Trong kinh thành tất cả đều rối loạn.
Qua một đêm mất tích năm thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân, đã lần lượt phát hiện ra hai thi thể, còn ba người khác vẫn không biết tung tích.
Dưới chân Thiên tử, nơi phồn hoa đô hộ lại xảy ra chuyện này, nghe nói Thánh Thượng đã nghiêm khắc xử phạt Thái tử, người đã phụ trách bố trí Lễ hội ngàn hoa đăng lần này, đến nay Thái Tử vẫn quỳ gối trước cửa tẩm điện của Thánh Thượng.
Nhưng những điều này vẫn không thể xoa dịu sự kinh hoàng của những người liên quan.
Tạ phủ cũng là một mớ lộn xộn.
Đêm đó, khi Hoàn Sinh mang theo cây trâm dính máu trở về, sắc mặt nàng ấy trắng bệch, cắn môi run rẩy không kiểm soát được.
Nàng ấy xông vào chính sảnh, Tạ Triệu Dần lúc đó đang uống trà và nói chuyện với mấy đứa con khác, hưởng thụ sự đoàn tụ gia đình khó có được này.
Nhìn thấy Hoàn Sinh tiến vào, Tạ Triệu Dần nhíu mày, đóng nắp chén trà lại, lớn giọng hỏi: “Hoa Lăng lại chạy nơi nào rồi? Mỗi lần đều chỉ có nó là không ở đây.
”Câu “Không ở đây” này lại đâm vào vết thương của Hoàn Sinh, nàng ấy nức nở một tiếng và quỳ gối xuống, tiến lên, âm thanh nghẹn ngào suýt nữa không thể nói thành lời: “Đại nhân, đại nhân…… Cô nương bị bắt cóc rồi.
”Sau khi nói ra câu này, Hoàn Sinh như hoàn toàn bị phá vỡ, nước mắt mãnh liệt chảy xuống hai bên gò má, dập đầu mấy cái với Tạ Triệu Dần, khóc ròng nói: “Đại nhân, ngài mau cứu cô nương đi.
”Tạ Triệu Dần ngồi ở chủ tọa, hai tay nắm tay vịn ghế, cúi đầu nhìn tỳ nữ khóc lóc nỉ non không ngừng ở trước mặt này, không nói nên lời.
Hoàn Sinh dập đầu mấy lần, thấy Tạ Triệu Dần không phản ứng, trái tim nàng ấy bị nắm chặt đau đớn, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, ngẩng đầu tìm Tạ An Ý ngồi ở kế bên, bắt lấy ống quần của hắn nói: “Đại công tử, dưới trướng đại công tử có binh lính, cầu xin ngài nhanh kêu người đi tìm cô nương đi.
”Giọng nói Hoàn Sinh nghẹn ngào, nói được một nửa, lại lo lắng ngắt quãng.
Rốt cuộc Tạ An Ý vẫn phản ứng nhanh hơn Tạ Triệu Dần, hắn đứng lên, trợn tròn đôi mắt, chỉ vào Hoàn Sinh hỏi: “Có ý gì? Tiểu muội lại đang giở trò gì vậy?”Đang yên lành, sao lại có thổ phỉ, sao lại bị bắt cóc, mấy cái này từ đâu ra vậy?Bọn họ là nữ tử Tạ phủ, sao lại gặp chuyện này được chứ?Có lẽ đây lại là chiêu trò để gây sự chú ý của tiểu muội chưa lớn thôi.
Hoàn Sinh nhìn hắn, lại nhìn Tạ Triệu Dần, thấy họ vẫn đứng yên bất động, ngực nàng ấy càng đau nhức, ngã quỵ trên mặt đất.
Nàng là tỳ nữ bên cạnh Tam cô nương, nếu Tam cô nương xảy ra chuyện thì sao nàng ấy còn đường sống được chứ? Huống chi, Tam cô nương yếu đuối như vậy lại rơi vào tay bọn thổ phỉ……Hoàn Sinh nói không ra lời, sắc mặt nghẹn lại gần như tím tái, nàng ấy dùng sức đập mạnh vào ngực, cố gắng để thở dễ dàng hơn, nàng ấy nói rõ mọi chuyện, để lão gia hoặc đại công tử phái người đi cứu cứu tam cô nương.
Bên ngoài sân Tạ phủ náo loạn, huyệt Thái Dương của Tạ An Ý phồng lên, hắn nghe thấy ở cửa có người kêu hắn, là giọng của thuộc hạ hắn.
Tạ An Ý đi tới cửa, mơ hồ nghe thuộc hạ của hắn báo lại tin tức có chuyện xảy ra ở hộ thành đào, đã có ba nhà báo quan nói tiểu thư nhà mình mất tích.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...