Tề Mộc buồn bã nằm ỳ trên đùi Cung Thẩm không động đậy, chuyện chính là cậu vừa bị chủ nhân của mình chê béo: 'Thật sự béo lắm sao'. Nhìn Tề Mộc mặc bộ đồ hình con bò sữa Cung Thẩm hắn có chút muốn cười:
- Sao vậy.
Cung Thẩm dịu dàng xoa đầu của Tề Mộc...khoan đã từ lúc nào mà hắn đã dịu dàng đi rồi, bỗng nhiên lại quan tâm một thứ mình ghét nhất...vì sao nhỉ.
Cung Thẩm mím môi cuối đầu nhìn cục bông nhỏ trên đùi mình, thật sự thì Tề Mộc không xấu chỉ là không biết vì sao hắn lại rất muốn trêu chọc con mèo nhỏ này. Mỗi lần thấy dáng vẻ nó tức giận hắn không kiềm lòng được muốn hôn cho mấy cái. Ngôn Tình Xuyên Không
Chậc, loạn hết rồi, Tề Mộc cũng cảm thấy sự khác thường từ hắn nên cũng ngước đầu lên nhìn khẽ kêu vài tiếng:
- Tiểu Mộc, mày sao lại bị chủ vất bỏ, mày đáng y-.
Nói được nữa câu hắn liền dừng lại.
Cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng Cung Thẩm, Tề Mộc liền dụi đầu nhỏ vào người hắn kêu lên vài tiếng: 'Chủ nhân, người có chuyện gì sao?' thấy Tề Mộc lo lắng cho mình hắn bất chợt cười khẽ.
Đã bao lâu rồi hắn chưa một lần nở nụ cười thật sự nhỉ, mọi thứ Cung Thẩm hắn dựng lên như một vỏ bọc che giấu sự thật bên trong hắn. Có người nói hắn lạnh lùng vô tình hắn lại cảm thấy không sai.
Cung Thẩm hắn biết mình còn hơn thế nữa, dù sao hắn cảm thấy khi nhìn một con người bị sự đau khổ dằn vặt. Bị những lời lăn mạ làm cho tổn thương, bên trong hắn lại rục rịch hưng phấn vô cùng.
Nhưng hắn cũng là con người, cũng biết mệt, cũng có cảm xúc nhưng cái thứ được cho là cảm xúc ấy bị hắn đốt hoá thành tro từ lâu rồi. Đã không còn là một người bình thường được nữa, có thể nhiều người không biết hắn bị mắc căn bệnh đó là rối loạn cảm xúc trầm cảm.
Căn bệnh này có từ lúc ba hắn mất, mẹ hắn ngày nào cũng lấy nước mắt để rửa mặt. Hắn nhìn gia đình đã không còn trọn vẹn căn bệnh đó mới bắt đầu bọc phát, hằng ngày mẹ hắn mắng chửi hắn thậm tệ.
Hằng ngày, mẹ hắn đều đánh hắn:
- Sao mày không giống như ba mày chết oách đi, đồ phiền phức đồ sao chổi.
Những lời nói thậm tệ từ người đã sinh ra mình phát ra khiến hắn chết lặng từ đó rồi.
Tổn thương về mặt vật lý nó không bằng về mặt tâm lý cũng từ đó, cảm xúc của hắn không còn nữa rồi:
- Meo meo meo~.
Tề Mộc thấy Cung Thẩm đột nhiên im lặng liền sợ hãi dùng chân trước lay lay người hắn:
- Tách...tách.
Cung Thẩm cảm nhận được, hắn đang khóc, đúng vậy chính là khóc, giọt nước ấy đã bao nhiêu năm hắn chưa hề gặp giờ lại xuất hiện trên mắt hắn rồi lặng lẽ chảy xuống cằm:
'Chủ nhân đừng khóc mà, Tề Mộc cho ngài sờ đuôi nè', cậu sợ hãi nhảy vào lòng hắn meo meo vài tiếng như an ủi:
- Không sao, cảm ơn mày.
Cung Thẩm ôm lấy cậu nhỏ giọng nói.
Đợi đến khi hắn ổn định lại trời đã sụp tối hoàn toàn, mây đen che khắp bầu trời:
- Tao đi tắm, đợi một lát tao với mày cùng ăn tối nhé.
Cung Thẩm xoa đầu cậu mỉm cười rời đi.
Hắn không biết vì sao nhưng khi ở cạnh Tề Mộc hắn lại cảm thấy mình rất trẻ con. Lúc nãy lại còn khóc trước mặt một con mèo thật nhục nhã mà mong là những người khác không nhìn thấy.
Thấy hắn biến mất khi vào thang máy cậu cũng nằm xuống lặng lẽ chơi một mình cùng quả bóng nhỏ màu trắng.
Đợi đến khi thấy Cung Thẩm bước ra từ thang máy, hắn đã không còn mặc chiếc áo sơ mi màu đen thay vào đó là bộ pijama màu đen tay dài, pijama được làm từ những mảnh lụa thượng hạng đắt đỏ, khiến người mặc vào trông sẽ rất sang trọng lại mang đến cảm giác thoải mái vô cùng.
Cung Thẩm có dáng người cao lớn, chiều cao phải hơn 1m9 khiến ai nhìn hắn cũng phải ngẩng đầu. Dù một bộ đồ rẻ tiền nhưng khi hắn mặc vào sẽ trông lại rất đắt đỏ lại không kém phần sang trọng.
Tề Mộc ngồi đợi hắn trên sofa từ lâu bụng đã đói meo, cậu chỉ muốn lúc này có một tô cơm để ăn là được rồi.
Thấy Tề Mộc vẫn còn ngồi chỗ cũ không động đậy, Cung Thẩm đi lại ôm cậu lên đi vào bếp:
- Mang thức ăn ra đây.
Dứt câu liền đặt cậu lên đùi của mình.
Quản gia đứng kế bên nhanh chóng kêu người hầu dọn món, ông nhanh nhẹn rót một ly *Macallan 1926.*
Dường như món đồ uống đắt tiền này Cung Thẩm chỉ xem như cốc nước lọ, ực một cái liền uống hết nữa ly.
Tề Mộc thấy chai Macallan 1926 không biết là gì cũng muốn thử bèn nhướng người lên meo meo vài tiếng:
- Mày không thể uống thứ này Tiểu Mộc.
'Tề Mộc cũng muốn uống, chủ nhân uống được Tề Mộc cũng uống được'. Cậu ngao một tiếng chân trước ngắn ngủn với với chai rượu trên bàn:
- Ngoan, đồ ăn sắp xong rồi.
Cung Thẩm dịu dàng xoa đầu cậu:
- Meo~.
Tề Mộc ngoan ngoãn ngồi lại trên đùi hắn không quậy phá như trước, thấy cậu có vẻ nghe lời hắn cũng có chút mãn nguyện đi.
Khi đồ ăn được mang lên, Cung Thẩm tự tay xẻ một vài miếng cá nhỏ rồi đưa lên miệng Tề Mộc, cậu nếm được mùi vị ngọt ngọt của cá xào cà chua cậu hưng phấn muốn ăn thêm miếng nữa.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu Cung Thẩm lại cảm thấy rất buồn cười, cánh tay nhanh nhẹn gắp thêm miếng cá cho cậu ăn, quản gia đứng nhìn từ đầu đến cuối bèn đi lại khẽ nói:
- Ông chủ hay ngài cứ ăn trước đi, tôi sẽ cho Tề Mộc ăn sau.
Cung Thẩm nghe vậy nét vui vẻ trên mặt liền biến mất, liếc ông một cái:
- Lo chuyện của mình đi.
Thấy hắn có vẻ tức giận ông cũng sợ hãi lùi về phía sau mấy bước rồi đứng cuối đầu không dám nhìn hắn.
Hắn chính là như vậy, nắng mưa thất thường không ai có thể làm chủ trì khi gặp được hắn, toàn bộ đều là con rối mặc hắn điều khiển.
_______________
*Macallan 1926 với giá gần 1.5 triệu bảng Anh tức hơn 45.7 tỷ đồng vào năm 2019*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...