Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Không tu luyện không rèn thể hay sao mà chạy tới làm giúp việc cho nhà người ta?

Túc Lê nhíu mày: “Ông không được nói chuyện của tôi cho bọn họ.”

“Được.” Phong yêu là yêu quái kiệm lời, gã nói lý do xong thì không lên tiếng nữa.

Mặc dù cha Túc đứng ở ban công gọi điện thoại, thế nhưng tình huống trong phònghoàn toàn nằm trọn trong tầm mắt ông.

Lúc nhìn thấy bé con run rẩy đi đường ông sợ tới tim nhảy lên cổ họng, lực chú ý hoàn toàn đặt trên người con non, chỉ sợ mình vừa chớp mắt một cái con non sẽ vấp ngã.

Thế nên cảnh Phong yêu đỡ con non lên sô pha ông cũng thấy rõ ràng.

Một mặt ông kinh ngạc chuyện con mình thế mà lại chủ động tiếp cận Phong yêu, mặt khác là ông có hơi thay đổi cái nhìn về Phong yêu.

Bên phía Cục quản lý yêu quái cũng đưa ra phản hồi, nói là họ đã hỏi thăm hết các tộc đàn chuyên làm bảo mẫu và giúp việc, trong đó yêu quái tu vi cao thì đã có việc hết
rồi, yêu quái tu vi thấp thì hoàn toàn không đủ tư cách tới cửa.


Vừa lúc khi bọn họ tìm tới Phong yêu ký hợp đồng, Phong yêu cảm thấy hứng thú với thông báo này nên họ
mới giới thiệu gã tới.



Người phụ trách: “Ngài Túc, thời gian này ngài đang cần người giúp đỡ, tôi thấy Phong yêu cũng khá phù hợp.

Qua mấy ngày nữa Tiểu Hứa bận việc ở quê xong rồi tôi sẽ bảo cô ta quay lại làm việc.

Chẳng qua trong thời gian này ngài thật sự không có ai giúp được việc sao? Hay là trước hết ngày cứ cho gã học thử một chút được không?”

Cha Túc im lặng hồi lâu rồi nói: “Thật sự không còn người nào khác sao?”

Người phụ trách: “Không còn.”

Vì thế chuyện này chỉ có thể tạm quyết định như vậy.



Túc Lê chưa nói được mấy câu với Phong yêu cha Túc đã
quay trở lại, sau đó ông dỗ Túc Lê vài câu rồi dẫn Phong yêu đi vòng quanh.


Hai người đi tới đi lui trong phòng khách, cha Túc vừa đi vừa giới thiệu các món đồ chơi của con non cho Phong yêu và dạy gã cách pha sữa bột.


“Hai muỗng là được.” Cha Túc nhìn chằm chằm tay Phong yêu, chỉ thấy Phong yêu khống chế lượng bột trong muỗng đúng từng ly, nói một muỗng thì đúng là một
muỗng bằng phẳng, một chút đường cong cũng không có.

Phong yêu hỏi: “Như này sao?”

Cha Túc: “...”

Ông im lặng hồi lâu rồi nói: “Không cần chuẩn xác từng ly vậy đâu.”

Túc Lê ngồi trên sô pha nhìn một hồi, chẳng bao lâu sau cậu lại chuyển sự chú ý lên người bảo mẫu.

Khi nãy cậu vừa thử xem trộm tình huống trong cơ thể bảo mẫu, may mà cậu rút lại sớm, nếu không chắc đã bị cấm chế trong cơ thể bảo mẫu làm phỏng rồi.

Cậu hơi chần chừ liếc nhìn cha Túc một chút, thấy ông vẫn còn đang lải nhải giải thích liều lượng bột cho Phong yêu.

Không lẽ là ảo giác của cậu sao, dáng vẻ này của cha cậu hoàn toàn không giống tu sĩ Nhân tộc chút nào cả.

Trên người bảo mẫu này có dấu vết của trận pháp, có hiệu quả tương tự như con rối, chẳng nhẽ đây là vật mà tu sĩ Nhân tộc rèn luyện ra sao? Còn cả mấy thứ như TV, máy lạnh, máy tính bảng vân vân trong nhà cũng có dấu vết rèn luyện là thế nào?

Túc Lê cảm thấy thế giới này quá kỳ quái, thời đại trước kia của cậu cũng có Nhân tộc, quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc không quá tốt, càng không nói đến việc Nhân tộc có thể dùng linh lực để điều khiển linh khí.

Túc Lê đành phải chuyển lực chú ý lên vật khác trong phòng, rất nhanh cậu đã chú ý tới cái điều khiển từ xa, cậu hạ quyết tâm với tay lấy cái điều khiển lại tiện thể vận linh lực vào trong nó thăm dò.

Thế nhưng trong điều khiển từ xa trống rỗng, một cái cấm chế cũng không có.

Túc Lê sửng sốt, cậu không cam lòng mà thử lại lần nữa, vẫn là kết quả cũ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui