Be Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại
Khi ra khỏi khu vườn đã là trăng sáng sao thưa, Tạ Lăng đang đi từ từ ở đường núi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông du dương.
Nàng không khỏi dừng lại, tò mò ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nhưng lại không tìm thấy cái chuông nào phát ra tiếng vang giữa nơi rừng núi trống trải như vậy.
Tạ Lăng đang định đi tiếp, lại có một âm thanh khác truyền đến, lúc đầu còn mơ hồ, nhưng sau đó lại ngày càng rõ ràng.
Nàng cẩn thận lắng nghe một lúc.
Đó là âm thanh giày đạp lên phiến đá, là âm thanh vạt áo cọ xát lên phiến đá, cùng với âm thanh dập đầu xuống đất.
Đây là động tác nhỏ, sao Tạ Lăng lại nghe thấy rõ ràng như vậy được?Tạ Lăng lắc đầu, thầm nói kỳ lạ.
Có lẽ cấu trúc của ngọn núi này hình thành bức tường dội âm có thể phóng đại âm thanh ở một nơi nào đó.
Tạ Lăng đi xuống dưới, âm thanh dập đầu kia lại đứt quãng không liên tục, giống như tiếng một cái mỏ, thong thả gõ vào tai Tạ Lăng.
Sắc trời càng lúc càng tối, Tạ Lăng càng đi về phía trước, càng cảm thấy con đường trước mắt không thể phân biệt được.
Nàng cực lực mở to hai mắt, ý đồ muốn nương theo ánh trăng để tìm ra lối thoát, vất vả lắm mới tìm được phiến đá bên trong đám cỏ dại, Tạ Lăng theo làn váy bước lên bậc thang, nàng đi từ từ, bất tri bất giác đã tới đỉnh núi.
Đỉnh núi trống trải, ánh bạc rơi xuống đá lạnh trên mặt đất, lại bị ánh sáng lấp lánh phản chiếu như ở trong tuyết.
Trên nền đất rộng lớn bằng phẳng này chỉ có một chiếc chuông, trước sau không có gió, nhưng nó lại từ từ đung đưa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nó giống với âm thanh mà Tạ Lăng đã nghe thấy, nàng không khỏi đi đến nhìn cái chuông kỳ lạ kia, phía trên có khắc rất nhiều hoa văn phức tạp không giống vật trang trí tầm thường, như phù chú nào đó mà nàng chưa từng thấy qua.
Trên đỉnh chuông có một cái trung ở giữa, bên trong có một hạt châu đen sì, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu sáng nó được.
Tạ Lăng không biết mình làm thế nào mà nang lại lên đỉnh núi dễ dàng như vậy, càng lo hơn là nàng nên đi xuống bằng cách nào đây.
Ánh trăng mờ ảo che phủ đầu nàng, thấy phía xa hơn tối đen như mực, nàng không khỏi cảm thấy bất an.
Tạ Lăng hiển nhiên đã lạc trong núi, nàng kêu lớn một tiếng, lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí không có một tiếng đáp lại.
Tạ Lăng lại nghĩ đến cấu trúc kỳ lạ của ngọn núi, nghĩ đến lúc nàng ở rất xa sườn núi này vẫn có thể nghe được tiếng chuông vang, liền duỗi tay nắm lấy lục lạc, muốn dùng sức lắc vài cái để người phía dưới chú ý, nghe thấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...