Tiểu Bạch rửa bát đũa thật sạch sẽ, rồi kích động chạy đến phòng khách mở tivi, cầm điều khiển bấm bấm thật lâu cũng chưa thể mở tivi.
Lục Miễn đi tới, nhìn cậu mặt mày khó hiểu chòng ghẹo điều khiển mãi, tầm mắt chuyển liên tục từ điều khiển đến tivi, nhịn không được bật cười.
“A? Miễn Miễn, em thấy rõ ràng anh đã dùng cái này để mở mà, sao em lại không mở được?” Tiểu Bạch chuyên chú nhìn điều khiển, hỏi han cũng không ngẩng đầu lên.
Lục Miễn đến trước tivi, nhấn nút: “Ở đây có nút bật, phải nhấn nút đó trước.”
Tiểu Bạch chạy tới nhìn, lập tức hiểu: “Úc! Thảo nào!” Sau đó lại chạy tới sofa nhấn nút điều khiển, thấy màn hình tivi sáng lên, vui vẻ cười hì hì.
Lục Miễn đi rót hai cốc nước, chỉ thấy cậu khoanh chân ngồi trên sofa, mắt không chớp nhìn chằm chằm tivi, khuôn mặt nhỏ nhắn thật lòng xem xét như lúc ngồi rửa chén vừa nãy, anh đặt cốc lên bàn trà, ngồi xuống cạnh cậu: “Uống nước.”
“Ưm!” Tiểu Bạch quay đầu cười cười với anh, dịch dịch mông lại gần anh.
Lục Miễn một tay khoác hờ lên thành sofa, tầm mắt không nhịn được liếc sang chỗ cậu, cảm thấy dù Tiểu Bạch là người hay thỏ, đều rất đáng yêu, điểm khác biệt là, bây giờ náo loạn hơn trước rất nhiều, và, anh rất thích cảm giác này.
Tiểu Bạch chuyển màn hình đến kênh cậu thường xem, vui vẻ hứng khởi buông điều khiển xuống, lại uống ngụm nước, quay đầu cười với anh liên tục.
Lục Miễn nhịn không được cười rộ theo: “Sao cậu vui vẻ như vậy?”
Tiểu Bạch nhào tới ôm cổ anh cọ cọ: “Vui vẻ mà!”
Hô hấp Lục Miễn thoáng khó khăn, đưa tay lên đầu cậu xoa xoa, thấp giọng nói: “Đi tắm.”
Tiểu Bạch nâng mặt lên cười tủm tỉm với anh: “Anh cứ đi trước đi.”
Lục Miễn cũng không khách sáo chút nào, vô cùng nhanh nhẹn chạy vào phòng vệ sinh, cứ như chạy trối chết vậy.
Đến lúc đi vào cởi quần áo mở vòi nước ấm, anh mới nhớ ra trước kia Tiểu Bạch đã tiến hành quan sát anh vô số lần, ăn uống ngủ nghỉ tắm rửa đều không buông tha, đột nhiên thấy đau đầu. Đặt tay lên tường chống đỡ lúc lâu, dở khóc dở cười.
Bên này còn chưa cảm thán xong, bên kia Tiểu Bạch đã tự mở cửa chạy vào: “Miễn Miễn, em cũng muốn tắm.”
Lục Miễn càng thêm đau trứng, không quay đầu phất phất tay với cậu: “Ai… Vừa rồi nói cậu đi tắm thì không chịu đi, đi ra ngoài đợi lát nữa đến lượt cậu, anh tắm nhanh thôi.”
“Ưm!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp, đóng cửa lại chạy vào phòng khách tiếp tục xem tivi.
Lục Miễn tắm xong đi ra, trước kia vốn quen trực tiếp dùng khăn bọc thân dưới, giờ lại mặc áo ngủ, cảm thấy lằng nhằng vô cùng, vô cùng vô cùng khinh thường chính mình.
Tiểu Bạch nghe tiếng ném điều khiển nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt nét cười rạng rỡ nhào tới ôm cổ xoay quanh anh: “Miễn Miễn thật thơm!”
Tay Lục Miễn cầm khăn mặt khẽ run lên, thiếu chút nữa quăng luôn khăn ra ngoài, cười khổ bỏ cái tay trên cổ xuống: “Tổ tông, biết dùng vòi sen không?”
“Có!” Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh, chết cũng không buông tay, vẻ mặt tự đắc cực kỳ, “Em có thấy anh dùng rồi!”
Lục Miễn vỗ vỗ tay cậu: “Ngoan, đi tắm đi.”
“Vâng!” Tiểu Bạch chịu buông “móng vuốt”, hứng khởi vô cùng chạy vào phòng tắm.
Lục Miễn lo lắng cậu không biết điều chỉnh nước nóng lạnh, lại đi vào dạy tận tay mới yên tâm nổi.
Khi Tiểu Bạch tắm rửa xong đi ra thì Lục Miễn đang soạn bài, không ngẩng đầu nói: “Cậu đi xem tivi một lát đi.”
“Vâng!”
Tiểu Bạch ngồi phòng khách một lúc, cảm thấy không có Miễn Miễn ở bên, xem tivi không vui, liền đóng tivi, kéo lết đôi dép lê vào phòng ngủ, cầm di động nằm trên giường nghịch mãi.
Lục Miễn xong xuôi mọi việc mới quay đầu nhìn cậu, thấy cậu vội vàng mặc áo sơmi mới, nhịn không được mỉm cười: “Sao không xem tivi vậy?”
“Em không muốn xem nữa, Miễn Miễn, dạy xem dùng di động được không?” Tiểu bạch nói xong ngồi dậy ngồi chồm hổm trên giường híp mắt cười nhìn anh, lắc lư di động trong tay.
“Được chứ.” Lục Miễn đóng máy tính đi tới giường ngồi xuống.
Tiểu Bạch lập tức đưa di động cho anh, vô cùng vui vẻ nhích lại gần ôm lấy cổ anh.
Lục Miễn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Đừng kéo cổ, như thế anh không dạy cậu được, cả hai đều không nhìn được di động.”
Tiểu Bạch “ác” một tiếng, rút “móng vuốt” ra, lại nhanh chóng bám dính lấy lưng anh.
Lục Miễn cười khổ, cúi đầu thoáng nhìn, thấy Tiểu Bạch mong chờ nhìn mình, ánh mắt trong sáng, chợt thấy hô hấp nặng nề, đưa tay đặt lên đầu cậu xoa xoa: “Ngoan, đừng ôm.”
Tiểu Bạch khó hiểu, ánh mắt cũng không tự chủ được dần dần ảm đạm: “Vâng…”
Ngực Lục Miễn như bị nhéo một cái, túm lấy tay muốn rời đi kia: “Ôm đi…” Ai…
Mắt Tiểu Bạch lập tức sáng rực lên, lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng gắt gao ôm lấy anh, cứ như sợ anh chạy mất vậy.
Lục Miễn bắt mình dời đường nhìn từ trên mặt cậu đi, di động nắm trong tay, một lúc lâu vẫn chưa mở miệng.
Ai u tổ tông, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ngày sau phải sống thế nào a?
“Miễn Miễn, anh dạy em đi chứ!” Tiểu Bạch thúc giục.
Lục Miễn cúi đầu: “Tiểu Bạch…”
“Vâng?” Tiểu Bạch ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Buổi tối cậu vẫn nên biến thành thỏ đi ngủ có được hay không?”
“Vì sao a?”
“Ách…” Lục Miễn đầu đau nhức, nhéo một cái thốt lên: “Ban ngày cậu biến thành người không thấy mệt sao? Buổi tối biến thành thỏ nghỉ ngơi một chút.”
Tiểu Bạch lắc đầu, khó hiểu nói: “Em biến thành người một chút cũng không mệt mà!”
Lục Miễn hận không thể đập nát óc mình ra: “Ban ngày làm người, buổi tối làm người, về sau có khi cậu không biết cách biến về làm thỏ.”
Tiểu Bạch cong mắt: “Vậy thật tốt! Em không phải làm thỏ! Em sẽ làm người!”
Lục Miễn bất đắc dĩ thoáng nhìn trần nhà: “Anh đã quen buổi tối ngủ có thỏ ở bên, đột nhiên không có, sợ ngủ không được.”
Tiểu Bạch càng thêm khó hiểu: “Sao lại không có? Em ở đây a!”
Lục Miễn bị cậu chọc muốn cười, lại sợ cười sẽ mất tác dụng, nghẹn một lúc mới nhịn được, ra vẻ nghiêm túc nói: “Toàn thân cậu đều là lông xù, sờ rất có cảm giác, hiện giờ lại biến thành người, đương nhiên không giống nữa.”
“Giống nhau giống nhau!” Tiểu Bạch nắm lấy tay anh đặt lên đầu mình, “Miễn Miễn anh sờ sờ xem, vẫn là lông xù!”
Lục Miễn nhịn không nổi nữa, đưa tay lên che mặt cười ra tiếng.
Tiểu Bạch tựa vào ngực anh bị rung lên vài cái, ngẩng mặt khó hiểu nói: “Anh cười cái gì?”
Lục Miễn không cười nữa, lẳng lặng nhìn cậu chốc lát, đột nhiên ôm lấy cậu khẽ đặt nụ hôn lên trán. Hôn xong lại sửng sốt, lập tức hối hận hận không thể đập chết mình, đập đầu thật mạnh lên đầu giường, nhắm mắt lại hung hăng vỗ lên gáy.
Tiểu Bạch tuy không nhìn ra điều gì, lại có thể cảm giác được nó không giống trước đó, tươi cười càng thêm rực rỡ, sớm quên chuyện di động, đưa tay lên ôm cổ anh: “Em đã nói rồi giống nhau mà!”
Lục Miễn mắt không mở, khóe miệng lại cong lên: “Không giống nhau…”
“Sao lại không giống nhau?”
“Giờ đáng yêu hơn.”
Tiểu Bạch thấy anh khen mình, lập tức vui sướng muốn ngây ngất, tay càng xiết chặt, hì hì cười ngây ngô.
“Tiểu Bạch…”
“A?”
“Anh sắp bị em xiết tắt thở…”
Tiểu Bạch nhanh chóng rời “móng vuốt” khỏi chỗ mục kích, một lần nữa ôm lấy lưng anh, ngẩng mặt cười: “Anh dạy em dùng di động đi a!”
“Ừ.” Lục Miễn cười cười, cúi đầu sử dụng các chức năng trong di động, vừa thao tác vừa giải thích cho cậu nghe.
Di động bây giờ sử dụng rất dễ dàng, trẻ con cũng có thể nhanh chóng học được, đừng nói đến Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chỉ nhìn một lần liền nhanh chóng nhỡ kỹ tất cả, khẩn trương ôm trên tay chòng ghẹo liên tục.
Lục Miễn nhìn cậu cúi đầu, cổ trắng nõn, trong lòng như bị mèo cào ngứa, vội vàng dời tầm mắt lên mặt cậu, lại nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn vui vẻ vô cùng kia, thiếu chút nữa không khống chế được muốn hôn lên, yên lặng ai thán nhắm mắt lại.
Mình đây rốt cuộc xấu xa cỡ nào a…
“Miễn Miễn! Em biết dùng rồi!” Tiểu Bạch ném di động hào hứng nhào vào lòng anh.
“Ừ.” Lục Miễn nhắm mắt lại bất đắc dĩ cười cười.
“Em muốn chơi trò chơi!” Tiểu Bạch lại một lần nữa cầm lấy di động, hào hứng ngồi nghịch trò Rồng Bay Bay.
Lục Miễn mở mắt nhìn cậu một lúc, thấy cậu cong mắt cong miệng, nhịn không được cười theo: “Tiểu Bạch…”
“Vâng?” Tiểu Bạch không ngẩng đầu lên đáp lại.
“Trước kia sống ở nông thôn, có ai từng nuôi em không?”
“Từng có.” Tiểu Bạch đột nhiên cười rộ lên, “Hắc hắc, qua cửa ba.”
“Sao sau này họ lại không nuôi em nữa?”
“Bọn họ thích nhốt em trong ***g sắt.” Tiểu Bạch quay đầu lại nở nụ cười với anh, lại quay đầu nghịch di động, “Em không thích, nên trốn đi.”
“Vậy khi em ở bên ngoài, không có ai nuôi, thì ăn cái gì?”
“Rau trồng ạ!”
Lục Miễn trầm mặc thật lâu, đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Ăn có no không?”
“Ăn no chứ, khi là thỏ thì ăn không hết bao nhiêu. Oa! Qua cửa bốn!” Tiểu Bạch cười vui vẻ.
Lục Miễn nhìn cậu nheo mắt cười, nhịn không được nở nụ cười theo: “Sao em biết chữ?”
Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu, vươn cổ ghé vào tai anh, thần bí nói: “Em học trộm! Trốn trong túi áo của người ta, họ không phát hiện ra! Hì hì…”
Lục Miễn bị hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ thở vào tai khiến ***g ngực chấn động, nghe lời cậu nói lại chua xót trong lòng, vỗ nhè nhẹ mái tóc cậu, cười cười: “Vậy em có trốn khỏi nhà anh không?”
“Sẽ không!” Tiểu Bạch cầm di động một lần nữa ôm lấy cổ anh.
Lục Miễn nghĩ nghĩ túm cái tay trên cổ mình ra, nhắm mắt lại dừng động tác của mình: “Vì sao?”
“Em thích Miễn Miễn!”
Lục Miễn nhịn không được cười rộ lên: “Em có biết thích là gì không?”
“Biết a!”
Lục Miễn nhìn cậu: “Là gì?”
Tiểu Bạch lắc đầu cười với anh: “Em không biết nói, nhưng vẫn biết.”
Lục Miễn gõ nhẹ gáy cậu: “Đứa ngốc!”
Tiểu Bạch tựa vào hõm vai anh nghịch di động thêm một lúc, dần dần cảm giác mệt rã rời, đầu trượt dần xuống, thiếu chút nữa ngả vào đùi anh.
Lục Miễn đang đọc sách, đột nhiên bị đập một cái, muốn cười lại cố nhịn xuống, lấy di động ra nhẹ nhàng bế cậu lên giường kéo chăn đắp lên, đang chuẩn bị quay đầu đọc sách, ánh mắt chợt ngưng lại.
Mái tóc đen dài cuar Tiểu Bạch có thể thấy bằng mắt thường nhanh chóng dài ra, từng tấc từng tấc một mở rộng trên gối đầu, không bao lâu sau thành suối chảy dài, như nước mực đen lan rộng ra.
Tròng mắt Lục Miễn trừng thẳng tắp, không nháy mắt chút nào, cũng không biết nên thấy kinh khủng hay kinh diễm, có cảm giác nằm mộng, cho đến khi tóc hoàn toàn ngừng dài ra, sửng sốt nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh lại.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...