Cố Ngôn Thanh sau khi họp xong đã quay lại, vừa vào phòng đã thấy Cố Ngôn Minh đang ngồi trên sô pha uống cà phê và đọc tạp chí.
Dù không có quan hệ huyết thống nhưng Cố Ngôn Thanh vẫn luôn tôn trọng anh trai Cố Ngôn Minh của mình.
"Anh hai, sao anh lại đến đây?"
Cố Ngôn Minh nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng: "Cũng lâu rồi ba mẹ chưa gặp em, nên anh phải tự đến đây đón em về nhà ăn cơm với họ."
"Ba mẹ cũng thật là, anh đã bận rộn cả ngày ở bệnh viện, giờ còn phiền anh phải đến tận đây."
Cố Ngôn Minh cười nói: "Không sao cả, vừa lúc anh định xin nghỉ phép ngày hôm nay."
Mặc dù Cố Ngôn Thanh là người tính tình lạnh nhạt nhưng đối với gia đình, anh vẫn dịu dàng, gần gũi hơn một chút.
Anh cong môi cười với Cố Ngôn Minh: "Vậy anh hai xuống trước chờ em, đợi em ký xong văn kiện sẽ xuống ngay."
Về việc của công ty, ba Cố đã hạ lệnh Cố Ngôn Minh không được động vào bất cứ chuyện gì.
Mặc dù Cố Ngôn Thanh cảm thấy rất bình thường và còn đứng ra đấu tranh giúp Cố Ngôn Minh, nhưng ba anh vẫn không rút lại lệnh cấm ấy.
Bây giờ bảo Cố Ngôn Minh đi xuống trước, chẳng qua là còn việc muốn làm, nên muốn hắn mau tránh mặt đi.
Cố Ngôn Minh cảm thấy như bị xát muối vào tim, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Được."
Sau khi Cố Ngôn Minh rời đi, Cố Ngôn Thanh bàn bạc một số việc với tổng giám đốc rồi ký văn kiện, sau đó xuống lầu bước vào phòng chủ tịch.
Anh mặc âu phục đi vào phòng nghỉ trưa, rèm trong phòng nghỉ trưa đã được kéo ra che hết nắng bên ngoài, chỉ để chút ánh sáng lọt vào từ ngoài phòng chủ tịch lớn.
Cố Ngôn Thanh sợ bé mèo sữa bị chói mắt, nên anh không bật đèn lên.
Nương theo ánh sáng hắt từ bên ngoài phòng, anh từ từ bước đến mép giường.
Vừa kéo chăn ra đã thấy mèo sữa ngủ đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Cố Ngôn Thanh bất giác cười khẽ, cúi đầu hôn lên má bé mèo sữa, nhỏ nhẹ gọi: "Bé cưng, dậy thôi nào."
Có vẻ mèo sữa ngủ chưa đủ ngon, bị người đàn ông hôn đến rúc ngược vào chăn, làm nũng năn nỉ.
"Ưm ~ Đừng, đừng hôn mà."
Cố Ngôn Thanh thấy lòng mình tê dại, đưa tay vào trong chăn vỗ mông bé mèo sữa.
"Bé lười, em ngủ cả ngày rồi, mau dậy thôi."
Cuối cùng mèo sữa cũng bị tên đàn ông gọi tỉnh cả giấc.
Bé mắt nhắm mắt mở liếc nhìn Cố Ngôn Thanh, tức giận há miệng cắn lên người anh.
Cố Ngôn Thanh cũng không né tránh, để yên cho mèo sữa gặm vai mình, còn thuận thế ôm cả cơ thể mềm mại của thiếu niên vào trong ngực.
Bé mèo sữa vừa thức dậy nên chẳng có tí sức nào, dù hàm răng có nhọn nhưng cắn không hề thấy đau.
Cố Ngôn Thanh vỗ lưng bé, dỗ dành: "Bé cưng đừng giận nữa, mau biến lại thành mèo đi, rồi tôi mang em đi ăn đồ ngon."
Mèo sữa vừa nghe thấy đồ ăn ngon đã lấy lại tinh thần.
Bé ôm cổ Cố Ngôn Thanh, chu đôi môi hồng hào hỏi bằng giọng sữa: "Ăn đồ ngon gì thế?"
Cố Ngôn Thanh hôn lên đôi môi mềm của bé: "Em muốn ăn món gì sẽ có người nấu cho em món đó, thấy thế nào?"
Bé mèo sữa nghe thế thì vui vẻ thưởng cho Cố Ngôn Thanh một cái chụt thật kêu, dựa vào lòng anh cọ tới cọ lui: "Được đó ~ Chủ nhân đúng là người tốt nhất!"
Sau đó bé biến thành một chú mèo sữa, chớp đôi mắt tròn xoe kêu "Meo meo".
Mà tiếng kêu này cứ giống như đang thúc giục anh: "Đi nhanh thôi! Nhanh thôi nào! Bé muốn được ăn no cả bụng ~"
Cố Ngôn Thanh mỉm cười bế mèo sữa bỏ vào túi rồi đi xuống lầu.
Bé mèo sữa nhỏ xíu xiu, nên có thể chui vừa trong túi áo âu phục.
Tới khi lên xe, Cố Ngôn Thanh mới đưa bé ra ôm vào lòng ngực.
Cố Ngôn Minh liếc nhìn mèo sữa trong tay của Cố Ngôn Thanh, cảm thấy nó có chút giống với thiếu niên vừa nãy nằm trên giường Cố Ngôn Thanh, cũng trông mềm mại đáng yêu, làm người ta chỉ muốn chà đạp dưới thân mình.
Anh thân thiện nở nụ cười: "A Thanh, em nuôi mèo từ lúc nào vậy?"
Cố Ngôn Thanh vuốt lông mèo, nhìn bé lấy chân cào mấy cái nút trên áo mình, mỉm cười nói.
"Em nuôi được hơn một tháng mấy rồi."
"Nó dễ thương quá" Cố Ngôn Minh vươn tay muốn sờ mèo sữa.
Nhưng bé mèo sữa lại nhìn về phía hắn gừ gừ.
Người đàn ông này làm bé thấy không ổn tí nào, nên không cho sờ đâu nhé!
Cố Ngôn Thanh nhanh tay ôm bé mèo vừa ngực như bảo vệ bé, yêu chiều nói: "Nó sợ người lạ, anh hai đừng để bụng nha."
Cố Ngôn Minh rút tay về, dịu dàng cười nói: "Không sao." Thế nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, khó chịu.
Tới con súc vật này cũng dám bài xích hắn, chẳng khác gì đám người nhà họ Cố.
Ba Cố và mẹ Cố đã lâu không gặp Cố Ngôn Thanh, cuối cùng hôm nay cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nên trong bữa ăn họ vô cùng quan tâm hỏi han anh.
Cố Ngôn Minh cứ thế bị gạt bỏ.
Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, không hề tỏ ra chút bất mãn nào.
Cố Ngôn Thanh từ tốn trả lời từng câu một, nhưng lực chú ý vẫn đặt hết lên bé mèo sữa.
Mẹ Cố có nuôi hai con chó Ngao Tạng lớn, nên trong nhà Cố cũng có sẵn chuyên gia dinh dưỡng riêng cho thú cưng.
Dựa theo những gì Cố Ngôn Thanh yêu cầu, chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị món thịt cua và cá hồi mà bé mèo thích nhất.
Mèo sữa đứng bằng bốn chân ngắn cũn, vui vẻ vùi mặt vào bát chóp chép ăn, thế nhưng lại bất cẩn ngã chúi đầu vào trong bát.
Cố Ngôn Thanh không nhịn được phụt cười thành tiếng.
Anh nâng đầu bé dậy, cẩn thận lấy khăn giấy lau sạch cái mặt lem luốc đồ ăn của bé mèo.
Biết con trai mình từ nhỏ đã trầm tính ít nói ít cười, hiếm khi nào ba mẹ Cố thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Càng không ngờ là đứa con trai trầm tính của mình lại thích một con mèo sữa.
Mẹ Cố mỉm cười: "Nếu con thích mèo, thì con Ragdoll của dì Thẩm vừa mới đẻ một lứa mèo con.
Nếu thích thì chút nữa ăn cơm xong đi xem thử đi, rồi chọn một hai đứa gì về nuôi?"
Trước đây mẹ Cố nhìn trúng cô con gái của nhà họ Thẩm.
Vì cô bé lớn lên vô cùng xinh đẹp, lại còn là người hào phóng hoạt bát và năng động.
Trên công việc, công ty nhà họ Thẩm cũng có mối quan hệ tốt đẹp với Tập đoàn Tài chính nhà họ Cố.
Bởi thế lại càng môn đăng hộ đối, huống chi mẹ Cố và mẹ Thẩm còn là bạn bè thân thiết với nhau.
Mẹ Cố đưa hình người đẹp giới thiệu với Cố Ngôn Thanh.
Thế mà Cố Ngôn Thanh mới liếc qua đã bảo không có hứng thú, nên mẹ Cố cũng đành từ bỏ.
Nhưng hình như vẫn chưa chết tâm đây này, còn muốn dựa vào việc nuôi mèo để hai người họ gặp gỡ nhau.
Bé mèo sữa đang vùi đầu ăn cơm thì bỗng nghe thoáng được cái gì mà "Ragdoll" "Đem về nuôi".
Hai cái lỗ tai nhỏ lập tức dựng thẳng lên, ngẩng đầu hung dữ thở phì phò với Cố Ngôn Thanh, thở xong thì tủi thân gọi mấy tiếng "Meo meo".
Sao lại là Ragdoll nữa! Con sen này, nếu anh dám đem con mèo khác về nuôi, thì đừng có mơ được hôn được sờ bé nữa, không cho đâu nhá, hừ!
Cố Ngôn Thanh đang định từ chối, nhưng nhìn thấy mèo sữa đang nổi giận, nên không nhịn được muốn trêu bé.
Anh vươn tay sờ đầu mèo sữa đang bực bội, cười khẽ gật đầu: "Dạ được, đợi lát nữa con đi xem.
Con cũng nghe nói tính tình mèo Ragdoll hiền lành ngoan ngoãn, chắc chắn không giống như con mèo sữa hung dữ này."
Bé mèo sữa vừa nghe Cố Ngôn Thanh muốn nuôi thêm một con mèo khác, còn ghét cái tính hay nổi giận của bé, thì ngay lập tức cảm thấy ấm ức, đôi mắt tròn xoe ngân ngấn lệ.
Bé vươn chân ngắn ra định cào mấy ngón tay vô tâm của Cố Ngôn Thanh.
Nhưng mà chân ngắn quá, không chỉ không cào tới mà còn mất thăng bằng ngã cái bịch ra bàn, làm cho đầu óc choáng váng cả lên.
Ấy vậy mà Cố Ngôn Thanh còn ngồi đó cười bé: "Đồ mèo ngốc."
Bé mèo sữa thấy tủi thân muốn chết, cắn Cố Ngôn Thanh một cái rồi nhảy xuống bàn, nhỏ giọng kêu "Meo meo" sau đó rời đi.
Hừ! Cái đồ sen hốt cớt, đồ người xấu, đồ hư đốn! Không thèm chơi với anh nữa!
Nhìn thấy bộ dạng ấm ức của bé mèo, tim Cố Ngôn Thanh cũng thấy mềm nhũn ra, muốn ngay lập tức ôm bé vào lòng mà dỗ dành cưng nựng.
Thế nhưng nhà họ Cố có một nguyên tắc, đó là khi trưởng bối chưa rời bàn, thì vãn bối không được rời bàn trước.
Cố Ngôn Thanh chỉ đành ngồi đó tiếp, anh nghĩ, đợi lát nữa lấy cá khô bé thích nhất rồi đi dỗ bé sẽ ổn cả thôi.
Bé mèo sữa đi được vài bước, cứ tưởng Cố Ngôn Thanh sẽ như thường lệ đuổi theo bé, nên bé quay đầu nhìn lại.
Thế mà phát hiện thấy tên đàn ông hư đốn kia vẫn còn ngồi yên trên bàn, không thèm liếc nhìn bé lấy một cái.
Bé mèo sữa quay đầu nhỏ kiêu căng lại, nước mắt tí tách rơi xuống từng hạt.
"Meo"
Đồ người xấu có mới nới cũ, đã vậy bé trốn đi luôn, để anh sốt ruột chết, để anh không có cơ hội gặp lại bé nữa, hừ!
Nhà Cố có một trang viên lớn, biệt thự thì được xây to như lâu đài.
Bé mèo sữa buồn bã bước đi, không lâu sau đã phát hiện mình bị lạc đường.
Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ có những cái đèn treo tường trên hành lang vừa dài vừa âm u là phát sáng, trông con đường hành lang cứ như khi đi đến cuối sẽ gặp phải quái vật đáng sợ thích gầm gừ gào rống.
Bé mèo sữa dừng bước, mở to mắt nhìn xung quanh.
Bé sợ tới mức run rẩy cả người, co rúm một góc không dám nhúc nhích lộn xộn.
"Meo meoo"
Cố Ngôn Thanh là đồ hư đốn, tại sao chưa tới tìm bé hả.
Hu hu hu, bé không giận anh nữa, giờ bé thấy sợ lắm.
Hai tiếng kêu vừa rồi của mèo sữa giống như đã đánh thức con quái vật ở chỗ sâu kia.
Một đôi đèn như hai mắt đỏ sáng lên ở cuối hành lang u tối, còn tỏa ra mùi tanh như máu và đang từ từ bước về phía mèo sữa.
Bé mèo sữa sợ đến nỗi lông tơ trên thân đều dựng hết cả lên, bốn cái chân ngắn cũng run rẩy khó khăn chống đỡ cơ thể.
Con quái vật từ từ lộ rõ cơ thể dưới ánh đèn.
Hóa ra là một con chó Ngao Tạng lớn với những chiếc răng nanh dài và khuôn mặt trông vô cùng hung ác.
Bé mèo sữa sợ hãi la meo meo, bốn chân ngắn bắt đầu lấy sức bỏ chạy.
Ngao Tạng lúc này cũng phát hiện ra mèo sữa, nó sủa ầm lên, hưng phấn nhe răng nanh rồi đuổi theo bé mèo.
Bốn chân ngắn ngủn của mèo sữa làm sao đọ được với tứ chi chắc khỏe to lớn của Ngao Tạng.
Tiếng móng vuốt khủng bố bộp bộp vang trên đất ngày càng gần, rất nhanh thôi sẽ đuổi kịp bé.
Nếu để bị bắt được, chắc chắn hôm nay bé sẽ bị nó xé xác và nuốt chửng.
Bé mèo sữa rẽ vào một hành lang khác, lo lắng trốn vào một căn phòng, run bần bật co ro sau cánh cửa.
Con Ngao Tạng cũng đuổi theo đến đây.
Nó không thấy bóng mèo sữa đâu nữa, nên chúi mũi xuống đất đánh hơi.
Con Ngao Tạng này ngày trước từng bị thương, nên cái mũi không còn nhanh nhạy nữa.
Nó ngửi đi ngửi lại cả buổi cũng không biết mèo sữa đang ở đâu, nên đành bỏ cuộc rời đi.
Mèo sữa thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ấy thế mà đằng sau bỗng có gió nóng thổi vào lưng bé, còn có giọt nước nhớp nháp nhểu xuống đầu.
Bé mèo sữa quay đầu nhìn lại, ngay lập tức chết đứng tại chỗ.
Bởi vì đằng sau bé là một con chó Ngao Tạng còn to lớn hơn con vừa nãy.
Nó đang trừng đôi mắt đỏ như đèn pha, hàm răng nanh sắc nhọn, trên lưỡi còn tỏa ra mùi máu nồng nặc, và tệ hơn là nó đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bé.
Mèo sữa lúc này đã chẳng còn kịp để chạy trốn.
Vừa há miệng tính kêu lên thì đã bị con Ngao Tạng phập mạnh, khiến bé mèo sữa chỉ có thể rên thảm một tiếng.
Những cái răng sắc nhọn đâm thủng da thịt trên chân bé.
"Meoo!" Mèo sữa đau đớn rên lên.
Nhưng cũng vì bị huyết mạch chủng tộc áp chế, nên mèo sữa không thể biến thành hình người, chỉ có thể nằm đó trơ mắt nhìn con Ngao Tạng tàn ác cắn gặm.
Và ngay lúc bé nghĩ mình sắp bị nuốt sống vào bụng con chó, thì cửa phòng đột nhiên được ai đó đẩy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...