Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em

Mấy hôm nay nó nghỉ học vì mama kêu phải chuẩn bị cho lễ cưới. Dù gì thì chỉ còn 2 ngày nữa thôi mà. Nói là chuẩn bị vậy chứ thật ra đều là mama làm giúp nó cả. nó chỉ việc ngồi chơi xơi nước. hơn nữa, mẹ nó và mẹ Ken cũng muốn nó thích nghi với gia đình nhà “chồng” nên để nó ở lại bên đó 1 ngày. Hik! Thiệt là chán chết. căn nhà của hắn tuy rộng thật đấy, đẹp thật đấy nhưng chẳng ấm cúng tí nào. Từng gian phòng, ngóc ngách, cửa ngõ đều toát ra của sự lạnh lùng, nhạt thếch. Lúc mới đến, bà Tú (mẹ Ken) đã cười tơi chào nó:
-Cháu đến rồi đấy hả? thôi chết, thằng Lâm nó chưa về. thôi để bác gọi nó về chơi với cháu nhé
-Dạ thôi bác ạ_nó ngăn bà Tú lại khi bà định lấy cái di động ra gọi cho hắn_chắc anh ấy bận việc nên mới ra ngoài. Cháu không dám làm phiền ạ. Để cháu một mình chơi với bác là được rồi ạ
Nó cũng chẳng muốn hắn quay về làm gì. Cơ bản là không thích nhìn cái khuôn mặt dễ thương mà thương không dễ ấy của hắn. bà Tú lắc đầu
-Vậy sao được hả cháu. Dù gì hì hai đứa cũng có nhiều chuyện muốn nói hơn là nói với bà già này chứ
Hứ! tên đó với nó mà có chuyện j` để nói cơ chứ. Gặp nhau mà không u đầu mẻ trán là may lắm rồi á. Trên đời này nó ghắt nhất loại người như tên đó. ỷ có chút …nhan sắc… thì huênh hoang, tự đắc, lại vừa lăng nhăng lố nhố. Tuy là nó không thích loại ngừời tầm cỡ “cháu ngoan Bác Hồ” nhưng cũng không phải loại nguwoif như hắn. nó giả giọng ngoạt ngào với bà Tú
-Sao bác lại nói vậy ạ? Chấu có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng bác. Với lại bác thế này sao đã gọi là già ạ? Cháu nghĩ nếu ra ngoài đường thì chẳng ai nhận ra là bác đã 50 tuổi đâu ạ
-Cái con bé này_bà Tú cốc yêu nó_chỉ giỏi cái xu nịnh. Được rồi, để bác xem thử cháu nói chuyện được với bác bao lâu
-Vâng ạ
Nó kêu một tiếng rõ to rồi lí lắc cầm tay bà kéo đi. Vừa đi miệng vừa tíu tít
-Mới vào cháu thấy ngôi nhà đẹp quá, cháu muốn tham quan một chút có được không ạ
-Uk! Để bác dẫn cháu đi nhé
Đi tới đâu, bà kể những kỉ niệm hồi thơ ấu của hắn bên gia đình cho nó nghe. Không ngờ, hồi nhỏ hắn cũng dễ thương và nghịch ngợm đáo để. Thế mà lớn lên…haizzzz……..thành ra đểu cáng thế đấy. bỗng chuông điện thoại của bà Tú vang lên:
-tôi nghe đây anh Phong
-….
-Tôi biết rồi! tôi tới ngay
Rồi bà quay sang nó:

-Thật xin lỗi nhưng bây giờ công ty có chuyện, bác phải đi đến đó để giải quyết
-Dạ! không sao ạ! Bác cứ đi đi ạ
-Hay… bác gọi điện cho thằng Lâm về chơi với cháu nhé
-Dạ thôi bác ạ. Để cháu tự tham quan và chăm sóc hoa cùng chị giúp việc là được rồ. cháu thích hoa lắm ạ
-Vạy…sao được
-Dạ không sao đâu ạ! Công ty có chuyện thì bác đi đi ạ. Không lại trễ
-ừ! Vậy khi nào buồn thì gọi cho Lâm nhé. Nó mà không chịu về thì cứ nói bác một tiếng. bác xử nó liền
-dạ! không sao đâu ạ_nó mỉm cười
-ừ! Vậy bác đi hen
-vâng bác đi
nó nhìn theo bóng bà Tú lên xe khuất dần. ông Vương (ba hắn) đi công tác mai mwois về nên mọi chuyện công ty đêu do bà quản lí. Hắn thực lực cũng tốt, chỉ có điều…ham chơi, không để ý gì đến công ty nên ông Vương không dám giao công ty cho nó. Ông bà chỉ mong sau này khi có vợ hắn sẽ tu chí làm ăn.
Bây giờ thì nó đang ở một mình. Hồi nãy nói vói bà Tú cho bà yên lòng chứ thực ra nó chả có tí hứng thú nào với hoa hòe đâu. Ngắm còn được chứ chăm sóc thì nó bó tay. Mà ngắm hoài cũng chán, tay chân nó trở nên khó chịu, muốn làm một cái gì đó để phá cho zui nhà zui cửa
Nhìn những hàng rào, bụi cây mới được cắt tỉa gọn gàng, nó bỗng thấy “ngứa mắt”. có người chăm sóc thì ơhair có người để…phá chứ. Để không thiệt là phí. Nghĩ là làm, nó mượn kéo cắt tỉa hàng rào (cũng hk pk kéo đó gọi là gì nữa), xắn tay áo lên, vừa cắt, vừa lẩm bẩm:
-căt gì mà cứ một kiểu như vầy chán chết. phải biết phá cách lên chứ. Vầy nek! Vầy nek
tay nó thoăn thoắt cắt, cắt và cắt. chỗ này một nhúm, bên kia một cụm, tỉa dần, tỉa dần đến cả nửa ngày trời, nó mới chịu buông tay ngồi bệt xuống, thở phì phò, ngắm nhìn thành quả của mình
_haizzzzzzzzz! Mệt thiệt!nhưng mà công nhận_nó mỉm cười_mình tỉa đẹp thiệt (>o cô người làm bấy giờ mới đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng “hoang tàn” như thế thì hốt hoảng
_tiểu thư! Người….

_thế nào? Đẹp không?_nó đắc chí
_tôi…tôi…đẹp ạ_cô người làm gượng cười_nhưng tôi không biết nói với bà chủ như thế nào về sự thay đổi này ạ
_cô yên tâm_nó nghe khen thì cuời híp mí_tôi sẽ nói với bà chủ cho
_vâng! Cảm ơn cô. Vậy cô chủ cứ…tiếp tục đi ạ. Tôi không dám làm phiền nữa ạ
nói rồi, cô cáo lui, không dám đứng alij đây lâu, nếu không sẽ rất đau đớn khi biết thành quả của mấy bác cắt tỉa cả một buổi trời lại ra thế này đây
bỗng có tiếng còi xe, một người hầu tất tả chạy ra mở cửa. Quay người nhìn, không ai khác chính là hắn, đại công tử nhà chúng ta đã về rồi. chết tiệt_nơ rủa thầm_sao không ở ngoài đường luôn đi. Về nhà làm gì cơ chứ. Nó không hề muốn gặp mặt hắn chút nào nên đi ra sau nhà, tiếp tục “chăm sóc” hàng rào. Vừa tỉa, nó vừa líu lo:
Em là con heo bông và anh là con heo gầy..em tròn trịa mũm mĩm còn anh thì như khúc cây..Mà chẳng hiểu tại sao?Mà chẳng biết lúc nào?Trái tim anh lao xao....Nhớ em wa' heo bông ơi!
Anh cho em tiền đô tiền đô để xắm đồ tiên đô để đi phố
Tiền đô thơm thấy mồ tiền đô sài cho cố có ngày anh còn xương khô
Năm nưa ai mà gặp đô nhìn đô là hết hồn người ta thường chạy đôn
Vì cô mang nét đẹp của túyp người cong gái trông giống hệt con trai
Ba là tên cướp vàng
Mẹ là tên cướp đô
Con là tên cướp tiền
La là lá la la
Cướp hết một ngân hàng

Bỗng có tiếng khùng khục, sau đó là tiếng ha hả thật to. Nó ngạc nhiên quay lại, mắt trợn trắng lên nhìn tên Ken đang ôm bụng cười sặc sụa. nó nghiến răng
_anh làm gì ở đây
_ha…ha…ha
_không được cười! có cái gì đáng cười đâu chứ
_ha…ha…ha…ôi…ôi…ha…ha…ha…
_anh cười là tôi ột chiếc dép vào mồm đấy_vừa nói nó vừa xách chiếc dép lên. Hắn thấy vậy mới ngưng cười
_à ừ…ha…ha…
_lại cười à?_nó trợn mắt
_à…ừ…hi…hi…không cười nữa. cô hỏi tôi cái gì nào
_anh làm gì ở đây
_cô hỏi hay nhở. Nhà tôi ở đây. Tôi không ở đây chẳng lẽ ra ngoài đường ở à
_uk! dáng anh ra ngoài đường cũng đáng
_cái gì?????? Cô còn dám nói vậy với tôi nữa à? Thế tôi hởi cô: cô làm gì với cái hàng rào của nhà tôi vậy?
_chăm sóc_nó tự tin
_chăm sóc?_hăn ngơ ngác_chăm sóc cái kiểu gì mà nó hoang tàn thế này?
_Anh thiệt là hông có mắt thẩm mĩ gì hết. như thế này gọi là phá cách. Hàng rào như nhà anh, tuy đẹp đấy nhưng suốt ngày chỉ một kiểu như vậy. cần phải phá cách một chút cho sáng tạo
_Cái này mà gọi là sáng tạo á?_hắn trố mắt_ừ thì cứ cho là hàng rào nhà tôi không có tính sáng tạo đi. Nhưng cô gọi cái kiểu cắt xén “chó gặm” này là phá cách á? Có phá của thì có
_Cái gì mà phá của? cái gì mà là chó gặm? anh không có tí tính thẩm mĩ gì cả. đợi đấy. chút bác Tú về, tôi sẽ nhờ bác ấy phân giải. tôi tin bác có con mắt thẩm mĩ hơn, thấy được vẻ đẹp tiềm ảnh của tác phẩm của tôi
_ừ! Tiềm ẩn, tiềm ẩn quá nên tìm hoài hông thấy

_anh có thôi chọc tức tôi đi được không. Không muốn nói chuyện với loại người như anh nữa, tôi vào nhà
_tùy cô thôi
nói rồi hắn cũng theo chân nó vào nhà. Thấy thế, nó quay lại quát
_anh theo tôi làm gì
_cô hay nhỉ. Cô nên nhớ nhà này là của tôi
_tôi…hứ_nó tức giận đùng đùng vào nhà
vào trong nhà, nó cũng loay hoay chả biết làm gì. Nếu mà ở trong nhà nó thì nó đã vào trong phòng, đóng cửa lại và ngủ một giấc cho đã. Nhưng đây là nhà của hắn, nó chả có lí nào lại vào nhà người ta mà ngủ cả. thấy hắn đang ngồi gần ti vi, nó cũng muốn xem, tới bộ ghế salon và ngồi phịch xuống. hắn chả nói gì, chăm chú nhìn vào ti vi. Hắn đang xem chương trình thới sự. thiệt sự là nó chẳng thích xem mấy chương trình kiểu này cho lắm. nó quay lại nhìn hắn, nói giọng nịnh nọt
_nek! Anh có chương trình nào khác không?
_Không
_Anh có thể…cho tôi xem cái khác được không
_Nek!_hắn tỏ ra dễ dãi
_Keke! Tks_nhìn đồng hồ_vừa đúng giờ_nói rồi nó bật kên CN và hắn trố mắt nhìn nó
_Kênh nào để tôi bật cho
_Kên này chứ kênh nào nữa
_Cô có lầm không đó_hăn ngờ vực_đừng nói với tôi là cô muốn xem Ton and Jerry nha
_Chính hắn
_Cô…cô…bao nhiêu tuổi vậy?
_Chẳng lẽ anh không biết tuổi tôi à_nó không thèm nhìn hắn, chăm chứ nhìn lên màn hình và cười hahaha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui