- Này! Dậy! đến nơi rồi đó! Dậy!!!!!!!!!!!!!!!!_ Quân vừa lay vừa kêu nó dậy.
Thế mà nó thản nhiên hất tay Quân ra, chẹp chẹp kai miệng roy lại tiếp tục ngủ. Vân thừa bk tính của nhỏ bạn nên tay nhúng nước, bước đến và nhẹ nhàng vẩy lên mặt đang mơ ngủ của nó. Nó nhíu mặt mày, từ từ mở mắt thì thấy ngay hình ảnh nhỏ bạn đang đắc ý cười tươi nhìn nó khiến nó đâm nổi khùng:
- kon kia! Mày vừa làm cái j` đó hả?
- kêu mà dậy? _Vân tỉnh bơ đáp
- mày k thể kiu người khác dậy bằng cách nhẹ nhàng hơn được à?
- Uk! Tao kiu nhẹ nhàng được đấy. oiz sao?_con nhỏ vòng tay trước ngực_ đối với ai còn kiu nhẹ nhàng được chứ với con heo nhà nguoqi thì KHÔNG THỂ NÀO
- Ngươi…._ nó chưa kịp nói thì tiếng loa của cô chủ nhiệm vang lên
- ĐỀ NGHỊ CÁC EM RA KHỎI XE VÀ TẬP TRUNG DƯỚI CHÂN NÚI
Cả đám k ai bảo ai lập tức ngưng chiến, lục đục xuống xe đến điểm tập trung. Lúc tụi nó đến thì cả trường đã tập trung hết rồi, mỗi lớp thành một nhóm riêng. Cô chủ nhiệm đang huyên thuyên về nội dung và quy định của nhà trường về buổi dã ngoại.
…..
Buổi dã ngoại bắt đầu
Lúc đầu, ai cũng phấn chấn, hứng khởi, có nường còn máu đến nỗi mang giày 10 phân đi leo, mặc cho tụi nó có ngăn cản (khổ thân! Con nhà giàu chưa từng một lần leo núi) khoảng được 15, 20 phút sau, lớp nó bắt đầu có tiếng thở phì phò, có mấy đứa k ngừng than vãn
- Ôi cha! Soa mà mệt quá z trời?
- Hik! Sao càng đy càng thấy xa z? hồi nãy thấy đingr cũng gần lắm mà
- K nhìn hấy bến bờ luôn ấy
- Hik! Chắc đi lần đầu cũng như lần cuối quá. Tao xin chừa
- Ai da!!!!! sao mà nắng quá zầy nek? Bik trước m` đã k cho thêm mấy bộ kem dưỡng da, mấy bịch oshi vào oiz
- …
Còn nó bắt đầu thấy hơi chóng mặt! chết cha! Quên là nó bị chứng sợ độ cao. Bất giác nó quay xuống nhìn phía dưới, quang cảnh thật đẹp nhưng sao nó thấy mọi vật cứ xoay vòng như nhảy múa trướng mắt nó.
Quân đã để ý đến sắc mặt ngày càng tím tái của nó. Có chuyện j` với con nhỏ đó sao? Nhor bị bệnh hay đau yếu ở đâu ak? Quan đến gần nó, vẻ quan tâm
- Này! Cậu k sao đây chứ?
- Ak! Ukm. K sao
- Vẻ mặt như cơm thiu thế này mà k sao ak?
- Cậu nói cái gì cơm thiu?_nó quắc mắt_mặt tôi sao moh cậu nói cơm thiu? Với lại mặt tôi như thế nào đy chăng nữa hì cần cậu quan tâm ak?
- Ak ờ! Cãi nhau với tôi còn tốt chán, chắc k sao rồi
Cậu định bỏ đy nhưng chưa kịp quay lưng thì cả thân thể nó gần như đổ ập xuống ng` cậu. vội vàng đỡ nó, cậu lay
- Này! K sao đấy chứ?
- Ban ngày làm j` có sao _ Nó tuy mệt nhưng cái mồm vẫn gắng cãi với Quân
- Thế này mà còn già mồm đượcà? Mà…cậu bị sao thế? Mệt ak? _vẻ quan tâm
- Tôi…tôi bị làm sao thì liên quan j` đến cậu
- Thôi chết! Mà hình như Linh, mày sợ độ cao từ bé cơ mà_ Vân thốt lên_ sao lại dám đi leo núi
- Hik! Tao quên. Lúc leo lên mới nhớ
- Trời đất. vậy mà cũng quên cho được _Quân lắc đầu
- Kệ tôi
- Thôi. Hay mày xin phép cô nghỉ đi chứ leo lên vầy…tao sợ…._ Nhỏ Vân khuyên
- Thế sao được? tao đã lên đến tận đây sao h` leo xuống được. như vậy phí quá. Với lại như thế thì còn j` là uy danh của ta nữa
- Cậu có ngày chết vì cái sĩ diện của cậu đấy_ Quân lo lắng_ mới leo tới đây mà đã thế này rồi thì lên cao nữa có ngày đi về miền cực lạc luôn ấy. thôi! Nghe lời Vân, xuống đi
- Đâu có được_ nó cãi_ tôi nói tôi đi được là đi được, sao cậu cứ nói nhiều thế nhỉ. Thôi, tôi hết mệt rồi, đi thôi.
Nói rồi nó đứng dậy và đi thửng để tụi bạn ngơ ngác, lúc sau nhỏ Vân lắc đầu nói:
- Tính nết nó hồi h` vẫn vậy, cậu không ngăn được đâu. Cứ kệ nó đi
- Kệ sao được_Quân gắt_ Lỡ có chuyện j`….
- Cậu làm j` mà phải gắt lên thế. Chứ cậu nghĩ cậu khuyên giải được nó à?
- Chứ chẳng lẽ cậu mặc kệ Linh à
- K! sao mặc kệ cho được. chúng ta cứ đi sau nó là xong thôi
- Uk~ vậy cũng được
Thấy 2 đứa bạn đi sau, nó cũng yên tâm phần nào. Thực sự là hồi nãy tuy nói cứng vậy thôi chứ h` nó thấy sợ kinh khủng, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Có cảm giác như có j` đó kéo nó lại, muốn đẩy nó xuống dưới kia. Nhưng k thể vì thế mà nó bỏ cuộc dễ dàng được. cố lên! Nó tự động viên mình.
Một lúc sau, tụi nó cũng tới đích. Nó quệt tay lên trán và thích thứ nhìn thành quả của mình. Yeah! Cuối cùng thì nó cũng chinh phục được sự sợ hãi của mình o`y. cảm giác thật tuyệt. cả lớp nó quay quần bên nhau, dựng lều trại và mở tiệc. nó lôi từ trong ba lô ra nào cóc, ổi, xoài, snack,…nhỏ Vân xuýt xoa
-Ui cha! Sao mi mang toàn đồ ăn vặt k vậy hả? k mang theo thức ăn trưa à?
-Ô hay con nhỏ này? Sao mi phân biệt chủng tộc thế hả? hàng vặt cũng là đồ ăn chứ có phải là j đâu mà mi nói?
-Nhưng ăn thế này át đói thì sao?
-Lát đói thì…_nó quay sang nhìn nhỏ bạn và hộp đồ ăn trong tay với nụ cười gian trá_hehe! Vân ơi! Mi có phải là bạn của ta k?
-Thôi thôi_Vân nhìn nó đầy đề phòng và giấu hộp cơm ra sau lưng_ngươi stop ngay cái giọng điệu chảy nước của mi đi. Thức ăn là của ta, mi k được xơ múi nào đâu mà nhìn
-Hứ! k cho thì thôi. Ta đây cũng k cần
…….
-Oa! No quá_nó vỗ vỗ cái bụng của mình
-Éc! Mới đó mà ngươi xử xong hết oiz ak?_Vân nhìn đống vỏ snack của nó mà kinh ngạc
-Nhiêu đây có là j`. xử nhanh rồi đi chơi chứ. Thôi ngươi ở đó đi ha. Ta đi ngắm cảnh tí đẫ
Nó lí lắc pi pi kon pạn oiz bắt đầu rảo bước. càng đi nó càng thích thú với phong cảnh nơi đây. Thật thoáng đãn và thơ mộng. bỗng nó nhìn thấy hình như ở dưới tán cây kia có 2 người. họ đang quấn quýt bên nhau thì phải. Hik! Thiệt tình! K pk liêm sỉ là j` cả. nhưng hình như tên con trai kia quen quen thì phải. sao giống….tên ck sắp cưới của nó thế nhỉ?. Nhưng đó đâu phải là việc của nó. Nó ngượng ngùng quay lưng bỏ đi. Nhác thấy bóng nó, nhỏ Vân đã lên tiếng trách
¾Nãy h` mi đi đâu mà hông nói hông rằng j` hết zậy?
¾Ak! Thấy cảnh đệp nên đi xung quanh thôi mà
¾Uk!_nhỏ Vân lơ đãng nhìn chung quanh bỗng mắt nhỏ sáng lên_a! anh Ken kìa, anh Ken tới kìa. Nó vừa nói vừa nhảy tưng tưng theo lũ bạn đén bủa vây chàng Ken
nó tò mò quay lại thì ôi chao! Khuôn mặt ông chồng chưa cưới hiện len mồn một trước mắt nó. Nhưng cái áo này…người con gái này…sao mà…giống y chang 2 người hồi nãy…ở dưới gốc cây…bộ đồ người con gái đang mặc tuy đã được sửa lị nhưng vẫn cnf xộc xệch. Thiệt không ngờ đường đường là một công tử nhà họ Lê Kỳ lại ăn chơi đến thế. Hik! Chỉ mới nghĩ đến việc làm vợ hờ của anh ta, dù chỉ là 6 tháng thôi cũng đủ làm nó rã rờ con người. nó lắc đầu xua đi ý nghĩ kinh khủng ấy. còn hắn vẫn vô tư cười nói với mấy cô gái chung quanh mặc cô nàng bên cạnh nhăn nhó, dậm tay dậm chân. Nhân lúc hắn đang “bận bịu” với mấy nường, nó nhanh chân tính chuồn đi trước khi hắn bk đến sự có mặt của nó. Nhưng hắn nhanh mắt hơn, gọi giật nó lại:
-Ơ Linh! Gặp anh sao k nói gì mà đi đâu thế?
Mấy chục ánh mắt quay lại nhìn nó. Hik! Nó gãi đầu bước tới miệng cười hiền
-Hì hì! Thấy anh bận bịu quá nên đâu đâu dám làm phiền_nó cố kéo dài từ “bận bịu” để trêu tức hắn
-Hi! Có gì bận bịu đâu. Anh có làm gì đâu mà mới gặp anh em chạy như thể…bị anh thịt vậy?_hắn nheo mắt hỏi nó
-ủa? hai người quen nhau à?_một con nhỏ lên tiếng phá tan cuộc trò chuyện
-ak ukm_nó ấp úng! Thực sự là nó hk muốn mọi người bk về cái đám cưới “kì dị” của nó. Nó quay sang nhìn Ken với ánh mắt cầu cứu
-à! K có j` đâu. Chỉ là hôm trước tình cờ quen ngoài đường thôi mà
Mấy đứa tuy vẫn nghi ngò nưng k tiện nói ra. Một khi Ken đã không muốn nói thì có cạy họng cũng k nói nửa lời. họ quay sang làm dáng với hắn:
-anh Ken ơi! Anh dùng kem j` mà…trắng dữ vậy. anh chỉ em dùng với
-tối nay anh rảnh hok? Đi chơi với em đi
-không! Tối nay anh phải đi với em cơ
-blah…blah…
Nhân lúc đó, nó nhanh chóng bỏ đi. Haizzzzz! Phải chơi cho đã chứ mấy hôm nữa k bk có chơi đc như vầy nữa k. nghĩ là làm, nó lắc đầu rũ bỏ mọi suy nghĩ, ưu lo. Hít thở không khí trong lành, nó khoan khoái nằm xuống bãi cỏ xanh mượt. gác tay lên đầu, nó nhìn bầu trời xanh thẳm rồi …lăn ra ngủ lúc nào hông hay (hik! Heo nguyên chất, không trộn lẫn luôn nè)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...