Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Đồ vật của thế giới này rất kỳ diệu, vừa tồn tại linh lực trận pháp, con rối linh khí vừa có những vật phẩm tinh tế xảo diệu.

Lúc chiều cậu tò mò dùng linh lực thử thăm dò mấy vật khác trong nhà, kết quả là cháy hỏng hết cả đám, cha chỉ có thể mời người tới sửa, nghe nói là phải trả tiền.

Bây
giờ cậu hết dám thử lung tung, chỉ dám dùng tay đụng đụng vài cái.

Túc Úc nhìn nhóc con ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi xem phim hoạt hình, máy tính bảng để trên đùi tròng mắt chuyển động theo phim hoạt hình, cậu không động đậy cũng không phá phách, thật sự là quá ngoan hoàn toàn không giống một đứa nhóc thích gây sự.


Anh lại nhớ tới Túc Minh lúc trước không biết đã đập hư bao nhiêu cái máy tính bảng, so sánh xong mới biết nhóc Lê thật sự là một thiên thần nhỏ.

(▰˘◡˘▰)



Con non buổi tối rất dễ buồn ngủ, Túc Minh nhốn nháo hồi lâu thì bắt đầu buồn ngủ, cha Túc vất vả dỗ cậu nhóc ngủ xong quay lại phòng khách thấy Túc Lê vẫn còn đang xem phim hoạt hình.



Phim hoạt hình là loại phim dạy vỡ lòng cho trẻ nhỏ, trong
đó dạy một số thường thức cơ bản trong sinh hoạt, không ngờ nhóc Lê lại thích loại phim hoạt hình như thế, từ lúc ăn tối xong đến giờ cậu đã xem liên tục mấy tập rồi.

Túc Úc ngồi bên cạnh cậu đọc sách, sách mà anh đọc là bút ký của học thần mượn được từ chỗ bạn học, lúc rảnh tay anh còn giúp Túc Lê nhấn qua nhạc kết phim.

Cha Túc nhỏ giọng đi tới ngồi xuống bên người Túc Lê, ông nói với giọng dịu dàng như thương lượng với con non: “Bé con à, con buồn ngủ chưa, ngày mai chúng ta
xem tiếp nhé?”

Túc Lê nghe vậy thì rời mắt khỏi máy tính bảng, sau đó cậu quay đầu sang nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hình như đã khuya rồi.

Phim hoạt hình trong máy tính bản đơn giản dễ hiểu, cách diễn đạt cũng không khó hiểu như lúc cha Túc nói chuyện.

Một số kiến thức cậu không hiểu cũng được giải
đáp đơn giản trong phim, không thể không nói nó thật sự giúp ích rất nhiều cho cậu.

Cha Túc cất máy tính bảng đi, bế Túc Lê lên dỗ đi ngủ.
Ông dỗ không bao lâu thì con non “ngủ” mất, cha Túc nhanh nhẹn đặt cậu lên giường trẻ em xong lúc này mới thả lỏng đi làm việc của mình.

Túc Lê chờ cha Túc đi hồi lâu rồi mới ngồi dậy trên giường trẻ em, cậu khoanh chân ngồi vận chuyển linh lực trong cơ thể, bắt đầu tỉ mỉ khai thác linh mạch của cơ thể

này.


Chờ tới khi cậu vận chuyển xong mấy vòng chu thiên, cơ thể mệt không chịu được cậu mới chịu nhắm mắt ngủ.

Sau khi rút linh lực quanh cơ thể vào lại trong người Túc Lê lâm vào cơn ngủ say.

Nhưng cậu không biết sau khi mình nhắm mắt lại, một luồng ánh sáng đỏ mỏng manh lan tỏa từ linh mạch ra tới đầu ngón tay cậu, màu đỏ thẫm như máu dần tràn ra cuối
cùng ngưng tụ thành một đồ đằng phượng hoàng mỏng manh.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, đồ đằng chỉ sáng lên vài giây sau đó dần dần biến mất khỏi tay Túc Lê, như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.



Túc Úc đọc sách xong thì trời cũng đã khuya, anh đang định đi nghỉ ngơi thì trông thấy cha đang ngồi xổm ngoài ban công, biểu tình nghiêm túc mà kiểm tra trận pháp
bên cửa sổ.


Anh hơi ngạc nhiên đi qua, hỏi: “Cha, muộn vậy rồi cha còn làm gì thế? Cha đến tuổi trung niên rồi thì đừng nên thức khuya nhiều, dễ rụng tóc lắm.”

Cha Túc vung tay một cái, “bảo mẫu” đã đứng trước mặt hai người, ông nhíu mày nói:
“Chiều nay lúc cha và Phong yêu đang nói chuyện, nhóc Lê bò tới chỗ TV suýt thì té ngã.”

Trên con rối có cấm chế mà ông đặt, trước giờ nó luôn đặt sự an toàn của con non lên hàng đầu, bình thường khi con non làm hành động nguy hiểm nào đó con rối sẽ
tự động đứng bên cạnh bảo vệ, nhưng chiều nay khi Túc Lê bò tới chỗ quầy TV, con rối lại không có chút động tác nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui