Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Cha Túc vừa mới dỗ Túc Minh ngủ xong, điện thoại di động của ông lập tức reo
lên.


Cha Túc gọi người: “Túc Úc, đến bế em trai con đi.



Túc Úc muốn “xử” Túc Minh không được còn bị cha dạy dỗ ngược lại, lúc này bèn không tình nguyện đi về phía trước.

Lúc anh bế Túc Minh vào lòng, còn nhận được ánh mắt cảnh cáo của cha mình, anh đáp trả: “Ánh mắt của cha tràn đầy không tin tưởng con đấy.



Cha Túc hỏi ngược lại: “Thế à?”

Túc Úc: “! Nhân gian không có yêu thương.

”╭(╯╰)╮

Cha Túc cầm điện thoại di động lên, trên màn hình điện thoại hiển thị tên của mẹ
Túc, ông nhận cuộc gọi: “Bà xã, em làm xong rồi à? Sao lại gọi anh vào lúc này? Minh Minh vừa mới ngủ, em muốn call video với bé con không? Bé con! ”

Ông quay đầu, lúc này mới nhìn thấy con non nằm nghiêng trên thảm lông nhắm
mắt lại, tay co lại cuộn tròn vào trong một cách quy củ, rõ ràng đã ngủ say rồi.



Cha Túc ngừng nói, bất đắc dĩ mỉm cười:

“Thằng bé ngủ rồi.



***

Trong bóng tối rộng lớn bao la, đồ đằng màu đỏ lóe sáng trên mặt đất.


Người đàn ông ngồi quỳ trước đồ đằng mở mắt ra, đáy mắt sâu thẳm như nước đọng phản chiếu ánh sáng của đồ đằng.


Anh đưa bàn tay tái nhợt của mình ra phủ lên đồ đằng lóe sáng, ánh sáng yếu ớt liên tục tràn ra bên ngoài theo hoa văn của đồ đằng.


Anh nghiêng người về phía trước tìm kiếm, nhưng lại bị gông xiềng ở sau lưng siết chặt, mà đầu kia của gông xiềng đến từ trong bóng tối vô tận.


Cấm chế và gông xiềng huyền ảo vây nhốt người đàn ông lại, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ đang lan rộng ra ngoài của đồ đằng ở bên kia.


“A Ly.

” Người đàn ông lại gọi một tiếng.


Đồ đằng sáng lên như đáp lại, nhưng ánh sáng còn chưa đi ra được hai bước đã dần dần ảm đạm xuống.


Toàn bộ không gian lại lần nữa quay về bóng tối.


***

Đêm đến, cha Túc kiểm tra phòng, sau khi chắc chắn con non đã ngủ say mới lặng lẽ rời đi.


Ánh trăng rọi từ ngoài cửa vào, bóng đèn nhỏ màu cam trong phòng đung đưa.


Con non nằm trên giường trẻ em màu xanh nhạt trở mình, cánh tay lộ ra ngoài không khí hiện lên hư ảnh của đồ đằng.


Nó bò một mạch từ giữa ngón tay lên đến một bên mặt của con non, cuối cùng dừng lại ở quanh mắt, qua hồi lâu sau lại từ từ biến mất.


Bên trong thức hải, kiếm ảnh hơi chìm xuống, kiếm ý trôi nổi xung quanh lượn
vòng quanh thần hồn của phượng hoàng tựa như đang trêu ghẹo.


Túc Lê mơ hồ nhìn thấy, trong ánh sáng màu đen có một bàn tay dừng trước mặt
mình.


“A Ly.



Cậu gian nan ngước lên nhìn, nhưng hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của chủ nhân bàn tay kia.


Bóng tối rút lui, ánh mắt lại lóe lên, trong rừng trúc ở núi thần có một đài đúc kiếm
cao lớn đứng sừng sững, Xung quanh đài kiếm có tầng tầng lớp lớp khóa kiếm, kiếm vực rộng lớn lơ lửng phía trên đài đúc kiếm, Túc Lê nhìn thấy mình đang đứng trước đài đúc kiếm, trong tay cầm một thanh huyền kiếm toàn màu đen.


Thân kiếm màu đen, kiếm quang có màu đỏ, hoa văn kiếm theo kiếm quang hiện lên rõ ràng trước mặt Túc Lê.


“Thần kiếm ra đời rồi.



“Thần kiếm do lửa thần phượng hoàng rèn luyện hơn trăm năm mà thành, ra đời đã trải qua kiếp huyền lôi.

Ngày kiếm ra khỏi vỏ chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó.




“Phượng hoàng đại nhân đã đặt tên cho nó chưa ạ?”

“Đó là hiển nhiên.



m thanh hỗn tạp từ khắp nơi vọt tới.


Hoa văn phức tạp khắc họa dấu vết cổ xưa, lúc cậu sắp nhận ra tên của thanh kiếm kia, tất cả hình ảnh lập tức rút lui như thủy triều.


Túc Lê mở mắt ra, kiếm ảnh nổi lên từ lòng bàn tay cậu, vững vàng đáp xuống
vùng trời ở trên tầm mắt của cậu.


Đây là một thanh kiếm chưa hoàn chỉnh.


Cậu giơ tay lên, cẩn thận vẽ lại đường viền từ chỗ nhỏ nơi phần mảnh vỡ của kiếm ảnh bị tách ra rồi vòng ra cả thanh kiếm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận