Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Tu vi cao, thuộc tính gió, dáng vẻ hiền lành, biết hát biết múa, có thể nấu cơm và thay tã…ლ("꒪д꒪")ლ

Trong thời gian ngắn anh ta biết đi đâu tìm được yêu quái bảo mẫu như vậy đây?

Huống hồ hai vị này còn là yêu quái có dòng máu cao quý, yêu quái bình thường đứng trước con non của bọn họ đều sẽ không chịu nổi áp lực mà hiện nguyên hình.

Mà những con yêu quái có huyết mạch cao quý sẽ bằng lòng tới làm bảo mẫu cho người khác ư? (;¬_¬)

Hơn nữa, con non của ông ấy có dị tật bẩm sinh, sức khỏe không tốt lại còn không thể dùng yêu thuật trong nhà, nếu chăm sóc không cẩn thận thì bảo mẫu sẽ phải chịu sự khiển trách của hai yêu quái lớn.

Với tất cả những điều kiện này, yêu quái nào dám đến ứng tuyển đây hả? s(・` ヘ ´・;)ゞ


Người phụ trách của Cục quản lý yêu quái càng nghĩ càng cảm thấy trước đây bọn họ có thể tìm được Tiểu Hứa đã là phúc ba đời rồi.

“Cậu tiếp tục tìm cho tôi đi, nếu thật sự không có người thì tôi có thể nới lỏng yêu cầu một chút.” Cha Túc đau đầu, nếu thật sự không tìm được người thì có lẽ ông phải tạm thời từ chức, ở nhà chăm con mất.



Trong buổi sáng Túc Lê cố gắng mở rộng linh mạch trong cơ thể, bắt đầu con đường hồi phục sức khỏe của mình.

Nếu cậu muốn dùng linh lực để bước đi thì cũng có thể.

Song làm như vậy sẽ khiến cơ thể cậu chịu áp lực quá lớn, cơ thể yếu ớt này không thể chống đỡ nổi nếu vận hành linh lực trong thời gian dài.

Muốn cơ thể này thực sự lành lặn lại thì cậu chỉ có thể tiến hành chữa trị từng bước, cho đến khi cậu có thể bước đi như những đứa trẻ Nhân tộc bình thường.

Cậu chỉ mới đi được mấy bước mà đã cảm thấy cả người rã rời rồi.

Túc Lê chỉ có thể nghỉ ngơi rồi bước đi, sau đó lại tiếp tục nghỉ.

Những động tác phục hồi của cậu đã khơi dậy sự tò mò của đứa em trai bên cạnh.

Cậu nhóc chớp mắt nhìn một lúc rồi đứng dậy vỗ tay, lanh lảnh hét lên: “Anh ơi! Đi đi!”

Cơ thể của Túc Minh tráng kiện hơn Túc Lê nhiều, cậu nhóc có thể chạy cũng có thể nhảy, đến bảo mẫu còn suýt nữa không làm gì được cậu nhóc.


Túc Minh thấy Túc Lê đang tập bước đi, ban đầu còn tò mò tiến đến gần, định túm lấy tay của Túc Lê.

Kết quả cậu nhóc vừa mới kéo một cái thì anh trai đã ngã nhào, làm cho cậu nhóc cứ đứng sững sờ tại chỗ như vậy, dường như không ngờ mình chỉ chạm nhẹ tay một chút vậy thôi mà đã khiến anh trai ngã mất rồi.

Cậu nhóc hơi sốt ruột hô lên: “Anh ơi! Đi! Đi! Đi”

Túc Lê vịn ghế sô pha, đứng lên một lần nữa.

Bàn chân cậu dẫm lên tấm thảm lông xù, miệng hắt ra một hơi thật dài.

Cậu không phải là đứa trẻ hai tuổi thật sự, nhưng em trai Túc thì đúng là vậy.

Thấy Túc Minh vẫn còn muốn chạy đến chạm vào tay mình, Túc Lê đành hạ giọng, dịu dàng nói: “Tự anh đi.”

Chẳng biết cuối cùng thì Túc Minh có nghe hiểu không, cậu nhóc thấy anh trai mình vẫn đang cố gắng bước về phía trước thì nghiêng đầu nhìn theo, sau đó lực chú ý của cậu nhóc đã bị quả bóng xốp trong tay bảo mẫu hấp dẫn.


Cha Túc nói chuyện điện thoại xong rồi bưng hai bát cháo quay lại phòng khách, chợt thấy cách đó không xa Túc Lê đang vịn ghế sô pha tập bước đi.

Lần này con non đã bước đi vững vàng hơn lần đầu tiên nhiều.

Đầu tiên cậu vịn ghế sô pha đứng lên, sau đó giơ hai tay về phía trước, loạng choạng tiến lên vài bước, lúc nào sắp ngã thì cậu lại vịn lấy ghế.

Cha Túc nhìn mà trái tim gần như tan chảy, sau khi đặt bát cháo xuống, ông lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn.

Đợi đến khi Túc Lê chú ý tới cha Túc đang đứng ở một góc phòng khách, ông đã kích động không ngớt vì cậu có thể bước đi thành công.

Lúc bưng bát cháo tới ông còn không ngừng ca ngợi, thổi phồng tới mức Túc Lê suýt chút nữa cho rằng mình không phải đi mấy bước chân mà bay lên trời trước mặt người cha này luôn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận