Nửa tháng sau, nó đc ra viện. Vốn dĩ có thể xuất viện sớm hơn nhưng bố mẹ nó yêu cầu nó nằm lại tĩnh dưỡng thêm vài ngày cho khỏi hẳn. Nó đành ngoan ngoãn làm theo nếu ko muốn bố mẹ nó biết chuyện nó suýt chết vừa rồi. Vừa xuống tới cổng bệnh viện, 1 chiếc ô tô màu đen bóng loáng xuất hiện trc mặt nó cùng ng nhà. Từ trong ô tô, 1 ng mặc bộ đầm dài màu đen, đi đôi giày cao gót cũng màu đen ôm trên tay bó hoa bách hợp màu trắng muốt đến trc mặt nó. Nó ngạc nhiên nhìn ng này. Đó là 1 ng phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất đẹp. Bà ta đeo đôi kính đen nên nó chẳng nhận ra bà ta là ai, nhưng nhìn cái nụ cười của ng phụ nữ này thì chắc chắn nó và bà có quen biết, ko những thế còn rất thân thuộc.
-Anh, chị dâu, lâu ko gặp-Bà ta cười với mẹ nó rồi đưa bó hoa cho nó-Mừng cháu ra viện, Hải Anh
Nó cứng ngắc nhận bó hoa mà chẳng nói nổi 1 lời, cứ nhìn chằm chằm ng đàn bà đó.
-Sao thế? Ko nhận ra ta nữa à?-Ng đàn bà cười rồi bỏ đôi kính ra-Là cô đây.
-A! Cô Minh Thúy. Cô về nước khi nào vậy?-Nó ôm chầm lấy cô nó
Ng đàn bà cũng cười ôm nó. Đó là cô nó. Ng em gái độc nhất của bố nó và cũng là ng yêu thương nó nhất, có khi còn hơn cả bố mẹ nó.
-Thôi nào. 2 cô cháu còn định ôm nhau tới bao giờ?-Mẹ nó cười cười
-Về thôi! Có gì về nhà nói-Bố nó vừa nói vừa vẫy 1 chiếc Taxi.
Bố mẹ và em trai nó lên Taxi rồi về nhà, còn nó thì lên xe của cô nó. Về tới nhà, nó còn chưa kịp rửa mặt mũi, thay quần áo đã bị cô nó lôi đi shopping. Cô nó rất đẹp, nên đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý của mọi ng. Dù đã qua 40 nhưng nhìn cô nó lúc nào cũng chỉ như mới 30 thôi. Cô nó lôi nó đi hết các cửa hàng lớn nhỏ của thành phố, đi tới đâu cũng bắt nó thử hết cái này tới cái nọ. Nếu nói cô nó có điều gì mà nó ko thích nhất thì đó chính là việc cô nó là 1 ng nghiện mua sắm. Gần như mỗi tuần cô nó đều đi shop hết cả 4-5 ngày. Về tới nhà, nó nằm bẹp gí trên giường. Cả ngày hôm nay nó bị cô nó xoay như chong chóng. Cô nó là 1 ng phụ nữ thành đạt, cô có 1 mạng lưới các trung tâm làm đẹp ở tất cả các thành phố lớn, do việc kinh doanh phát đạt nên đã mấy năm nay no ko đc gặp cô nó. Ngày ông nó mất cô nó cũng chỉ về vài giờ rồi đi ngay. Mọi ng cho là cô bất hiếu nhưng nó thấy như thế có lẽ ông sẽ vui hơn. Nó nghĩ như vậy đấy
-Hải Anh, cháu còn nằm đó làm gì?-Cô nó vỗ mạnh vào mông nó
-Ai da-Nó xoa mông rồi ngồi dậy-Cô à! Cháu thực sự rất mệt, cháu muốn đi ngủ
-Mệt? Bà già như cô còn ko kêu mệt thì cháu ca cẩm cái gì? Tắm rửa nhanh lên, lát nữa đi với cô đến võ đường
Cô nó nói rồi đi ra khỏi phòng. Nó thầm than khổ. “Mình chết chắc rồi”. Nhìn cô nó yếu đuối thế nhưng lại là 1 cao thủ karate mà ai cũng phải kính nể. Nó lại phải ngoan ngoãn làm theo lời cô nó nếu ko muốn bị xử thê thảm
-30p? Tốt. Cũng ko tính là chậm, chúng ta đi thôi-Cô nó lôi nó đi
-Khoan đã cô. Cháu còn chưa nói với bố mẹ cháu-Nó cố kéo cô nó lại
-Yên tâm, cô đã nói rồi-Cô nó ko thèm đếm xỉa tới khuôn mặt méo xẹo của nó mà cứ thể lôi nó đi rồi tống nó lên xe-tới võ quán Thành An đi-cô nó nói với tài xế 1 cách ngắn gọn
Ngồi trong xe, nhìn cảnh vật chạy dài bên đg, nó thầm cảm thán
-Cô à! Cô về mấy ngày vậy? Có kịp Trung thu ko cô?
-Cô cũng ko biết. Nếu thuận lợi thì cô sẽ ở hết tháng. Còn nếu ko thì vài ngày nữa cô lại bay
-Dạ. Mà cô tới võ đường làm gì thế?
-Hải Anh. Cháu có thích võ học ko?-Cô nó ko trả lời mà hỏi ngược lại nó
-Tất nhiên rồi ạ. Từ bé cháu đã rất thích võ học rồi-Đôi mắt nó mơ màng về 1 viễn cảnh xa xôi-Từ những chiêu thức đến những cách ra đòn. Tất cả cháu đều thích hết
-Nếu vậy, cháu hãy quay lại quản lí võ quán đi-Cô nó đề nghị
-Dạ?-Nó kinh hãi nhìn cô nó-Chuyện này…Làm sao có thể? Cháu ko đủ khả năng
-Cháu có khả năng-Cô nó nhìn thẳng vào mắt nó-Cháu rất yêu thích võ học. Đơn giản là yêu thích bản chất võ học mà ko phải là ánh hào quang của nó. Hay có thể nói là cháu đam mê võ học. Cháu hiểu ko?
-Cô à-Nó buồn bã cúi đầu-Có lẽ đúng như cô nói, cháu có khả năng quản lí võ quán nhưng cháu vẫn ko tự tin vào bản thân mình. Cô hãy để cháu học xong đã rồi quyết định đc ko? Cháu ko muốn vội vàng. Đây là tâm huyết của ông nội, cháu ko muốn nó bị hủy trong tay cháu
Cô nó ko nói gì nữa. Suốt quãng đường, cả nó và cô nó đều ko nói gì nữa.
-Tới rồi. Cháu đi theo cô
Cô nó nói rồi bước xuống xe. Nó cũng nhanh chóng đi theo. Bên trong võ quán vẫn còn sáng đèn. Cô nó đưa nó tới trc 1 phòng tập, bên trong là 1 võ sư nào đó mà nó ko biết, đang dạy những chiêu thức cơ bản cho đám trẻ con ngồi bên dưới.
-Cháu thấy chứ?-cô nó quay lại nhìn nó
-Cháu hiểu ý cô rồi-Nó ko nhìn cô nó mà nhìn những đứa trẻ đang ngồi chăm chú nghe võ sư hướng dẫn kia. Nó biết cô nó muốn nó nhìn thấy gì? Nhìn thấy sự nghiêm túc của đám trẻ đó, những chiêu thức tưởng như cơ bản mà đã lâu nó ko đc nhìn thấy. Và hình ảnh ông nội nó hiện ra, ông đang cầm cây roi mây, còn nó thì đang đứng tấn. Những lời răn dạy của ông nó lại lần nữa văng vẳng bên tai nó-Cháu nhận lời, nhưng cháu có 2 điều kiện
-Chà. Hải Anh đã lớn thật rồi-Cô nó cười-Đã biết bàn điều kiện rồi sao? Đc rồi. Cháu nói đi
-Dạ. Thứ nhất, cháu muốn tốt nghiệp trc rồi mới chính thức tiếp quản võ quán
-Cái này ko vấn đề. Còn thứ hai thì sao?
-Thứ hai, cháu muốn trc khi tiếp quản, cháu sẽ đến học cách quản lí trc
-Đồng ý-Cô nó vỗ vai nó-Cháu thực ko làm ta thất vọng. Đi nào. Chúng ta đi ăn
Nó ko nói gì mà chỉ yên lặng đi theo cô nó. Trc lúc đi, nó còn luyến tiếc quay đầu liếc nhìn võ quán lần nữa. Đây là nơi mà nó cảm thấy thoải mái nhất. Ở nơi đây có hình ảnh của ông, có sự ấm áp của cả gia đình nó, lại còn có rất nhiều, rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ nữa. Nếu cô nó ko xuất hiện, có lẽ nó đã thực sự quên đi nơi này… Cô nó đưa nó tới 1 Nhà hàng ăn kiểu Pháp ở khu B. Lúc xe dừng lại, nó chợt nhớ tới cửa hàng hoa hôm trc Nguyệt nói.
-Cô. Cháu xin lỗi, cháu có việc, cháu đi trc-Nó vừa nói vừa chạy đi
Cô nó cứ đứng đấy nhìn nó, nhìn cái bóng dáng nhỏ nhắn của nó cứ lao dần về phía trc như đang chạy trốn khỏi bàn tay của cô nó vậy.
-Hải Anh!!!-Cô nó khẽ gọi tên nó đầy nghẹn ngào-Ta xin lỗi
Nó ko biết cảm xúc trong lòng cô nó. Nó đang vội vàng chạy đi tìm cửa hàng hoa đó, cửa hàng hoa nơi có ng mà nó tưởng là sẽ ko bao giờ còn đc gặp lại nữa. Và nó đã tìm thấy, nó đã nhìn thấy. Anh đang giới thiệu cho những ng mua hoa về từng loại hoa, anh đang cười 1 cách vui vẻ. Nó thấy trong lòng rạo rực, bước chân như chậm hơn. Nó từ từ tiến lại cửa hàng hoa.
Nó ko bước vào mà cứ đứng lặng đi nhìn anh, nhìn khuôn mặt của anh đang vui vẻ bán hàng. Nụ cười luôn ở trên môi càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của anh. Những ng đến mua hoa đa phần là nữ giới, nó biết họ đến chỉ để nghe anh nói, hay ngắm nhìn anh nhưng nó cũng chẳng
nói gì đc. Nó cứ đứng đó mãi, nhìn anh mãi.
-Đã đến rồi thì còn chờ gì nữa? Vào đi thôi!
Nó hoảng hốt quay lại. Nhưng khi nhìn thấy cố gái trẻ với mái tóc ngắn ngang vai, mặc 1 bộ váy áo nhẹ nhàng tốn lên dáng ng hoàn mĩ thì nó lại thở dài. Cô gái ko kiên nhẫn chờ nó trả lời mà nhanh chóng kéo nó tới chỗ cửa hàng hoa
-Ông chủ, có khách quý viếng thăm này!
Anh chàng bán hoa đang cặm cúi với mấy giỏ hoa cũng ngẩng đầu nhìn ng vừa bước vào. Và giỏ hoa trong tay anh suýt nữa thì rơi xuống. Để giỏ hoa lại vị trí an toàn, anh cười cười
-Hải Anh! Lâu ko gặp
Nó gật đầu nhưng đôi mắt lại cứ nhìn anh, anh càng ngày càng đẹp trai hơn, nó buột miệng
-Dark, anh có bí quyết gì mà sao càng ngày càng đẹp ra thế?
Cả Dark và Satel 2 mặt nhìn nhau rồi cười sảng khoái, anh xua xua tay
-Ko đc. Hải Anh, anh ko nghĩ là em lại hài hước như vậy đấy
-Hừm. Em nói thật mà! Anh xem, cả 2 anh em anh đều là mỹ nhân, tại sao em lại là vịt xấu xí chứ?
Nó bĩu môi ‘khinh thường’ Satel và Dark. Dark và Satel lại càng cười to hơn. Nụ cười của họ đẹp là thế, sáng lạn là thế nhưng lại như 1 mũi dao đâm thẳng vào sự tự ti của nó, khiến máu nó bốc thẳng lên đầu. Đang định nổi đóa thì 1 ng mặc 1 vét bước vào. Phía sau anh là 1 cô gái rất khả ái, đáng yêu vô cùng
-Có chuyện gì mà mọi ng vui như vậy? Cho anh tham gia cùng có đc ko nào?
-Dương, cuối cùng thì anh cũng tới! Em còn tưởng anh quên chúng em rồi chứ?-Satel ko hề kiêng nể lên án Vĩnh Dương
-Thôi mà Satel, em cũng biết Dương bây giờ rất bận. Bỏ qua đi
-Ui cha! Chưa chi đã bênh chồng chằm chặp vậy hả?-Nó cười xấu xa nhìn Mỹ Vân
Mỹ Vân cúi đầu đỏ mặt. nhìn cô nàng lúc này, ai còn dám liên tưởng tới vị ‘đại ca’ ko việc gì là ko dám làm lúc trc nhỉ?
-Thôi nào! Chắc mọi ng cũng đói rồi, chúng ta đi ăn trc rồi nói sau-Vĩnh Dương cười rồi kéo tay Mỹ Vân ra khỏi cửa hàng.
3 ng còn lại 2 mặt nhìn nhau cười vui vẻ rồi cũng theo sau. Cả 5 ng vừa đi vừa trò chuyện rất sôi nổi. Cũng nhờ vậy mà nó đã biết, tại sao Dark và Satel có mặt tại đây. Hóa ra, Dark muốn đi khắp nơi, tìm hiểu mọi phong tục tập quán của từng đất nước rồi sẽ quay về truyền bá cho đám nhóc ở quê hương mình. Còn Satel thì muốn thử sức với những miền đất mới, cô muốn tạo dựng 1 sự nghiệp vẻ vang. Dương đưa cô vào tập đoàn của mình, để cô đc thỏa sức tung bay với ước mơ của mình. Đó cũng coi như là anh đang trả ơn cho cô trong những năm lưu lạc sứ ng
Dương đưa bọn họ tới nhà hàng của mình, 1 nhà hàng chuyên về hải sản cách cửa hàng của Dark 1 khoảng ko xa.
-Vân này, cậu ko định học nữa thật à? Muốn ở nhà thay chồng dạy con ngay sao?-Nó cười nham nhở nhìn Vân
Vân e thẹn nhìn Dương rồi lại quay sang liếc nó
-Hải Anh. Mình đã thành tâm thành ý trao trả lại Quân cho cậu rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa hả?
-Hả? Chị Hải Anh có bạn trai à?-Satel tròn mắt nhìn nó đầy ngạc nhiên
-Ủa? Liệu có phải là cái anh chàng đã khiến em phải đi Nepal đó ko?-Dark cười nham nhở nhìn nó
Nó đang rất túng quẫn nhưng mà nó cũng chẳng thể phản bác đc. Chỉ đành dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chủ mưu là Mỹ Vân đang ngồi cười sung sướng. Bất lực, nó lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vĩnh Dương. Vĩnh Dương cười điêu đứng nhìn nó đang túng quẫn mà ko có cách nào giải quyết. Sau khi phục vụ đưa thức ăn lên thì nó đành chút giận lên những món ngon nổi tiếng của nhà hàng. Mọi ng thấy nó đang điêu đứng như vậy nên càng cười to hơn. Cuối cùng thì tức nước vỡ bờ, nó ngửa mặt kiêu ngạo
-Mọi ng nói đủ chưa? Còn nói nữa đừng trách tui ko nể mặt bạn bè nha
-Oa! Hổ con nổi giận rồi!-Satel làm bộ sợ hãi nhìn nó
-Thôi mà! Mọi ng nói tui thì ko sao nhưng nhỡ ng khác nghe đc thì phiền lắm
-Đường đường là truyền nhân của võ sư Kim Triết lừng danh mà cũng sợ phiền toái sao?-Dương cười cười nhìn nó
-Hả? Võ sư Hoàng Kim Triết à?_Mỹ Vân mắt lấp nhánh ánh sao nhìn nó
-Có thể dừng tại đây đc rồi chứ? Vấn đề bây giờ là phải giải quyết đống mỹ thực này
-Oa! Anh hùng cứu mỹ nhân sao anh?-Satel gian trá cười rồi nháy nháy mắt nhìn Dark
Mọi ng cười vui vẻ rồi cũng chuyển chủ đề khác. Cả bữa ăn diễn ra vui vẻ. Mọi ng trao đổi 1 chút những việc mình đã làm trong những thời gian qua. Thế nhưng mọi ng thích nghe nhất là những việc nó làm ở Nepal rồi tới những việc khi nó mới về nước. Mọi ng thi nhau đặt ra 1 lô 1 lốc các vấn đề để nó trả lời đến mỏi miệng. Kết quả bữa ăn hôm đó nó ăn vào bao nhiêu thì cũng phải ‘nôn’ ra bấy nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...