinh thành đều biết chân long chi tử không thể trấn áp được ma quỷ tà ám, những việc dơ bẩn đó không những không biến mất, thậm chí Thái Tử ở trước mặt thi thể còn sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Thật ra cũng không trách Thái Tử được, sau khi xảy ra chuyện, hắn ta là người phụ trách ngày lễ hoa đăng, đương nhiên khó thoát khỏi trách nhiệm, bị Thánh Thượng giáo huấn nên nơm nớp lo sợ, suốt một đêm không được ngủ ngon, trời lại nóng, sáng sớm còn ăn không trôi.
Đi dạo quanh con phố đông đúc cả một buổi sáng, lại đột nhiên chịu kích thích, giờ có té xỉu cũng không kỳ lạ gì.
Nhưng các bá tánh bình thường sẽ không quan tâm tới những thứ này, những lời đồn đãi vớ vẩn truyền đi khắp nơi, thậm chí có xu thế ngày càng nghiêm trọng, còn có tin đồn ẩn ý muốn ra khỏi thành.
Thái Tử bị nâng hồi cung, nghe nói là lập tức bị phạt, tin tức truyền đến Tạ gia, Tạ Triệu Dần ngơ ngẩn lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt hiện một chút bi thương.
Trưởng tử Tạ An Ý cũng đứng ở bên cạnh, trên người còn mặc áp giáp chưa cởi ra, đôi môi khô khốc, hắn lắc đầu nặng nề nhìn phụ thân.
Chuyện mà Thái Tử không thể giải quyết, đã là chuyện lớn khó có thể tưởng tượng được.
Bọn họ mang theo mấy đội nhân mã đi điều tra đều không tìm thấy người, có lẽ họ thật sự không bao giờ trở về được nữa.
Những nghi ngờ, do dự và may rủi tích tụ cả đêm, giờ tất cả đều biến thành tiếng chuông tang xé tan màng nhĩ của mọi người.
Tay Tạ Triệu Dần có chút run rẩy, từ trong lòng lấy cây trâm kia ra.
Ông đã bỏ mặc tiểu nữ nhi nhiều năm.
Khi Tạ Lăng còn nhỏ, ông rất ít khi đến thăm nàng.
Thậm chí đến khi tiểu nữ nhi ba tuổi còn không nhận ra ông, chỉ cảm thấy ông hơi quen mắt, như đã từng tới phòng nàng rồi vậy.
Có một lần Tạ Lăng ham chơi ngã xuống từ trên cây, ông vừa lúc ở bên cạnh, Tạ Lăng đau đến nỗi khóc lớn, thò tay muốn ôm, nhìn dáng vẻ đáng thương kia khiến Tạ Triệu Dần nhịn không được đi qua.
Kết quả Tạ Lăng lau nước mắt, mắt to ngấn nước nhìn thấy ông, nàng liền cắn chặt môi như hạt kê, đầu nhào vào lòng ngực tỳ nữ mới lớn hơn nàng vài tuổi, sau khi nàng được tỳ nữ dỗ dành, còn cắn tay nhỏ, kính sợ nhìn ông.
Khi đó, tâm trạng của Tạ Triệu Dần là như thế nào?Ông không nhớ rõ.
Tóm lại là không quá thích tiểu nữ nhi không biết lấy lòng ông này.
Giờ ngẫm lại, tại sao lúc ấy khi ông đi tới chỉ nhìn hài tử trước mặt từ trên cao xuống, mà không như tỳ nữ kia bế nàng lên, vỗ lưng cho nàng, thổi bụi bẩn trên tay giúp nàng?Tạ Triệu Dần hoàn hồn.
Ánh mắt ông mê mang dừng ở ngưỡng cửa, hơi hé miệng, âm thanh nghẹn ngào phân phó: “Hoàn Sinh kia, an bài tốt một chút.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...