Thứ sáu bọn họ học hết tiết buổi sáng, buổi chiều lại kéo nhau đi tập bóng, tập xong thì Doãn Kì đi về nhà chuẩn bị cho buổi hẹn của Hiệu Tích và mình.
Sáu giờ hai mươi phút Hiệu Tích chuẩn bị ra ngoài: “Doãn Kì ơi, tớ có việc tớ đi trước, tớ sẽ đến đúng giờ nên cậu nhớ cũng phải đến đó.”
Doãn Kì bỏ cuốn sách xuống: “Đi đâu vậy?”
Hiệu Tích bắt đầu nói dối: “T-Tớ về nhà lấy chút đồ thôi...”
Doãn Kì đứng dậy, “Có cần tôi lái xe đưa cậu về không? Xong mình đến quán trà sữa cũng được.”
Hiệu Tích xua tay lắc đầu từ chối, không đợi Doãn Kì trả lời đã chạy đi mất.
Bảy giờ kém mười phút, Doãn Kì đến quán trà sữa, hắn chọn một góc khuất của quán rồi ngồi xuống đợi Hiệu Tích, rồi tự suy nghĩ những lời muốn nói với cậu môi hắn cong lên mấy lần.
Đúng bảy giờ vẫn chưa thấy Hiệu Tích đến, Doãn Kì vẫn kiên nhẫn đợi.
Bảy giờ năm phút có người bước vào ngồi đối diện hắn, Doãn Kì ngẩng đầu, hắn cứ nghĩ là Hiệu Tích.
Giai Kha Nguyệt cười tươi nhìn hắn, hôm nay cô ta mặc một một cái áo phông trắng với họa tiết đáng yêu phối với chân váy denim tạo vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm, phụ kiện là dây chuyền đơn giản, cô đã chuẩn bị rất nhiều thời gian cho buổi gặp mặt hôm nay.
Doãn Kì nhíu mày, “Xin lỗi, hình như cô ngồi nhầm bàn rồi.”
Giai Kha Nguyệt lắc đầu: “Tớ không có nhầm đâu, là tớ nhờ Hiệu Tích hẹn cậu ra đây.” còn nháy mắt một cái.
Doãn Kì nhíu mày thêm chặt, lấy điện thoại gọi cho Hiệu Tích.
Hiệu Tích đang ngồi một mình trong công viên gần nhà, không gian im lặng đột nhiên di động cậu rung rung, thấy cuộc gọi từ Doãn Kì, cậu liền bắt máy.
“Tớ nghe đây...”
“Cậu có đến không vậy?”
“Có...!Tớ sẽ đến mà.”
“Không gặp không về.”
“T-Tớ biết rồi.”
Giai Kha Nguyệt gọi đồ uống rồi quay nhìn Doãn Kì: “Chuyện này, tớ muốn hẹn cậu ra để nói chuyện.“
Doãn Kì còn không biết cô ta là ai.
“Nói nhanh đi, tôi bận lắm.”
“Tớ là Giai Kha Nguyệt lớp 3 cậu gọi tớ là Tiểu Nguyệt cũng được.” Giai Khai Nguyệt cười vô cùng tươi.
Doãn Kì im lặng chờ cô ta nói tiếp.
“Tớ có gửi thư cho cậu nhưng mà chưa lần nào cậu nhận được nên tớ mới hẹn cậu ra để nói chuyện...”
Doãn Kì nhìn đồng hồ, cô ta hết thời gian rồi.
“Tôi không thích cô.” Doãn Kì nói rất dứt khoát.
Hắn đứng dậy chưa đi được mấy bước đã bị Giai Kha Nguyệt nắm tay kéo lại.
“Chúng ta có thể tìm hiểu mà, tớ thích cậu lắm, muốn cậu làm bạn trai của tớ.” Giọng nói có chút phần làm nũng.
Doãn Kì gỡ tay cô ta ra: “Lớp mười hai rồi không nên yêu đương, tập trung thi đại học đi.”
Giai Kha Nguyệt không nghe, vẫn nắm tay hắn còn siết chặt.
“Tớ không quan tâm, cậu có thể làm bạn trai tớ không? Dù chỉ là một ngày...”
Doãn Kì quay lại nhanh chóng gỡ tay cô ta ra lần hai, đáy mắt lạnh lùng: “Không.”
Nói rồi Doãn Kì đi khỏi quán trà sữa, Giai Kha Nguyệt tức giận, đứng nhìn theo mà giậm chân đùng đùng.
Còn Hiệu Tích đã chạy về nhà hắn để dọn đồ vì cậu quyết định quay về nhà của mình không sống chung với Doãn Kì nữa, nếu hôm nay Doãn Kì có chấp nhận Giai Kha Nguyệt cậu cũng vui, miễn là Doãn Kì thấy hạnh phúc.
Hiệu Tích dù có thích Doãn Kì đến mấy nhưng cậu phải thừa nhận rằng Doãn Kì nên hẹn hò với con gái mới đúng, không phải với một con trai như cậu, con trai với con trai...!Sao mà có thể chứ.
Hiệu Tích cũng đã đoán được nếu Doãn Kì biết chuyện cậu lừa hắn đi gặp Giai Kha Nguyệt chắc Doãn Kì giận cậu lắm, cậu dù thích Doãn Kì nhiều bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn là chọn cách im lặng.
Rõ ràng là thích người ta, nhìn thấy có cô gái khác thích người ta thì khó chịu, vậy mà không chịu nói ra.
Đúng là ngốc.
Thà không nói ra thứ tình cảm này để cậu được tiếp tục bên cạnh Doãn Kì, được Doãn Kì chăm sóc thì cậu tất nhiên chọn cách này.
Người ta nói nếu thật lòng yêu một người thì nhìn họ vui chính bản thân mình cũng vui theo.
Đúng vậy, Doãn Kì vui thì cậu vui.
Hiệu Tích mang ba lô xuống phòng khách, chuẩn bị rời đi nhưng lại không nỡ, gần hai tháng ở đây cậu và Doãn Kì đã có rất nhiều kỷ niệm, từ ghế sô pha phòng khách mà cả hai hay ngồi làm bài tập, đến bếp là nơi Doãn Kì thường xuyên nấu ăn cho cậu.
“Định đi đâu?”
Hiệu Tích xoay người cậu thấy Doãn Kì đang đứng cạnh ghế sô pha mồ hôi chảy sắp khuôn mặt, có lẽ là đã cố chạy thật nhanh về đây.
“Tớ muốn về nhà...”
Doãn Kì tiến lại gần cậu: “Tôi cho phép chưa mà đi?”
Hiệu Tích không dám nhìn luôn...
“Đã nói không gặp không về mà?” Doãn Kì nắm bả vai cậu.
Hiệu Tích ngập ngừng: “T-Thì cậu đang đứng ở đây còn gì...”
Doãn Kì buông vai cậu xuống: “Gan to rồi nhỉ? Còn dám bắt bẻ tôi?”
Hiệu Tích lùi về sau thì Doãn Kì tiến tới, đến khi lưng cậu đụng phải tủ lạnh, Hiệu Tích biết bản thân mình hết đường trốn rồi.
“Lừa tôi cậu vui lắm sao?” Doãn Kì chống hai tay vào tủ lạnh, giam Hiệu Tích bên trong.
Hiệu Tích cúi thấp đầu, lắc lắc: “Không có...”
“Không có? Không có mà cậu giúp cô ta lừa tôi?” Doãn Kì đấm mạnh vào tủ lạnh phía sau.
Hiệu Tích sợ đến mức muốn khóc, lần đầu tiên cậu thấy Doãn Kì tức giận như vậy.
“Tớ xin lỗi mà...!Giai Kha Nguyệt thích cậu nên tớ muốn giúp cả hai thành đôi thôi...”
Đáy mắt Doãn Kì trống rỗng, hắn ngẩng mặt nhìn cậu: “Vậy cậu có thích tôi không?”
Hiệu Tích trợn mắt, Doãn Kì phát hiện rồi hả? Từ khi nào chứ? Cậu đã giấu tình cảm này rất kĩ rồi mà, Doãn Kì vì sao vẫn nhìn ra được?
Nhưng nếu đã nước này rồi, Hiệu Tích không còn chối nữa, cậu can đảm gật đầu hai cái: “Cậu có thể ghét tớ, có thể nghỉ chơi với tớ, tớ không sao đâu...”
Ngay lúc này Doãn Kì rất mệt mỏi, hắn gục mặt xuống vai cậu: “Tôi làm sao có thể không quan tâm cậu.”
“Doãn Kì cậu đừng như thế nữa có được không? Cậu có biết rằng nếu là trước kia tớ nói với mọi người rằng "Cậu không cần lo đâu, tớ không sao, tớ ổn." thì câu trả lời tớ nhận lại đều là "Ừm, vậy nhớ cẩn thận nhé." cho đến một ngày cậu đột nhiên nói với tớ "Tôi làm sao có thể không lo cho cậu?" vậy rốt cuộc cậu có biết lúc đó tớ cảm thấy như thế nào không?” giọng Hiệu Tích nghẹn ngào.
“Ngay giây phút đó sống mũi tớ cay cay, cậu có biết không? Cách đối xử đặc biệt trong vô thức ấy thật sự khiến tớ cảm động, khiến tớ hiểu lầm.”
Doãn Kì thều thào, “Hiểu lầm cái gì?”
Hiệu Tích không chịu được hai tay bấu chặt lưng hắn, “Hiểu lầm cậu cũng thích tớ...”
Doãn Kì không trả lời tiếp đó hắn nắm lấy cằm cậu nhẹ nhàng nâng lên sau đó thì cúi đầu, dịu dàng hôn xuống.
Hiệu Tích bất ngờ không thể phản ứng lại, hành động này của Doãn Kì diễn ra quá nhanh Doãn Kì không báo trước đột nhiên bế cả người cậu đặt lên trên bếp, nhiệt tình hôn.
Doãn Kì hôn cậu tròn năm phút.
“Cậu không tin là tôi cũng thích cậu?” Doãn Kì nhíu mày.
Hiệu Tích không trả lời chỉ nhẹ nhàng gạt nước mắt, bộ dạng như hoa lê dính lên hạt mưa, muốn thương tâm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Ngoan ngoan đừng khóc, tôi dọa cậu rồi sao? Tôi xin lỗi, xin lỗi mà, tôi không kiềm chế được.” Doãn Kì lau nước mắt cho cậu miệng không ngừng dỗ dành.
Hiệu Tích ngẩng đầu nói với hắn, được chữ có chữ không vì cậu đang rất xúc động: “C-Cậu cũng thích tớ sao?”
Doãn Kì lắc đầu: “Không chỉ thích mà là rất thích.” nói rồi hôn nhẹ má cậu.
Lúc chờ đợi Hiệu Tích trả lời tim hắn muốn nhảy ra ngoài, còn gì vui hơn khi người mình thích cũng thích mình chứ?
“Lúc nãy dọa cậu rồi, có sợ không?” Doãn Kì ôm eo cậu, cực kỳ thân mật.
“Có sợ một chút...”
Doãn Kì bật cười: “Sợ cái gì?”
“Sợ cậu đánh tớ.” Hiệu Tích nói xong thì úp mặt vào vai hắn.
Doãn Kì cúi xuống gần tai cậu, thì thầm: “Đúng là sẽ đánh, nhưng mà đánh ở chỗ khác.”
Hiệu Tích đỏ mặt, đưa tay đẩy ra Doãn Kì rồi trượt xuống khỏi bếp nhưng cậu còn chưa đi được hai bước đã bị hắn kéo tay áp lên tủ lạnh tiếp tục hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...