Chương 14: Tôi đang học cách chia sẻ
- Vậy là em không bị phạt? – Trần Nam Thiên hỏi khi chúng tôi cùng nhau đến trường.
- Vâng – Tôi gật đầu xác nhận – Thay vào đó em nhận được một bài học vô cùng tuyệt vời của ông.
Anh khẽ cười:
- Ông em rất tuyệt đấy. Vì vậy nên ông của anh luôn lấy đó làm khuôn mẫu để dạy anh.
Tôi tròn tròn xoe mắt:
- Thật ạ?
- Vâng thưa công chúa của tôi. Vào lớp đi.
Ồ, không ngờ đã tới lớp rồi. Tôi ngượng nghịu vẫy tay chào anh rồi bước vào lớp. Tôi đi qua Linh Giang và … không có cảm xúc gì hết. Tôi ngồi phịch xuống ghé và thở hắt ra. Nói dối đấy, tôi tức giận Linh Giang vô cùng, cô ấy đã hành động không hề suy nghĩ gì hết. Có thể hành động ấy chẳng ảnh hưởng đối với cô ấy nhưng lại là vẫn đề thảm hại với anh tôi. Thầy cô nào cũng khen Linh Giang thông minh khéo léo, rất thích hợp làm người lãnh đạo nhưng rốt cuộc qua câu chuyện vừa rồi Linh Giang đối với tôi chỉ là cái đầu rỗng tuếch.
- Phan Ngọc Thư – Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi của Đào Hoa.
- Cái gì?
Đào Hoa khoanh tay làm bộ mặt hờn dỗi của trẻ con.
- Cậu giấu tớ hơi bị nhiều chuyện đấy nhé.
Tôi kinh ngạc nhìn Đào Hoa:
- Cái gì cơ? Cậu biết chuyện anh Sơn bị ông đánh rồi hả? Dương kể phải không? Cái thằng ti toe.
Đào Hoa cau mày khó hiểu:
- Hử? Cậu nói gì thế? Dương kể cái gì? Tớ nói rằng cậu giấu tớ quá nhiều chuyện về tình yêu lãng mạn với anh Thiên kìa. Mà cậu nói thầy chủ nhiệm bị đánh là sao? Mau kể đi.
Tôi im bặt, bây giờ thì không biết ai là đứa ti toe đây. Xin lỗi Dương.
- Tell me more
Tôi âu sầu nhìn Đào Hoa rồi thì thầm kể lể cho cô ấy nghe tất cả. Cả người cô ấy cứ sôi sục dần theo từng lời kể của tôi. Thật tệ, tôi vừa khiến Đào Hoa thêm ghét Linh Giang mag rõ ràng Linh Giang đáng ghét mà.
- Cậu ta…thật quá đáng.
Tôi gật đầu nhất trí với Đào Hoa. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ có hiềm khích với Linh Giang nhưng giờ thì tôi ghét cô ấy thật sự rồi.
Chuông báo vang lên, cả lớp nháo nhào chạy vào chỗ ngồi. Phan Minh Sơn bước vào, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
- Đêm qua thầy không ngủ hả thầy? – Một người reo lên.
Anh Sơn chỉ cười nhẹ rồi mở giáo án ra. Tôi liếc nhìn Dương, cả hai chúng tôi cùng thở dài.
- Hôm nay chúng ta học bài “Xác xuất của biến cố” – Giọng nói khản đặc vang lên, tay anh cầm viên phấn và khó nhọc đưa lên cao để viết.
- Á!!!!!! – Chợt có tiếng hét vang lên.
- Trời ơi, lưng thầy có máu kìa.
Tôi hoảng hốt nhìn vệt máu đỏ thẫm đang thấm ra chiếc áo , tôi lay lay Dương nhưng quả thật Dương cũng bối rối như tôi.
- Xin lỗi các em! Tiết này các em tự học – Anh Sơn để lại câu nói ấy rồi bỏ ra ngoài không quên ném cho hai chúng tôi ánh mắt “Hai đứa ngồi yên một chỗ” khi thấy chúng tôi có ý muốn đi theo.
Giờ ra chơi, tôi, Dương, Đào Hoa ngồi ảo não một chỗ, thi thoảng Đào Hoa lại vô duyên phá tan không gian im lặng bằng những câu nói: “Tất cả là tại cậu ta”, “Thật độc ác”, “Cậu ta có đầu có óc mà không có tư duy”, “Ngu xuẩn”,… tôi thấy mỗi lần Đào Hoa nói là Dương lại vò đầu có lẽ nó không hiểu Đào Hoa nói cái thứ gì.
Cuối cùng, khi cuông báo vang lên, tôi đứng phắt dậy. Hồi chuông báo vừa rồi đã thúc giục tôi, tôi cần nói chuyện với Linh Giang.
- Tớ cần nói chuyện với cậu – Tôi tiến tới bàn Linh Giang và thốt ra câu nói đó.
Linh Giang đóng ập sách lại rồi bước đi theo tôi. Khi chúng tôi đi tới vườn sau của trường thì dừng lại. Linh Giang nói rất bình thản:
- Tớ đang nghe đây.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy tức giận vì thái độ của Linh Giang.
- Cậu đã làm một việc tồi tệ với anh tớ, biết chứ?
Linh Giang chối phắt:
- Cậu thì biết cái gì? Tôi không làm gì sai cả.
- Tại sao cậu lại nói sự thật cho bà tôi biết?
- Tôi chán phải nói dối – Linh Giang đáp
Tôi cười nhạt:
- Ừ. Chỉ vì sự chán ngán của cậu mà anh tôi phải chịu một trận đòn đau đấy.
Linh Giang nhìn tôi vẻ dò xét rồi ngay lập tức quay đi.
- Chính anh cậu đề ra ý tưởng đó và tôi chỉ làm vì tiền thôi. Bây giờ cậu bắt tôi phải chịu trách nhiệm sao?
- Đúng rồi, anh tôi đề ra còn cậu làm vì tiền. Vậy tại sao cậu không im lặng, sao cậu phải kể toàn bộ cho bà tôi nghe? Sao cậu không nói với bà tôi là hai người đã chia tay hay một lí do nào đó cũng được? Có ai bắt cậu phải kể sự thật ra chứ?
Linh Giang nói không nên lời trước sự bùng phát của tôi. Tôi tiếp tục:
- Cậu chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho người khác. Cậu nói là ghét anh tôi sao cậu còn nhận tiền để làm bạn gái anh ấy? Cậu thích tiền thế cơ à? Vì tiền cậu dám vứt thể diện của mình sang một bên sao? Tôi khâm phục cậu.
Linh Giang nhìn tôi căm phẫn, đôi môi cô ấy run run:
- Đừng có sỉ nhục tôi. Cậu hiểu gì về tôi? Cậu sống sung sướng từ bé, cậu hiểu gì về cuộc sống của tôi? Cậu bằng ai mà cả gan lên mặt dạy đời người khác? Nếu cậu gọi tôi ra đây chỉ để nói về mấy thứ ngu xuẩn đó thì xin lỗi, tôi cần phải vào học.
Tôi không kiềm chế nổi bản thân, cơn giận của tôi lúc này đã lên tới đỉnh điểm:
- Học à? Này Hồ Linh Giang, một việc quan trọng mà con người cần phải học đó là nhận lỗi.
- Xin lỗi cậu, tôi có lỗi gì khi tôi chỉ nói ra sự thật?
- Cậu nhìn thấy vết máu trên áo anh tôi rồi chứ? Do sự thật của cậu đấy.
Linh Giang bày ra một bộ mặt nực cười.
- Việc anh cậu bị thương là chuyện của gia đình cậu. Chỉ vì một lời nói của tôi mà gia đình cậu khiến anh ta bị thương? Hài hước thật! Xin hỏi lỗi lầm của tôi nằm ở đâu?
Tôi hít vào một luồng không khí lạnh, môi mím chặt vì tức giận. Tôi không ngờ Linh Giang lại như thế này, tôi nghĩ cô ấy sẽ hối hận vì những gì cô ấy đã làm cơ đấy.
- Tôi chẳng hiểu anh tôi thích cậu vì cái gì.
Linh Giang vội phản biện ngay câu nói của tôi:
- Im đi. Chúng tôi không có cái gì hết.
Tôi thở dài một cách mệt mỏi. Tôi thật điên rồ khi đi cãi nhau với Linh Giang.
- Cậu không thích nói dối thì có thể chọn cách im lặng cơ mà
- Nhưng tôi đã không chọn, phải, tôi thế đấy. Thì sao nào? Những người như cậu thì hiểu gì? Cậu đã bao giờ sống mà lúc nào cũng phải lo từng hạt gạo đồng tiền chưa? Đã bao giờ cậu phải vác cả gánh nặng gia đình lên vai chưa? Vì thế, làm ơn đừng lên mặt dạy đời tôi. Đừng nghĩ cậu hơn người người ta ở một khía cạnh nào đó thì có nghĩa là hơn tất cả. Một khi anh trai cậu vẫn đang dửng dưng đứng bên ngoài thì cậu đừng có mà xen vào. Anh trai cậu còn không hề trách cứ tôi thì cậu có quyền gì để xía vào?
Tôi nín lặng sau những gì Linh Giang nói, có phần nào đó trong tôi phải khẳng định là nó đúng.
- Lần sau đừng tìm tôi để nói chuyện như thế này.
Linh Giang gắt lên rồi bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất dần mà trong lòng không nguôi đi chút nào.
Tôi mệt mỏi tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống. Cái câu chuyện này thật rắc rối, gỡ mãi mà không được. Tựa đầu vào thành ghế đá lạnh lẽo, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhìn trời. Giờ tôi chỉ thích ngủ thôi. Ước gì…có một người ở đây.
- Ngồi đây lạnh đấy.
Tôi giật mình ngồi bật dậy. Tôi chỉ ước đùa thôi mà, sao lại thành sự thật thế kia?
Tôi né người để cho anh có chỗ ngồi và dè dặt hỏi:
- Anh nghe thấy hết rồi à?
Anh vươn tay lên vuốt tóc tôi. Vậy là đúng rồi, mất mặt quá, còn đâu cái gọi là hình tượng của tôi.
- Nếu anh nói chưa nghe thấy thì em có kể cho anh biết không?
Tôi khẽ ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình. Ánh mắt anh trầm lặng mà dịu dàng khiến tôi không sao rời khỏi nó được.
- Em đã hứa những gì có nhớ không?
Một nhịp thở khẽ ngưng đọng, tôi nhìn anh trong suốt những suy tư mờ mờ ảo ảo trong đầu. Trần Nam Thiên xa vời, Trần Nam Thiên hào nhoáng tất cả chỉ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi. Lí do gì mà tôi cứ đẩy anh ấy ra xa mình mãi thế?
Và thế là, tôi kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện, tôi kể cho anh nghe từng dòng cảm xúc trong tôi từ vui buồn, tức giận, sợ hãi, lo lắng. Cứ như tôi đang phân trần với bộ não của chính mình vậy.
Một điều tuyệt vời là anh đã chăm chú lắng nghe và không hề có lấy một cử chỉ, thái độ nào khiến tôi phải ngưng giữa chừng.
Sau khi trút tất cả vào anh, tôi thấy thoải mái lạ kì, giống như tôi đang ôm một hòn đá và anh chạy đến ôm nó thay tôi.
- Chỉ thế thôi – Tôi nói.
Anh gật đầu rồi tiếp tục vuốt tóc tôi, thấy tôi cứ nhìn anh chờ đợi, anh bèn cười:
- Em muốn nghe anh nói?
- Vâng – Tôi gật đầu.
Anh hơi ngả người ra phía sau, đôi mắt suy tư.
- Thực ra trong chuyện này ai cũng có cái sai. Ông và anh trai em đều là những người bề trên, anh không dám phán xét họ. Còn bạn em, anh không quen nên cũng bỏ qua. Nói về em thôi.
“Nói về em thôi”. Ý anh ấy là chỉ mổ xẻ câu chuyện để bới móc xem tôi sai ở đâu và như thế nào, còn người khác thì bỏ qua.
- Em muốn nghe không?
Tôi dũng cảm gật đầu.
- Em sai nhiều đấy. Em nói dối cả nhà là một, tiếp tay cho anh trai nói dối là hai, không suy xét về hậu quả là ba, không chịu trách nhiệm về việc mình làm là bốn, cãi nhau với bạn là năm, làm rối mọi việc là sáu…
- Này, anh cố ý hả? – Tôi hét lên.
Nhìn bộ dạng của tôi anh cười giòn giã.
- Anh hiểu vì sao gia đình em lại quan trọng hóa vấn đề lên như thế. Không phải vì anh trai em nói dối cả nhà mà là anh ấy đã từng lừa dối và tiếp tục lừa dối. Vấn đề là lần đầu tiên kia khiến cả nhà em điêu đứng và anh nghĩ rằng niềm tin trong họ vơi đi không ít. Vì thế, khi anh trai em nói dối lần hai, cả nhà em đều có thái độ hơi quá. Mặc dù cho anh trai em không làm việc gì quá đáng lắm nhưng bất luận thế nào thì niềm tin tưởng gia đình em còn mất đi nhiều hơn trước. Còn em có thể chấp nhận tuổi trẻ nông nổi nhưng em nghĩ thế nào mà lại đi cãi nhau với bạn?
Tôi đáp:
- Em tức giận
- Vậy anh trai em có tức giận không?
Tôi vắt óc suy nghĩ cuối cùng không biết trả lời thế nào.
- nếu có lần sau thì đừng làm thế. Chuyện gia đình em đã giải quyết xong thì không có lí do gì để em tìm cô bạn kia cãi nhau.
Tôi vẫn bướng bỉnh nói:
- Tại sao không? Linh Giang làm thế là sai. Em khẳng định.
- Đúng hay sai là chuyện của anh trai em. Kể cả khi anh ấy không muốn giải quyết thì cũng chẳng liên quan gì tới em.
Tôi nhăn nhó;
- Em chỉ giúp thôi mà.
Anh thở dài:
- Đó chính là nông nổi đấy. Sau bài học của anh trai, em rút ra được gì? Em có suy nghĩ trước khi hành động không?
Tôi bắt đầu nhớ lại mọi việc và hình như là tôi không suy nghĩ gì hết.
- Được rồi, coi như câu chuyện kết thúc tại đây. Còn em, ăn nhiều vào.
Trần Nam Thiên đúng là…mất hứng. Rõ ràng đang nói say sưa về một vấn đề lại nhảy sang việc ăn cơm.
Tôi khoanh tay lại, bắt trước giọng điệu của Trần Nam Thiên:
- Ăn hay không là việc của em. Kể cả khi em không muốn ăn thì cũng chẳng liên quan gì tới anh.
Ngay lập tức, Trần Nam Thiên nheo mắt lại, tôi cảm nhận được sát khí bao quanh mình.
Tôi cười hì hì:
- Em đùa thôi mà.
Ngược lại anh ấy rất nghiêm túc:
- Anh không muốn nghe em đùa kiểu đấy.
Tôi đưa tay lên thề:
- Sẽ không có lần sau.
Anh nâng cằm tôi lên đồng thời ghé sát vào mặt tôi:
- Em hư lắm, giờ trừng phạt thế nào đây?
Cả người tôi bắt đầu nóng lên. Câu nói này nghe quen quen.
- Thái độ của em là sao? Em biết hình phạt là gì à?
Mặt tôi càng trở nên đỏ hơn, tôi lúng túng không nói nên lời. Anh vuốt nhẹ tóc tôi, kéo tôi vào trong lòng. Ngồi như thế này, tôi chẳng bao giờ thấy lạnh hết.
- Anh thấy tương lai đang đến
Tôi ngơ ngác nhìn anh:
- Tương lai gì cơ?
- Tương lai của chúng ta.
Một tiếng rung khẽ vang lên trong lồng ngực, anh vòng tay ôm trọn tôi vào lòng và cúi xuống…
Xin lỗi các bạn, chúng tôi cần một không gian riêng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...