Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Túc Minh muốn rụt tay lại, cậu nhóc có vẻ hơi oan ức: “Không mà.”

Túc Úc hừ hừ mấy tiếng, ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu là con thì con sẽ ném thẳng nó lên núi để rèn giũa…”

Cha Túc cắt ngang lời anh: “Ở đây có việc của con à?”

Túc Úc: “?”

Cha Túc: “Con đi học đi.”

Túc Úc: “Con cực kỳ nghi ngờ mình không phải là con ruột của cha đấy.”

Mấy năm trước anh vẫn là bé con duy nhất trong nhà, thế mà chưa đầy hai năm sau anh đã không xứng có được sự oai phong của anh cả hay sao? s(・` ヘ ´・;)ゞ

Túc Úc từ bỏ việc tranh luận với cha mình, cầm lấy hai lát bánh mì trong phòng bếp rồi vội vàng đến trường học.

Sau khi cầm được bình sữa, Túc Lê đã gác hết những việc khác ra sau đầu.

Linh lực cạn kiệt khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy bình sữa rất nhanh đã cạn đáy.


Quá ít, hoàn toàn không đủ để bổ sung linh lực mà cậu đã tiêu hao ngày hôm qua.

Cha Túc vừa mới giáo dục cho đứa con trai nhỏ một hồi, mới nghiêng đầu nhìn đã thấy bình sữa của Túc Lê hết sạch.

Ông ngạc nhiên hỏi: “Bé con hôm nay ngoan quá, con đói bụng lắm à?” Ông còn chưa nói hết thì đã thấy con non đẩy bình sữa về phía mình, ánh mắt trong veo ngập tràn mong chờ.

“Bé con còn đói hả?” Cha Túc có chút vui mừng.

Hôm qua, sau khi nói chuyện với bác sĩ Bạch xong, ông đã điều chỉnh công thức sữa bột cho con non, thậm chí hôm nay ông còn tăng lượng sữa bột nhiều hơn hôm qua một chút.

Không ngờ bé con đã uống sạch rất nhanh, xem ra nó vẫn còn chưa no bụng.

Đối với con non của Yêu tộc thì thời kỳ nhỏ tuổi chúng sẽ nhanh đói nhất, có thể ăn được đã là một điều may mắn rồi.

Sức khỏe của nhóc Lê nhà ông đã bắt đầu tốt lên, đúng như lời bác sĩ Bạch đã nói.

Cha Túc chuẩn bị chu đáo bữa sáng cho các con non xong xuôi, lúc này mới nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường ở phòng khách rồi quay về phòng thay quần áo nghiêm chỉnh, sau đó ông xách chiếc cặp công văn ra ngoài.

Túc Lê nhìn những hành động này của ông, lập tức nhanh chóng hiểu ra cha Túc đang chuẩn bị ‘đi làm’.


Cậu thấy cô bảo mẫu chăm sóc mình ngày hôm qua đi ra từ một căn phòng khác.

Sau khi được cha Túc dặn dò vài câu, cô bảo mẫu bèn ôm một chiếc hộp đựng đầy bóng xốp đến gần cậu.

Cha Túc thấy Túc Lê nhìn chằm chằm vào con rối thì cười trấn an cậu: “Bé con, cha đi làm đây, trưa cha sẽ về nấu cơm cho bé con ăn nhé.”

Túc Lê khẽ gật đầu, có nghĩa là khoảng thời gian sau đó sẽ chỉ có cô bảo mẫu này chăm sóc bọn họ.

“Lạ thật, sao hôm nay Tiểu Hứa vẫn chưa tới nhỉ?” Cha Túc ngồi chơi bóng xốp cùng con non, thời gian trên đồng hồ treo tường đã chỉ quá giờ ông thường ra ngoài.

Tiểu Hứa là một con mèo yêu đã làm nghề giúp việc trong gia đình một thời gian dài, tu vi không hề thấp và cũng là người phụ huynh bọn họ thuê tới để chăm sóc con non.

Là yêu quái trà trộn trong xã hội loài người, bọn họ vẫn phải tuân thủ những quy tắc chung sống hòa bình giữa Yêu tộc và Nhân tộc, đặc biệt là đối với những yêu quái tiếp nhận công việc giáo dục như gia đình ông thì phải chịu nhiều hạn chế hơn từ Cục quản lý yêu quái.

Thông thường khi ông và vợ đi làm, nhà cửa và con non đều giao cho con rối và Tiểu Hứa cùng nhau lo liệu.

“Reng reng reng…”

Túc Lê nghe được âm thanh kỳ lạ thì ngẩng đầu lên, thấy cha Túc lấy ra chiếc ‘điện thoại’ phát ra tiếng động ngày hôm qua sau đó đặt bên tai và nói chuyện.

Sau khi nối máy, cha Túc khẽ nhíu mày.

Người gọi đến là Tiểu Hứa, cô ta muốn tạm thời nghỉ việc.

Chuyện xảy ra đột ngột, Tiểu Hứa nói rằng cha mẹ ở quê bị ốm, cô ta đã mua vé đường sắt cao tốc và định về nhà trong vòng hai ngày tới, thực sự không thể đến làm việc được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận