Bé Ngoan Nè Cho Ôm Chút Nha!


Ngày thi đại học đang dần đến gần với bọn họ, Hiệu Tích muốn Doãn Kì đưa về nhà vì cũng khá lâu cậu không quay về, Doãn Kì hắn không suy nghĩ liền đồng ý, bây giờ Hiệu Tích cởi mở hơn hắn cũng vui thêm nhiều.

Sáng chủ nhật, Doãn Kì giúp cậu xếp đồ vào balo rồi chở cậu về nhà, Cẩm Mai Chi từ sớm đã chuẩn bị đón con trai cưng cùng con rể, bà thấy rõ sự tự nhiên và không còn sợ sệt của con trai nữa.

Sau khi đồng ý với Doãn Kì Cẩm Mai Chi cảm thấy trong mình cũng nhẹ nhõm hơn, bà không còn thấy áy náy vì vấn đề của con trai nữa, gỡ bỏ được nút thắt lâu nay đeo bám bà.
“Doãn Kì, con ở lại ăn trưa với mẹ và Hiệu Tích rồi hẳn đi.” Cẩm Mai Chi nói với hắn.

Cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi.
Doãn Kì đặt balo của Hiệu Tích xuống, cười xua tay: “Không được đâu ạ, con phải qua nhà anh chị hai rồi hẹn mẹ dịp khác ạ.”
“Vậy sau này con cứ đến bất cứ lúc nào nhé, mẹ sẽ nấu ăn đãi con.”
“Vậy con được gả đi rồi.”
Cẩm Mai Chi cười vui vẻ với hắn, “Ừ, gả làm con rể của mẹ.”
Hiệu Tích đứng sau lưng mẹ mình, mặt đỏ bừng, hai người này nói gì vậy!
Doãn Kì cười xong lễ phép cúi chào Cẩm Mai Chi.
Bà xoa đầu hắn rất dịu dàng, “Con về cẩn thận, Tích ra tiễn chồng đi con.”
Hiệu Tích mang gương mặt đỏ bừng lật đật đi ra cửa với hắn, Doãn Kì chuẩn bị lên xe rồi Hiệu Tích mới nắm lấy góc áo của hắn kéo lại.


“Sao vậy? Không muốn xa ông xã à?” Doãn Kì cười vuốt đôi tai đã đỏ của cậu.

Hiệu Tích ngước nhìn hắn, giọng lắp bắp: “Hôm nay anh chưa hôn em...”
Doãn Kì xoa đầu cậu, cúi xuống hôn ở trán cậu một cái.

Hiệu Tích cười rồi, được hôn là cười tít mắt!
“Ông xã đi nha, em nhớ ăn uống đầy đủ, anh sẽ gọi điện cho em lúc anh tới nơi.”
Hắn lùi xe, mở kính xe ra còn hôn gió với cậu một cái, Hiệu Tích cũng làm trò cùng, cậu nháy mắt với hắn.

Doãn Kì giục cậu vào nhà đi, Hiệu Tích ngoan ngoãn đi vào nhà sau đó quan sát hắn qua cửa sổ vẫy vẫy tay với hắn, Hiệu Tích ở trong nhà với khuôn mặt đầy vui vẻ, nụ cười tươi hơn hoa.
“Xem nào? Xem ai đang cười một mình vui vẻ thế này vậy ta?” Mẹ cậu từ đâu nhéo lấy má cậu.

Hiệu Tích liền đánh trống lảng, “D-Dạ con mệt quá, con lên phòng trước nha mẹ, yêu mẹ.” nói xong liền xách balo chạy đi mất.

Cẩm Mai Chi lắc đầu cười trừ, “Từ từ thôi con, kẻo ngã.”
Kỳ thi tháng cuối cùng rốt cuộc cũng đã qua, không ai nói với nhau lời nào vì bọn họ biết mình sắp hết thời gian rồi cho nên những ngày tháng sau đó là những ngày tháng điên cuồng ôn tập, chuẩn bị cho quan trọng cả đời.

Lịch đếm ngược ngày thi đại học được đặt trong lớp 5 bỗng chốc chỉ còn lại mười mấy tờ nữa thôi...
Hết giờ tự học là Cẩm Mai Chi đến đón cậu, thấy Doãn Kì mắt bà sáng rực liền mời con rể lên xe, mà hắn thì có lời nào mà từ chối chứ.

“Ở nhà con bây giờ không có ai, con có thể ngủ lại nhà mình một đêm không ạ?” Doãn Kì hỏi.

Cẩm Mai Chi rất vui vẻ, nhiệt tình nói với hắn: “Con cứ tự nhiên đi nhé.”
Hắn gật đầu lễ phép, “Con cảm ơn ạ.” rồi quay lại nhìn cậu nháy mắt một cái.
Hiệu Tích mặt đỏ bừng đánh nhẹ lên tay hắn.

Khi về đến nhà rồi mới nhớ Doãn Kì không có mang theo đồ nên lúc đi tắm hắn phải mặc đồ ngủ của Hiệu Tích, bộ đồ ngủ hình chú gấu nhỏ đáng yêu ~
“Mẹ vào phòng nhé Tích.”
Hiệu Tích đi lại mở cửa, “Dạ mẹ vào đi.”
Cẩm Mai Chi đem lên cho hai người hai ly sữa cùng với hai phần cơm và chút bánh ngọt, “Sắp thi đại học rồi, chú ý sức khỏe và ăn uống một chút, đừng để bản thân có chuyện nghe chưa?”

Hiệu Tích gật đầu, ôm lấy mẹ mình: “Bé Tích biết rồi nha ~”
Cẩm Mai Chi cười nhéo má con trai, “Con phải uống hết sữa cho mẹ, không được bỏ phân nửa!”
Hiệu Tích xị mặt xuống làm nũng với mẹ yêu, “Tích đâu phải là em bé đâu huhu.”
“Ôn bài nhưng hai đứa nhớ ngủ sớm nhé!” Nói xong liền rời phòng Hiệu Tích.

Hiệu Tích nhìn hắn, lại nhìn bộ đồ đột nhiên cậu cười thành tiếng: “Haha đáng yêu quá! Chú gấu nhỏ haha.”
Doãn Kì kéo cậu lại rồi áp xuống giường, “Anh cho em nói lại, con gấu này không hề nhỏ đâu!”
Hiệu Tích nhịn cười, “Là gấu lớn! Là gấu lớn haha.”
Doãn Kì cúi xuống dụi dụi đầu vào cổ cậu liên tục, mấy cọng tóc di chuyển làm cho Hiệu Tích rất nhột, chọc cậu cười không thôi.

Nút áo ngủ thứ hai của Hiệu Tích đột ngột bung ra, lộ ra xương quai xanh mê hoặc người khác.

Doãn Kì dừng hành động của mình lại, bốn mắt nhìn nhau, yết hầu của hắn chậm rãi di chuyển. 
“Sao vậy Kì? Không khỏe hả?” Hiệu Tích đưa tay kéo kéo đôi má của hắn.

“A-Anh có thể sờ ngực em được không?”
Hiệu Tích cảm thấy mặt mình đang nóng lên, lỗ tai cũng lùng bùng: “Anh nói gì á? Em nghe không rõ.”
Doãn Kì lặp lại bên tai cậu, “Muốn sờ ngực em.”
Mà chẳng cần cậu đồng ý hắn đã luồn tay vào áo ngủ cậu từ lúc nào rồi!
Hiệu Tích đưa hai tay che miệng bản thân, mặt đỏ phóc lên thấy rõ.


Doãn Kì vuốt ve eo nhỏ, mơn trớn từng đợt trên da thịt cậu, Hiệu Tích vươn mắt đáng thương nhìn hắn, giọng lắp bắp.
“Dưới nhà có mẹ mà...”
Doãn Kì hắn chẳng quan tâm đâu, chạm vào da thịt mềm mỏng của cậu khiến hắn vô cùng yêu thích cảm giác này.

“Bỏ tay ra.” Doãn Kì nhìn cậu ra lệnh.
Hiệu Tích lắc đầu nhìn hắn trong miệng cứ ư ư.

Doãn Kì hắn không chịu được liền đưa ngón tay trêu chọc đầu ti nhỏ của Hiệu Tích, nhìn cậu trợn trừng mắt, hắn cười vô cùng xấu xa!
Cảm giác này đối với bé ngoan như Hiệu Tích là rất mới, bé ngoan sao mà biết được mấy thứ không lành mạnh này chứ.

Doãn Kì được đà cúi xuống ấn môi hắn vào môi cậu, bàn tay hư hỏng kia cũng yên vị đặt trên ngực cậu nữa.

Tuy nhiên dục vọng của bản thân có lớn đến mấy hắn cũng biết kiềm chế lại, trước mặt bé con thuần khiết trong trắng như một thiên sứ giáng trần, Doãn Kì thật sự không muốn vấy bẩn bé con đâu.
Vậy là không lâu sau đó Doãn Kì tách khỏi cậu, đợi lớn thêm tí nữa hắn nhất định sẽ không tha cho cậu dễ dàng vậy đâu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận