Bé Sôcôla

Chương 16: Yêu em từ ánh mắt đầu tiên
Hoàng hôn ngả xuống những con đường vắng vẻ, ru ta vào trong cái không khí lành lạnh của chiều đông. Hơi gió lạnh siết lấy chiều không gian cuốn theo những chiếc lá đỏ úa tàn buông xuông lòng đường với nỗi khắc khoải, bơ vơ. Tiếng chuông nhà thờ vang lên thánh thót hoà với vị gió mùa đông tạo nên những thanh âm bất tận xoáy vào những vòm mây mù ảm đạm.
Trên con đường tấp nập người qua lại, cửa hàng Vanilla trầm lặng trong bóng hoàng hôn. Hương cà phê nồng đậm lan toả, vương vấn trên những sợi nắng cuối cùng tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng.
- Ngồi đi - Trần Nam Thiên khẽ gật đầu với Phan Minh Dương và anh cũng kéo ghế ngồi xuống
Phía đối diện, Phan Minh Dương có vẻ hồi hộp, hai bàn tay đan chặ vào nhau như đang hoảng hốt chờ đợi điều gì đó.
- Cậu uống gì?- Trần Nam Thiên điềm tĩnh hỏi
- Dạ? - Phan Minh Dương đáp trong thất thần, cậu không nghĩ rằng lại có một ngày được Trần Nam Thiên mời đi uống cà phê, điều này thật kì lạ.
- Cà phê là được rồi ạ
Trần Nam Thiên gật đầu rồi quay ra nói chuyện với phục vụ bàn, một lát sau hai tách cà phê được mang ra, khói trắng bay lên toả hương thơm ngọt ngào.
Trần Nam Thiên tựa đầu vao ghế rất thư thái, ngón tay trỏ gõ nhịp nhịp xuống bàn như đang thưởng thức sự qua đi của thời gian. Bên ngoài cửa sổ, bóng hoàng hôn đã in xuống dòng sông một cách lặng lẽ, khiến cho con người ta phải ngây ngất.
- Tôi đoán cậu đang nghĩ xem lí do tôi gọi cậu tới đây, phải không?- Trần Nam Thiên nói.
- Ừm... vâng - Phan Minh Dương đáp
- Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi
- Về chuyện gì ạ?
- Về Thư

Phan Minh Dương chợt khựng người lại, có chuyện gì về Thư mà Trần Nam Thiên lại muốn hỏi cậu, lẽ ra anh ấy phải quá rõ về Thư chứ nhỉ?
- Cậu có nhớ tôi là ai không? - Giọng Trần Nam Thiên trùng xuống như thể anh đang cố giấu đi một dòng cảm xúc nào đó.
- Anh là Trần Nam Thiên- Phan Minh Dương ngơ ngác trả lời.
- Cậu có nhớ là cậu gặp tôi lần đầu tiên là khi nào không?
Phan Minh Dương hơi nhăn mày lại, cậu thấy kì lạ nhưng không nói ra điều đó, cậu khẽ đáp:
- Khi em 8 tuổi, cùng với Thư đến dự sinh nhật 10 tuổi của anh.
Trần Nam Thiên ngả người ra phía sau, đôi mắt khẽ nhắm lại.
- Thư không nhớ điều ấy. Cô ấy không nhớ bất cứ thứ gì về tôi trong quá khứ. Tại sao?
Phan Minh Dương ngập ngừng nhìn Trần Nam Thiên, cuối cùng thì cậu đã biết lí do cuộc gặp mặt này rồi, nhưng cậu có nên kể hết mọi chuyện cho Trần Nam Thiên biết không?
- Nói cho tôi biết lí do .
Phan Minh Dương bỗng trở nên lúng túng, nếu cậu kể cho Trần Nam Thiên biết về quá khứ của Thư thì anh ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Thương hại cô ấy hay xa lánh cô ấy ? Câu hỏi này muốn có đáp án thì phải tìm Trần Nam Thiên.
- Nếu em... kể chuyện này ra... anh sẽ không bỏ Thư chứ?
Trần Nam Thiên lập tức cau mày:
- Tại sao tôi phải làm thế?
- Có thể anh sẽ nghĩ Thư... bị điên.

Trần Nam Thiên nhìn về phía Phan Minh Dương với anh mắt khó chịu.
Phan Minh Dương khẽ khàng nói:
- Từ khi Thư... gặp lại anh... nó cười nhiều hơn...
Lòng Trần Nam Thiên chợt trùng xuống, ánh mắt khó chịu của anh cũng lịm dần đi. Anh vốn tưởng Phan Minh Dương chỉ là thằng nhóc ngờ nghệch nhưng không ngờ cậu ta lại có suy ghi như thế. hoá ra trong mắt Phan Minh Dương, Thư vẫn là một cô em gái nhỏ bé, hoá ra Phan Minh Dương cũng biết đến cái gọi là bảo vệ, lo lăngs cho em gái mình. Anh chợt cười nhẹ.
- Tôi gọi cậu một tiếng ang vợ liệu có thiết thực hơn một lời hứa không?
Phan Minh Dương sững sờ trợn hai mắt lên, cậu lắp bắp không thành lời:
- Có... thiết thực... hơn... có hơn.
- Vậy thì nói ra mọi chuyện đi
Phan Minh Dương hít thở thật sâu để lấy tinh thân rồi bắt đầu hồi tưởng lại.
- Thư mắc một căn bệnh lạ từ lâu lắm rồi. khi ấy bọn em đang học lớp 2, trong giờ học Thư kêu đói và sau đó nó đã uống cả lọ mực. Bắt đầu từ đấy, căn bệnh của nó bị phát hiện, Rất quái dị. Thư nó ăn giấy, ăn cả bàn học, ăn cả đệm ghế sô pha và cả những bức tường. Tất cả mọi người đều hoảng sợ và đưa nó tới bệnh viện khám. Bác sĩ nói Thư mắc chứng bệnh Pica. Pica là chứng bệnh rối loạn mà người mắc phải sẽ có cảm giác ngon miệng đối với những thứ không phải là thực phẩm bình thường và bệnh đó chưa có thuốc chữa. Thư vẫn ăn những thứ đó và lớn lên bình thường. Sau đó, ông đưa nó tới gặp bác sĩ tâm lí vì ông tin rằng nó bị rối loạn tâm thần. Và cũng chẳng biết bằng cách nào căn bệnh đó dần dần được chữa khỏi. Sau khi khỏi bệnh Thư lại bị nghiện socola, chẳng là trong thời gian chữa trị, bác sĩ đã dùng socola như một liều thuốc đánh lạc hướng nó thay vì để nó gặm bàn ghế. Thế nên... câu chuyện là vậy đấy, sau khi khỏi bệnh Thư hoàn toàn quên sạch mọi chuyện và ông không cho phép mọi người được nhăc lại quá khứ đó. Thư quen anh cũng trong thời gian mắc bệnh. Thư khỏi bệnh sau khi anh chuyển sang Mỹ sống khoảng hai năm.
Trần Nam Thiên cúi đầu suy ngẫm bên ly cà phê, ánh nắng đỏ rực bám lấy toàn bộ thân thể anh, anh lặng lẽ nói:
- Nếu tôi không chuyển đi thì có lẽ cô ấy vẫn nhớ.
Phan Minh Dương im lặng không đáp. Thái độ của Trần Nam Thiên như vậy chắc là sẽ không bỏ rơi Thư đâu.
- Đừng nói với Thư về chuyện tôi gặp cậu hôm nay. Câu đi về được rồi. Cảm ơn vì đã đến.

- Vâng. Vậy, chào anh.
Phan Minh Dương khẽ cúi đầu rồi đứng dậy bước đi bỏ lại một mình Trần Nam Thiên đơn độc trong ánh chiều tà.
Bên ngoài, bầu trời đang dần thay chiếc áo đỏ thơ mộng bằng chiếc áo đen huyền bí. Những ngọn đèn vàng vọt đã được thắp lên, tâm trí Trần Nam Thiên bỗng trôi dạt về một ngày xa xôi... ngày đầu tiên anh gặp cô bé ấy... Trên hàng ghế chờ của bệnh viện, anh đang ngồi đợi để tháo băng trên tay do thương tích từ một vụ đánh nhau bỗng có tiếng ai đó chạy lục cục trên hành lang, không, chính xác là một cô bé rất dễ thương với đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mặt trời. Cô bé ấy chạy qua anh thì đột ngột dừng lại, cười khúc khích rồi trèo lên chiếc ghế trống bên cạnh anh để ngồi. Cô bé này rất thấp mà ghế ngồi lại cao nên vất vả lắm cô bé mới ngồi được cho tử tế. Mới đầu, anh vốn định đưa tay giúp nhưng nhìn điệu bộ buồn cười ấy nên lại thôi. Cô bé nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe rồi lại nhìn cánh tay quấn đầy băng của anh, ngây ngô hỏi:
- Anh mắc bệnh gì?
Anh không thích nói chuyện với người lạ nhưng không hiểu sao anh lại đáp lời cô bé này.
- Anh bị gãy tay
Cô bé tò mò sờ vào cánh tay của anh rồi cười hì hì:
- Em là bác sĩ, em sẽ khám bệnh cho anh.
Anh cũng mỉm cười theo và mặc cho cô bé thoải mái nghịch ngợm cánh tay của anh. Bỗng nhiên, anh cảm thấy có một thứ cảm xúc khác lạ ập tới, nó giống như là muốn yêu thương, che chở ho ai đó. Thứ cảm xúc ấy đang chi phối cả con người anh, đập tan bức tường lạnh lẽo mà bấy lâu nay anh xây dựng. Cô bé bỏ tay anh ra, lúc lắc cái đầu với mái tóc ngắn cũn cỡn để suy nghĩ rồi sau đó cô bé ngả người vào anh, tựa đầu lên ngực anh. Lúc ấy, anh đã giật mình vì chưa có ai dám làm thế với anh và anh cũng không cho phép ai làm thế vậy mà anh đã không đẩy cô bé ra chỉ vì anh không nỡ. Anh cứ ngồi im như thế cho cô bé úp mặt vào ngực mình rồi sau đó anh phát hiện ra cô bé ấy đang đo nhịp tim. Đúng một phút sau, cô bé rời khỏi người anh, trên môi nở nụ cười thật tươi, cô bé nói:
- Anh đã bị gãy tay
Anh chợt bật cười. Có ai đo nhịp tim để xác định việc gãy tay và có ai thông báo với bệnh nhân bị gãy tay nụ cười hạnh phúc thế không?
- Em tên là gì?- Anh hỏi
Cô bé đung đưa chân đáp lời:
- Ông gọi em là bé chút chít.
Bé chút chít? Nghe cũng đáng yêu đấy chứ.
- Sao em lại ở đây?
Cô bé nhăn mày lại, ghé sát vào anh thì thầm:

- Em mắc bệnh rất kì diệu
Bệnh kì diệu? Trên đời có căn bệnh như thế sao?
-Đó là bệnh gì?
Cô bé nheo mắt lại rất thần bí:
- Bố nói chỉ có những chuyên sâu mới hiểu được thôi
Chuyên sâu? Có phải ý cô bé là chuyên gia y học? Vậy thì căn bệnh mà cô bé nói là "kì lạ" chứ không phải "kì diệu"
- Em nói cho anh biết được không?
Cô bé gật đầu:
- Đó là bệnh Misa
Anh lại rơi vào trạng thái bất động. Cô bé này toàn nói những thứ mà anh không hiểu. Misa là tên con gấu chứ.
Nhìn thấy thái độ của anh, cô bé cười khúc khích. Vài vạt nắng nghịh ngợm khẽ đáp lên mắt cô bé ấy, sáng long lanh. Anh thừa nhận rằng mình bị nụ cười ấy làm cho thất thần. Cô bé ngừng cười để nhìn anh một cách chăm chú sau đó cô bé rướn người lên và hôn chụt vào má anh. Anh chấn động hoàn toàn, ngẩn ngơ nhìn cô bé ấy.
- Bà nói đáng yêu thì phải hôn một cái.
Tự giải thích cho hành động của mình xong cô bé trèo xuống ghế và chạy đi. Còn anh cứ ngồi tại nơi đó và nhìn theo hướng cô bé bỏ đi.
Cô bé năm ấy và Phan Ngọc Thư của anh bây giờ là một. Vẫn vậy, vẫn đáng yêu, vẫn tinh nghịch như ngày nào. Có chăng sự khác biệt thì chỉ có thể là tình cảm anh dành cho cô đã vươn tới mức tình yêu mất rồi.
Anh khẽ mỉm cười, một luồng gió nhẹ lùa vào mơn trớn trên mặt anh. Cô ấy không nhớ về anh nhưng điều đó không quan trọng, trong tim cô ấy hiện giờ có anh là được rồi.
- Phan Ngọc Thư, anh sẽ mãi mãi yêu em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui