Bé Mèo Omega Có Ý Xấu Gì Đâu


Mùi hoa hồng thơm ngát thoang thoảng trong khoang xe, Tô Minh Hi đặt bó hoa đặt xuống ghế sau, ngồi xuống ghế phụ.
Chu Hành Tuấn chưa mở máy, Tô Minh Hi nghiêng đầu nhìn: “Sao thế ạ?”
Chu Hành Tuấn nhìn thẳng về phía trước: “Tôi hi vọng em sẽ lắng nghe nguyên nhân vì sao tôi muốn kết hôn, nếu em cảm thấy không đồng tình, tôi sẽ đưa em quay về nhà họ Tô.”
Tô Minh Hi bối rối giật mình, cụp hàng mi dài như lông vũ, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Chu Hành Tuấn hít một hơi: “Chắc em biết ông già nhà tôi đúng không, lão ta tên Chu Hạc Thiên.

Lão ta và mẹ của tôi kết hôn với chỉ số xứng đôi 100%, kết hôn thương nghiệp.”
Tô Minh Hi hiểu vài phần, cha mẹ Chu Hành Tuấn và họ không khác nhau là mấy, mà nghe cái giọng điệu gọi “ông già” và “mẹ” thì biết quan hệ trong gia đình này ra sao.
“Lão ta lấy vợ chỉ để sinh ra người thừa kế càng ưu tú hơn, xác suất mang thai sau khi đánh dấu hoàn toàn sẽ càng cao, lão ta không ngần ngại đánh dấu mẹ ngay sau đêm tân hôn.”
“Mẹ nghĩ lão yêu mẹ, bà chỉ vừa thành niên, vừa lấy chồng đã có con là tôi.”
Thiếu nữ ngây thơ phát hiện mình có con, bà cũng tính toán sinh con sớm.

Bà nuôi mộng đi học Đại học, bác sĩ khuyên bà thân thể yếu nên dễ đẻ non, tốt nhất nên tĩnh dưỡng thêm rồi sinh tiếp.
Chu Hạc Thiên là dòng con buôn máu lạnh, khi còn bé lão đã bỏ rơi mẹ mình theo cha, hi vọng Thẩm Ấu An có thể tự sinh ra một người thừa kế sáng giá, không nên gián đoạn kế hoạch thu mua.
Đương nhiên lão không nói vậy với Thẩm Ấu An, dùng mấy lời đường mật dối trá trấn an bà mình cũng rất mong chờ đứa bé con này, dỗ dành Thẩm Thấu An thành công hạ sinh Chu Hành Tuấn.
Chu Hành Tuấn mang mã gene Alpha cấp S cao nhất trong cấp bậc mã gene Alpha, Chu Hạc Thiên cũng là Alpha gene cấp S nhưng thấp hơn con mình một bậc.

Chu Hạc Thiên rất vui vẻ, Thẩm Ấu An cho rằng mình cưới được đúng người, không ngờ Chu Hạc Thiên đã làm ra hành động chiếm đoạt tài sản nhà họ Thẩm ngay khi Chu Hành Tuấn được sinh ra.

Mặc kệ lời van xin lẫn chửi bới của Thẩm Ấu An, Chu Hành Tuấn đều mặc kệ, thậm chí đêm hôm ấy còn ra ngoài mua vui, đêm khuya mới mang theo mùi nước hoa và dấu son môi về nhà.
Thẩm Ấu An hết hi vọng, đến bệnh viện làm xét nghiệm tẩy đánh dấu vĩnh cửu, bệnh viện lại từ chối làm phẫu thuật cho bà.

Cơ thể bà quá yếu, ráng chống đỡ sinh hạ Chu Hành Tuấn còn được, mất đi đánh dấu không khác gì dạo Quỷ Môn Quan một vòng, tỷ lệ tử vong 85%.
Thẩm Ấu An bị nhốt trong nhà họ Chu, Omega sau đánh dấu vĩnh viễn cầm sự an ủi của pheromone Alpha, bằng không chỉ có nước chết.
Chu Hạc Thiên đạt được mục đích thì không quan tâm nữa, chỉ còn Chu Hành Tuấn và Thẩm Ấu An trong căn biệt thự trống rỗng, ngoại trừ quản gia lạnh lùng như người máy thì chẳng còn ai ở lại nơi này.
Thẩm Ấu An chết khi Chu Hành Tuấn tròn ba tuổi, qua đời trên giường bệnh, giường bệnh cũng chính là giường cưới của bà.
Chu Hành Tuấn không nói về cái kết của bà, chỉ kể cho Tô Minh Hi: “Sau khi kết hôn quan hệ giữa lão già và mẹ không tốt đẹp, mẹ để lại tài sản thừa kế cho tôi, di chúc của bà ủy quyền cho luật sư sau khi thành niên sẽ trả lại cho tôi.”
“Lão già phá di chúc của mẹ, dùng quyền giám hộ đặt tài sản thừa kế của tôi chung với tài sản của lão ta, sau khi thành niên cũng không trả lại tôi, tuyên bố với bên ngoài vì tôi chưa lập gia đình, nguyện vọng của mẹ là tài sản thừa kế sẽ trở thành quà cưới.”
Nghe là biết giả dối.

Thẩm Ấu An sớm đã mất niềm tin vào tình yêu, sao có thể bức con mình kết hôn? Có lẽ bà sẽ ước con trai mình vĩnh viễn không cưới xin gì cả, tránh bị lừa gạt như bà, không trở thành kẻ máu lạnh chỉ cần người thừa kế như Chu Hạc Thiên.
“Chu Hạc Thiên hình tượng bên ngoài là thương nhân chuyên làm từ thiện, trước ống kính khóc lóc mình rất nhớ người vợ chết yểu, người ngoài không biết thì thương lão, không ai để ý.

Luật sư được mẹ ủy quyền còn bị lão ta mua chuộc.”
Chu Hành Tuấn không còn giống vị Chủ tịch mưu kế thường ngày, Tô Minh Hi thấy anh giờ đang yếu lòng như một đứa trẻ, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không tên.
Tô Minh Hi ngắt lời: “Em hiểu rồi, em đồng ý giả làm vợ chồng với anh trước mặt người ngoài.”
Nhưng không có nghĩa em sẽ tha thứ cho anh những chuyện khác, Tô Minh Hi ngầm bổ sung.
Chu Hành Tuấn bật cười, Tô Minh Hi chợt thấy vị Chủ tịch này cũng đáng yêu ra phết, dù anh không giỏi ăn nói.

Chu Hành Tuấn đạp chân ga, chân thành đáp: “Cảm ơn em, sau khi tôi kế thừa xong tài sản, em có thể ly hôn.”
Tô Minh Hi tò mò: “Tại sao anh lại đưa ra hạn một năm?”
Chu Hành Tuấn trả lời: “Lão già nói lão hi vọng tôi kết hôn một cách thận trọng, sau khi kết hôn một năm mới có tư cách thừa kế.”
Tô Minh Hi không biết phải an ủi ra sao, cậu chủ nhỏ không hiểu mấy chuyện này lắm.
Chu Hành Tuấn thấy cậu không nói gì thì hỏi: “Em có muốn về nhà họ Tô không? Để người nhà biết chuyện chúng ta đã kết hôn, nhân tiện lấy đồ đạc của em về nhà chúng ta.”
Tô Minh Hi cau mày hơi khó chịu: “Em có thể giấu họ không? Em không muốn cha mẹ và anh trai biết chuyện em kết hôn chớp nhoáng, sau một năm chung sống thì đòi ly hôn, họ sẽ lải nhải chì chiết em hết đời mất.”
Tô Minh Hi miệng ghét bỏ nhưng trong mắt đều là sự hạnh phúc, gia đình thượng lưu hòa thuận như nhà họ Tô rất hiếm thấy, còn yêu đương tự do.
Tô Minh Hi đột nhiên nhớ ra thứ gì, quay sang hỏi ngược Chu Hành Tuấn: “Anh trai em có nói gì không? Em nghe nói hai người là đàn anh – đàn em trong trường Đại học.”
Tô Minh Hi uy hiếp: “Nếu anh không chịu nói thì em sẽ đi hỏi anh trai.

Sau đó…”
Tô Minh Hi nhận ra, mình chả có gì để lấy ra dọa Chu Hành Tuấn
Chu Hành Tuấn bật cười: “Em có thể lấy chuyện ly hôn ra dọa tôi.”
Hai người cùng nhau hiểu ý mỉm cười.

Tô Minh Hi không hiểu chuyện này đáng cười chỗ nào, nhưng cười thì cười thôi, Tô Minh Hi đổ hết cho tỉ lệ xứng đôi 100%.
Bầu không khí trong xe rất thoải mái, Tô Minh Hi kêu Chu Hành Tuấn chờ trong xe, còn mình thì quay người về phòng.
Sắp tới giờ ăn cơm, ông bô họ Tô lọ mọ nấu nướng.


Nhà họ có truyền thống Alpha xuống bếp, trong nhà chỉ có giúp việc định kì một tuần đến dọn dẹp ba ngày, mấy việc nhà đều do Alpha làm hết.
Tô Minh Hi đi vào phòng khách thì chỉ có Tô Minh Hành ngồi trên sofa, cha mẹ ở trong bếp xà nẹo anh anh em em, Tô Minh Hi dùng ánh mắt van xin anh trai hỗ trợ, Tô Minh Hành nhìn qua cửa sổ thấy đuôi xe Chu Hành Tuấn thì đành bất đắc dĩ ra dấu OK.
Tô Minh Hi vội vàng lên lầu, quơ đại vài món quần áo, tính toán chờ ngày mai không còn ai thì về dọn tiếp.
Chu Hành Tuấn ngồi trên xe, đọc topic “Làm thế nào để dỗ Omega hờn dỗi” mới tìm được một lúc thì thấy Tô Minh Hi thở hồng hộc lao tới.
Cậu để balo ra phía sau, Chu Hành Tuấn khóa màn hình điện thoại.
Anh hỏi: “Em ăn tối chưa?”
Tô Minh Hi kéo dây an toàn, nghe vậy ngẩng lên rồi lại cúi xuống: “Em chưa.”
Chu Hành Tuấn: “Em có kiêng ăn gì không?”
Tô Minh Hi suy nghĩ: “Không ăn cay, không ăn nội tạng, không ăn rau thơm, rau xà lách, rau cần, củ cải trắng…”
Chưa kịp nói hết, Chu Hành Tuấn đã ngắt lời cậu đầy bất đắc dĩ: “Chúng ta sẽ đi siêu thị, em thích ăn gì thì mua cái ấy, vậy được chưa?”
Tô Minh Hi sợ hãi: “Anh biết nấu cơm?”
Chu Hành Tuấn là doanh nhân, cậu nghĩ anh ta chỉ ăn đồ ăn do đầu bếp cao cấp nấu.
Chu Hành Tuấn chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tô Minh Hi chần chừ, cậu muốn quyến rũ Chu Hành Tuấn yêu mình thật, thế nhưng cậu không muốn vào viện vì ngộ độc thực phẩm đâu.
Dường nhu Chu Hành Tuấn biết cậu đang nghĩ gì: “Không độc đâu, trước kia ở một mình toàn tự tôi nấu cơm.”

Tới siêu thị cạnh khu Thiên Tỉ, Tô Minh Hi đến ngay quầy đồ ăn vặt, để lại câu “Em ăn trứng chưng cà chua là được” rồi mất hút.
Chu Hành Tuấn chọn xong cà chua, trứng và mấy món khác, Tô Minh Hi ôm một đống đồ ăn vặt quay lại.
Chu Hành Tuấn nhìn một xe hàng đầy đồ ăn linh tinh, trong đầu thoáng hiện lên câu “Khi Omega hờn dỗi, nhất định phải để em ấy mua sắm, muốn mua gì thì mua nấy, nếu cản lại sẽ càng tức giận” các thứ.
Chu Hành Tuấn nuốt lời nhắc nhở vào lòng, Tô Minh Hi vui vẻ đến mức đáy mắt lóe lên ánh sáng, đáy lòng anh bỗng mềm xuống.
Về tới nhà, cậu chần chừ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: “Em vẫn ở tầng một ạ?”

Chu Hành Tuấn đặt túi mua sắm lên bàn: “Chúng ta vẫn ngủ chung, đây là chuyện bạn đời hợp pháp nên làm.”
Tô Minh Hi mỉm cười, lúm đồng tiền xinh xắn hằn lên khóe môi, cả người toát bừng lên sức sống rực rỡ.
Chu Hành Tuấn thấy cậu vui vẻ thì cũng vui lây, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi đi nấu đã, em có ăn cơm trắng không?”
Tô Minh Hi đặt balo đồ lên sofa: “Em giúp anh nấu nướng, ăn xong em sẽ dọn dẹp.”
Chu Hành Tuấn nhớ lời cảnh cáo của Tô Minh Hành, im lặng một lúc: “Lát nữa em bỏ rau vào nồi là được, giờ đi cất đồ đạc trước đi.”
Tô Minh Hi ngâm nga một bài hát đi lên nhà, trong lòng suy nghĩ đến lời dạy của giáo viên tình yêu, cậu không rõ mục đích quyến rũ Chu Hành Tuấn giờ là gì nữa, trả thù cũng có nhưng động lòng rồi thì thù hận mấy cũng ra chuồng gà.
Tới lúc Tô Minh Hi vào bếp thì Chu Hành Tuấn đã bày biện xong món rau, xấu hổ nghĩ lại chắc mình chỉ cần cầm điện thoại là xong việc.
Trên bàn là món trứng chưng cà chua ngon mắt, bên trên còn có hành lá xắt nhỏ, nhìn là thèm.

Cơm trắng nóng hổi, từng hạt bóng loáng.
Chu Hành Tuấn bưng thêm món thịt heo sốt tỏi ra, chắc hẳn anh nấu cơm rất giỏi.
Tô Minh Hi không thích trứng chưng cà chua đến thế, cậu thích trứng gà đẫm sốt cà chua nhưng không thích ăn trái cà chua, vì cà chua là rau củ trong cơm nhà bình thường nên mới chọn.
Bàn ăn im lặng nhưng ấm áp, Tô Minh Hi nhìn biệt thự trống trải: “Mai em sẽ mua ít cây cảnh đặt trong nhà, như vậy sẽ đẹp mắt hơn đấy.”
Chu Hành Tuấn gật đầu: “Em tùy ý sửa đổi, đây là nhà của hai ta mà.”
Tô Minh Hi thừa nhận, nhiều lúc Chu Hành Tuấn rất biết thả thính.
Cơm nước xong xuôi, cậu nhìn món hàng trong giỏ mua sắm, do dự không biết nên thanh toán hay không.
Tô Minh Hi đỏ mặt ném di động đi, Chu Hành Tuấn chắc sẽ thích lắm… Nhỉ?
*Chú thích*
Trứng chưng cà chua:

Thịt heo sợi xào tỏi: Món ăn phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận