Chương 9 : Những bức ảnh
Sáng hôm sau quả là một ngày tồi tệ, trời mưa. Tôi ngán ngẩm kéo chiếc mũ lên chùm kín đầu rồi lao tới trường học. Bầu trời mang một màu xám xịt tĩnh lặng, mưa từng hạt tạt vào mặt khiến tôi đôi lúc phải rùng mình.
Hôm nay có khá nhiều người đi muộn như tôi, khi tiếng chuông réo rắt vang lên, lũ học sinh mới nháo nhào từ ngoài cổng chạy vào. Tôi nhanh chóng rũ áo rồi chạy vào lớp. Tiết học đầu tiên sẽ không trôi qua một cách nhàm chán nếu không có cuộc đàm đạo giữa thầy giáo chủ nhiệm Phan Minh Sơn và lớp trưởng gương mẫu Hồ Linh Giang. Quả thật, tôi chỉ có thể nhìn họ mà cười thôi. Đến giờ ra chơi, khi nhìn thấy gương mặt toe toét của tôi, Linh Giang cau có quát:
- Bàn cậu trực nhật kìa.
Bàn tôi? Trực nhật? Trời ơi, thằng Dương hư hỏng đâu sao nó không trực nhật chứ? Tôi đành buồn bã đi lau bảng.
Ngoài hành lang có tiếng người tụ tập, chắc là lại có thêm một vụ đánh nhau gì đó đây mà. Tôi cũng xăm xoe thò đầu ra hóng chuyện nhưng ngay sau đó phải rụt đầu lại. Trống ngực tôi bỗng đập liên hồi, tôi hít vào một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. Các bạn có cần nghe tôi nói người gây nên sự náo loạn ngoài kia không? Rõ ràng là người ấy rồi.
Ngoài hành lang, Trần Nam Thiên bước đi với vẻ mặt bất cần, ngạo mạn, chẳng quan tâm đến bất cứ ai và những điều mà họ đang nói về mình. Còn tất cả lại nhìn anh vẻ ngưỡng mộ xem lẫn sợ hãi, cùng nhau dạt sang hai bên đường cho anh đi qua.
Tôi vội vã chạy nhanh về chỗ của mình, lúng túng ngó nghiêng rồi ngồi thụp xuống gầm bàn. Thật sự tôi không hiểu sao mình phải trốn nhưng nhất quyết tôi không đối diện với Trần Nam Thiên được đâu.
Tiếng ồn ào bên ngoài đã tắt ngấm. Tôi nín thở nghe tiếng giày gõ lộp cộp trên nền gạch. Mỗi tiếng gõ là một bước đi, mỗi bước đi là khoảng cách giữa chúng tôi được rút ngắn, mà khoảng cách càng ngắn tôi chết càng nhanh hơn. Tiếng giày bỗng ngưng lại, tôi như đánh rơi mất nhịp thở. Qua các khe hở dưới chân ghế, tôi có thể nhìn thấy đôi giày thể thao đen đứng chơi vơi. Cúi đầu và thầm hi vọng nó sẽ quay đi nhưng nào ngờ…nó bước tiếp. Bước dứt khoát tới chỗ tôi.
Bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, hai mắt run run ngước nhìn cơ thể cao lớn của Trần Nam Thiên. Hình như… anh ấy… rất tức giận. Ánh mắt anh ấy không còn lạnh như băng nữa mà giờ thành nóng như lửa. Anh ấy nhìn tôi như thể muốn thiêu đốt cả cái trường học này. Anh đá mạnh chiếc bàn ra một bên, ghế ra một bên rồi cúi xuống túm lấy cổ áo tôi kéo lên. Tuy tôi không cao bằng anh nhưng ánh mắt tôi đã chạm tới ánh mắt anh và không dám mở mồm ra nói một câu nào hết. Rõ là nhát gan, rõ là ngốc nghếch. Thế nhưng tin tôi đi, nếu ở chỗ của tôi bây giờ chắc chắn các bạn cũng cư xử thế thôi bởi ánh mắt của Trần Nam Thiên đáng sợ quá.
- Em vừa làm gì? – Trần Nam Thiên gằn mạnh từng chữ một.
Tôi nín lặng, cúi đầu xuống đất. Trần Nam Thiên nâng cằm tôi lên, nói như tra hỏi:
- Muốn trốn tôi à?
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt anh, Trần Nam Thiên dường như có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Nếu anh ấy biết tôi đang nghĩ gì rất có thể sẽ bóp chết tôi ngay lập tức.
- Sao không trả lời?
Nếu có thể tôi muốn một là tôi biến khỏi đây, hai là Trần Nam Thiên phải biến khỏi đây. Mỗi khi Trần Nam Thiên chạm vào người tôi, tôi cảm tưởng như sức lực của mình ngày bị bòn rút, cộng thêm những đòn tấn công bằng những câu hỏi cũng đủ khiến tôi trở nên khốn khổ. Sắp không chịu đựng được, tôi dùng chiêu bất bại của mình.
- Em xin lỗi.
Vô cùng tuyệt vời. Trần Nam Thiên nhìn tôi thật lâu rồi nhẹ nhàng buông tôi ra và sau đó tôi tiếp tục bị một đợt tấn công còn mạnh hơn trước. Anh ấy cúi xuống, phủ môi mình lên môi tôi. Toàn thân tôi tê dại như có một luồng điện đang chạy qua, luồng điện đó chạy đến đâu tôi hóa đá tới đó.
Quá bất ngờ, tôi chỉ biết tròn mắt nhìn Trần Nam Thiên với vẻ kinh ngạc và anh ấy nghiễm nhiên nói:
- Đó là sự trừng phạt dành cho em. Tan học tôi đợi em ngoài cổng trường.
Sau đó anh ấy bỏ đi. Không gian bắt đầu bùng nổ sự sống, có nhiều cô gái ngã khụy xuống đất vì bị kích động. Tôi thấy có người đến lay mình, tôi mặc kệ cho họ đẩy tôi ngồi xuống một cái ghế vứt ra hàng tỉ câu hỏi nhưng tôi vẫn cứng mặt, hình ảnh ban nãy lại hiện về.
Tan học, tôi rệu rạo đi về. Mưa phùn vẫn thế, mù mịt khắp trời, chẳng ngớt đi chút nào so với lúc sáng. Tôi kéo khóa áo khoác lên cho ấm nhưng không thể kéo được. Tức giận, tôi ném balo sang một bên và chiến đấu với cái khóa. Trời ạ, nó bị mắc rồi, làm sao đây? Không biết, tôi chả phải thợ sửa khóa. Tức quá! Cái áo khoác này mới mua hôm nọ cùng Đào Hoa mà đã hỏng rồi. Rõ ràng cái cửa hàng đó ghi “ bán quần áo hàng thùng xịn” thế mà, đấy, xịn của người ta đấy. Chúa ơi, lần sau con sẽ không mua đồ giảm giá nữa đâu ạ.
Tôi mặc xác cái khóa, xách balo lên rồi đi về.
- Sẽ lạnh đấy.
- Hừ, lạnh thì kệ lạnh.
Tôi bước đi và đột ngột dừng lại. Cứ như là lên cơn đau tim ấy, Trần Nam Thiên đang đứng trước mặt tôi. Nếu tôi không nhầm thì câu nói vừa rồi là của anh ấy và tôi đã rất tự nhiên mà đáp lại. Tất nhiên là tôi chỉ đáp theo phản xạ thôi. Tức là lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng đó là tiếng nói của não bộ và tôi đáp lại như một hình thức độc thoại. Và…câu chuyện nó là như thế đấy.
Trần Nam Thiên bật cười nhẹ, anh tiến lại gần tôi, hơi nghiêng người xuống, chỉ cần một động tác nhẹ anh đã kéo được cái khóa áo lên. Wow.
Tôi ngây ngốc nhìn chiếc áo đã được kéo khóa cẩn thận rồi nhìn anh với ánh mắt biết ơn. Nhưng sau một giây tôi lại tự hỏi mình đang làm gì vậy, nhìn con trai một cách chủ động như thế họ sẽ nghĩ là ta thích họ đấy. Về phần Trần Nam Thiên anh chỉ cười nhẹ và nói:
- Anh đưa em về nhà.
Chúng tôi đi bộ bởi quãng đường từ trường về nhà tôi rất ngắn. Thế nhưng khi đi cùng anh tôi thấy như cả thế kỉ vừa trôi qua. Tôi vẫn giữ im lặng và may thay, anh ấy cũng không nói gì. Đến trước tòa nhà, chúng tôi dừng lại. Tôi đang phân vân không biết nên chào tạm biệt thế nào cho nó hay thì anh đã lên tiếng:
- Chủ nhật em rảnh không?...Đi cùng anh tới một nơi, được chứ?
Tôi ngớ người? Đi chơi? Cùng anh? Hẹn hò á?????????
Có lẽ thấy thái độ quá là chậm chạp của tôi nên anh khẽ kết thúc câu chuyện:
- Em lên nhà đi.
Tôi im lặng quay đầu bước đi và không biết rằng anh vẫn cứ đứng đó cho mãi tới khi tôi khuất bóng.
Ấn mã số, mở cửa bước vào nhà, tôi nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người.
- A!!! Ông về.
Thật không gì vui hơn khi thấy ông về. Ông tôi là người vĩ đại nhất trong nhà. Hoàn toàn ngược với bà, ông hài hước, nhiệt tình, tận tụy, cần cù và ông yêu gia đình mình hơn ai hết.
Tôi cười thật tươi rồi chạy về phía ông đòi quà. Ông cười khà khà rồi chỉ vào cái túi to trên sàn. Tôi và Dương lao đến còn anh Sơn đứng nhìn chúng tôi như hai vật thể lạ.
Cả nhà tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện ríu rít riêng bà vẫn cáu gắt như thường. Nếu bà mà không cáu thì mới lo ấy chứ. Tôi và Dương tranh thủ uống trộm bia không may bị anh Sơn nhìn thấy. Để bịt miệng anh, Dương bô lô ba la kể với ông về Linh Giang. Ông nghe thấy thế thì cười vang rồi bắt bằng được tối nay phải dẫn về cho ông xem mặt. Mẹ tôi và mẹ Dương đã đi xem đầy đủ thông tin để sẵn sàng chuẩn bị lễ cưới cho anh ấy rồi từ việc thuê hội trường lẫn việc khách mời. Đoán chắc mấy việc này toàn do bà xui khiến. Thật tôi nghiệp anh Sơn, nhỡ Linh Giang không đồng ý đóng giả làm cô dâu thì sao?
Ăn trưa xong, tôi biến thành con heo tròn quay nằm ì trên ghế. Thấy vậy ông hỏi:
- Thư đi chơi với ông không?
Tôi bật dậy gật đầu lia lịa. Thế rồi hai ông cháu tôi bắt taxi đi. Lúc đầu tôi còn tưởng được vào công viên nào ngờ ông dẫn tôi lên núi. Thực chất không phải là lên núi. Ở thành phố của tôi những người giàu có nhưng già yếu thường thích ở ẩn. Họ xây những dinh thự nằm biệt lập trên các ngọn đồi, nếu ai không biết còn tưởng đó là khu nghỉ dưỡng hay du lịch sinh thái bởi những dinh thự ấy rất to, rất đẹp. Xung quanh là những hàng cây xanh rì bao phủ như một thành lũy che chắn tầm mắt của mọi người. Chiếc xe taxi dừng lại ở đầu con đường bởi đã đến khu vực của người giàu mà những người giàu không cho phép taxi được đi vào. Vậy nên, tôi và ông đành cuốc bộ. Con đường dốc thoai thoải, mặc dù tôi trẻ khỏe hơn ông nhưng đi vẫn chậm như sên. Vừa đi tôi vừa phán đối thói độc tài của những người giàu có. Ông chỉ cười:
- Sau này giàu như họ cháu sẽ biết.
Tôi không bao giờ giàu như họ, tôi sẽ giàu hơn họ. Đi bộ khoảng năm phút, ông cháu tôi dừng lại trước một cánh cổng bằng gỗ có chạm khắc hình rồng. Ông không gõ cửa mà cứ thế bước vào. Đứng bên trong, tôi như lạc vào một thế giới cổ tích với những cây sồi già và những phiến đá to ghồ ghề.
Bỗng một giọng nói khàn khàn vang lên:
- Khách quý! Khách quý!
Sau đó là tiếng ông tôi cười. trước mặt tôi bây giờ là một ông lão râu tóc bạc phơ đang bước tới, cả người ông ta mặc quần áo rất bình thường nhưng lại tỏa ra phong thái khác thường khiến người ta phải cúi đầu kính nể.
Ông lão đó và ông tôi bắt tay nồng nhiệt, sau đó thì ông ấy nhìn tôi. Tôi nói:
- Cháu chào ông.
Ông ấy gật đầu quay ra thì thầm với ông tôi:
- Sao ông bảo là sẽ dẫn đứa bé hồi xưa hay tới chơi cùng cháu tôi cơ mà?
Ông tôi cũng thì thầm lại:
- Tôi chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi.
Ông lão kia cười cười với tôi:
- Sau bao nhiêu năm mà cháu chỉ lớn được thế này thôi à?
Tôi cười méo mó. Ông này hay thật, mà đừng tưởng thì thầm là tôi không biết nhé. Nhưng hồi còn nhỏ tôi hay tới chơi với cháu ông ấy á? Tôi chẳng nhớ gì hết. Hồi nhỏ tôi chơi với mỗi Dương thôi.
Sau đó, ông lão tóc bạc vỗ vai tôi bảo tôi vào bên trong lấy bộ đồ pha trà. Tôi ngoan ngoãn làm theo. Bên trong căn nhà bê tông không ra bê tông, kính không ra kính, thế nhưng lại rất đẹp và thoãng đãng. Tôi thích thú hà hít hương thơm là lạ của nó, mùi vị như gói trọn hương cây cỏ, đất đá, gió và…bạc hà.
- Sao em lại ở đây?
Tôi giật mình suýt thì ngã khi nghe thấy giọng nói cách đó không xa. Đoán xem, ai đang ở đây?
TRẦN NAM THIÊN.
Tôi lại gặp anh ấy rồi. tôi lặng người nhìn anh, anh cũng ngỡ ngàng nhìn tôi. Sau đó anh tiến lại gần tôi, tôi chỉ tay ra ngoài, nơi có hai ông già đang ngồi chơi cờ, anh cũng nghiêng đầu nhìn theo. Đột nhiên anh ấy bật cười rồi nhìn tôi, đỡ lấy khay trà trên tay tôi và nói:
- Để anh – Rồi bước ra ngoài.
Tôi mang một cái vẻ mặt ngây ngô theo anh ra ngoài. Ông tôi thì thầm gì đó với ông của Trần Nam Thiên rồi cả hai cùng cười khúc khích với nhau. Trần Nam Thiên đặt khay trà lên bàn và chào hỏi ông tôi vài câu. Nói gì đó mà “ Lâu rồi cháu mới thấy ông”, “Từ khi ông cháu chuyển nhà tới giờ”,…
Tôi cố suy nghĩ xem họ đang nói về vấn đề gì nhưng quả thật là khó khăn quá. Ông của Trần Nam Thiên vừa đuổi chúng tôi đi chỗ khác chơi. Trần Nam Thiên quay sang nói với tôi:
- Anh đưa em đi tham quan nhà.
Tôi gật đầu rồi đi theo anh không biết rằng phía sau có hai ông lão đang nháy mắt với nhau.
Anh dẫn tôi đi tham quan tất cả các phòng, tôi im lặng đi theo và trong đầu không có chút gì về những thứ đó hết. Gió đưa hương thơm của gỗ quyện với mùi bạc hà lan tỏa, tôi bị thứ hương thơm đó quyến rũ, mụ mị hết cả đầu óc. Tôi nói rồi mà, tôi không thể kiểm soát nổi bản thân khi ở gần anh, khi mà cánh tay anh thi thoảng lại chạm vào tay tôi.
- Em sao thế?
Mãi mới biết anh ấy đang hỏi mình, tôi ấp a ấp úng:
- Không…Không ạ.
Ánh mắt anh thấp thoáng nét cười:
- Giờ vào phòng anh nhé?
Vào phòng anh nhé? Vào phòng anh để làm gì??? Nghe cứ như một lời mời ấy, ừ, thì nó đúng là một lời mời mà.
Anh mở cửa đợi tôi vào, tôi hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh bước vào bên trong. Ngược với suy nghĩ của tôi, căn phòng rất ngăn nắp và sáng sủa. Phía sau anh đóng cánh cửa lại và lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Bố mẹ anh luôn luôn bận rộn công việc nên anh sống cùng ông từ nhỏ.
Tôi thẽ thọt nói:
- Ở đây xa trường học.
Anh mỉm cười, khoanh tay dựa vào tường. Tôi bỗng cảm thấy anh như một bức tượng điêu khắc sống hoàn hảo ở mọi tỉ lệ.
- Anh có nhà trong thành phố nhưng anh hay về đây.
Tôi ngượng ngập không biết nói gì thêm, tay khẽ miết lên mép bàn. Đây chắc là bàn học của anh, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Trên bàn có vài chồng sách, một chiếc laptop và một khung ảnh.
Tôi dừng mắt lại ở cái khung ảnh và quan sát nó. Sợ mình không nhìn rõ tôi cúi hẳn đầu xuống, hai mắt nheo lại. Tôi ngỡ ngàng cầm khung ảnh lên, trong đó là hình của một cô gái đang cười rất tươi. Cô ấy đang đứng trong một đám đông nhưng tất cả đều bị làm mờ đi, chỉ còn lại mình cô ấy với nụ cười rạng rỡ. Cô gái ấy chính là tôi.
Tôi quay ra nhìn anh, cũng chẳng hiểu tại sao trong lúc này tôi lại có khả năng nhìn anh với ánh mắt chất vấn như vậy.
Anh khẽ ho vài tiếng rồi gật đầu xác nhận.
Cái gì vậy? Anh để ảnh của tôi lên bàn rồi gật đầu tức là sao? Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi. Trần Nam Thiên anh đừng khiến người khác phải hoảng hốt chứ.
Tôi vẫn nhìn anh như ánh mắt của người vợ nhìn người chồng đi chơi đêm để đòi hỏi một lời giải thích.
Anh gật đầu thú nhận:
- Thực ra đó không phải là cái duy nhất.
Không phải là cái duy nhất? Tức là ở đây có nhiều hơn một cái ảnh ảnh của tôi? Tôi làm rơi khung ảnh, anh vội vã đỡ lấy nó và nhìn tôi không vui.
- Nếu làm vỡ em sẽ chịu trách nhiệm chụp lại cái mới cho anh chứ?
- Đó là ảnh của em – Tôi cãi lại. Và khi về đến nhà thì tôi ghi nhận đây là cột mốc đầu tiên của việc tôi cãi lại anh.
Trần Nam Thiên lơ đãng ngó ra cửa sổ.
- Ở đâu? Cái khác ở đâu?
Nhìn ánh mắt của tôi, anh miễn cưỡng mở tủ lấy ra một cuốn album. Tôi nhanh chóng giật lấy nó và mở ra xem. Bên trong toàn ảnh của tôi, những bức ảnh ở mọi góc nhìn, mọi tư thế, mọi địa điểm. Tôi không dám tin vào mắt mình. Ngay lập tức tôi đóng ập cuốn album lại. Cơn giận của tôi bắt đầu bùng nổ. Anh ấy đã theo dõi tôi, chụp ảnh tôi từ khi tôi bước vào trường cấp ba nhưng chưa hề có sự đồng ý của tôi thậm chí tôi còn không hề hay biết.
- Còn nữa không?
Trần Nam Thiên lơ đãng chỉnh lại cổ áo. Quên đi, tôi sẽ tự đi tìm. Tôi lao vào bên trong – nơi anh ấy ngủ – và giờ thì tôi bị chấn động hoàn toàn. Trên bức tường đối diện giường ngủ, một khung ảnh to ngang ngửa chiếc giường được treo ngất ngưởng. Trong ảnh, tôi ngồi trên bãi cỏ xanh đẫm sương, nheo mắt nhìn mặt trời rực rỡ.
Giọng nói anh nhẹ nhàng vang lên phía sau:
- Em đang tức giận hay ngạc nhiên?
Có lẽ là cả hai, mà hình như còn có cả xấu hổ nữa. Tôi khẽ quay đầu lại nhìn anh, chạm vào đôi mắt êm dịu như mặt hồ nữa khiến tôi không biết phải nói gì. Khó khăn lắm tôi mới có thể bật ra câu hỏi:
- Tại sao…?
Anh ấy điềm tĩnh ngồi xuống giường, đáp:
- Em đoán xem.
Nói rồi không để tôi suy nghĩ câu trả lời, anh kéo tôi ngồi xuống cùng. Cảm xúc trong tôi vỡ òa, ngồi gần Trần Nam Thiên như thế này tôi lại không điều khiển được bản thân nữa rồi. Mùi hương bạc hà mát lạnh tỏa ra, thần thái tôi có chút bay bổng.
- Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Nếu không ngồi trên giường tôi đã trượt chân ngã ngửa rồi mất. Trần Nam Thiên mà lại hỏi những câu sướt mướt thế này á? Thấy anh ấy cứ nhìn tôi đành trả lời:
- Khi em bắt đầu học lớp 10.
- Vậy à? – Anh ấy trầm ngâm – Không phải.
Không à? Thế chắc gặp nhau khi tôi học lớp 11 rồi nhưng mà tôi nhớ rõ là tôi đã gặp Trần Nam Thiên hồi mới vào trường mà.
Hai chúng tôi cùng rơi vào im lặng. Đột ngột, Trần Nam Thiên đưa tay lên vuốt tóc tôi, tim tôi đập thình thịch. Nói ra thì thật ngớ ngẩn nhưng tôi muốn ngã lắm rồi đấy.
Bên tai tôi vang vọng giọng nói nhẹ hẫng của anh:
- Chủ nhật em có muốn đi cùng anh không?
Lúc đầu tôi nghe đó như một lời ru ngủ, im lặng mà tận hưởng. Thế rồi sau khi phát hiện ra nó có ý nghĩa như thế nào thì tôi bắt đầu diễn kịch câm.
Đây là lần thứ hai Trần Nam Thiên hỏi như vậy và cũng là lần thứ hai tôi không biết phải trả lời như thế nào.
Từ khi chuỗi sự việc mang tên Trần Nam Thiên xuất hiện tôi luôn mặc định đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Không phải tôi muốn biến những chuyện đó trở thành giấc mơ thật mà chỉ là tôi không tin nó lại xảy ra với tôi.
Đã rất nhiều lần tôi tự hỏi ở tôi có gì đặc biệt khiến một người nổi bật như Trần Nam Thiên chú ý nhưng cho tới tận bây giờ đáp án duy nhất mà tôi có thể đưa ra là: tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hai mắt tôi lim dim. Bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc tôi. Hương vị gió hòa quyện với gỗ cuốn vào người tôi. Tôi mơ màng cảm nhận được một thứ gì đó nhẹ nhàng trên mái tóc. Và rồi tôi nghiêng đầu vào vai anh, ngủ.
…
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng:
- Em có muốn về không?
- Không – Tôi đáp lời. Tại sao phải về chứ? Về đâu?
Trần Nam Thiên khẽ bật cười. Tôi lờ đờ mở mắt ra thì thấy cảnh tượng thế này: tôi đang nằm trong vòng tay Trần Nam Thiên, đầu dựa lên vai Trần Nam Thiên, tay nắm chặt tay Trần Nam Thiên. Có gì đó không đứng thì phải??? Trời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi vùng người dậy, hoảng hốt nhìn anh đang nín cười:
- Nếu không muốn về thì em có thể ngủ lại đây. Anh luôn luôn sẵn sàng chia sẻ giường với em.
Tôi choáng váng. Trần Nam Thiên tử tế thật nhưng tôi không cần ai chia sẻ giường hết. Thật không tin nổi là tôi đã ngủ cho tới tận tối như thế này. Phan Ngọc Thư đúng là đồ ham ngủ.
Khi tôi chạy xuống nhà cũng là lúc ông tôi và ông của anh đang thu dọn dụng cụ câu cá. Xong xuôi hai ông cháu tôi cáo từ ra về. Tôi cố gắng bước đi bình thường thế nhưng đã trượt chân ngã ngay sau khi nghe được thông báo Trần Nam Thiên sẽ đưa chúng tôi về.
Ngồi trên chiếc xe gì gì đó mà tôi không biết tên, tôi có gắng bình tĩnh điều hòa lại nhịp tim của mình. Thi thoảng, Trần Nam Thiên lại nhìn về phía tôi qua gương chiếu hậu, tất nhiên là ông không biết chuyện đó bởi ông còn đang bận nói chuyện điện thoại với bà nào đó. Tôi tránh những ánh nhìn ấy bằng cách ngồi sát cửa, tựa đầu vào kính và ngắm nhìn thành phố rực sáng những ngọn đèn.
Xe dừng lại trước tòa chung cư của chúng tôi. Ông vừa xuống xe vừa ôm điện thoại đi chỗ khác nói chuyện và khua tay ý bảo tôi đi trước.
Trần Nam Thiên đưa tôi tới thang máy thì dừng lại. Tôi lên tiếng chào anh rồi bước đi. Dường như cảm nhận được ánh mắt anh vẫn còn ở phía sau, tôi quay đầu nhìn lại. Anh khẽ cười, một nụ cười ấm áp biết nhường nào. Tôi thấy trong tim dâng trào lên một thứ cảm xúc.
- Chủ nhật, em đợi anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...