Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!! Dậy ngayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!
Tiếng mẹ nó vang lên “lảnh lót” làm con chó đang đứng ở dưới lầu cũng kêu ăng ẳng rồi cụp đuôi chạy ngay , cả nhà gần như rung chuyển. Thế mà………. Có một con người nằm đó, tỏ ra không hề gì, vẫn nằm ngáy o o như thường. vâng nhân vật đó không ai khác ngoài nó_ người mà mama muốn gọi dậy_ vẫn không hề bị tiếng gọi đó làm lay chuyển. Nó mở he hé nửa con mắt nhìn mẹ nó và lên tiếng cầu xin, giọng còn ngái ngủ:
- Mẹ ak! Cho kon ngủ thêm tí nữa đi mà mẹ. 5’ thôi, chỉ 5’ thôi mà mẹ. Sau đó con dậy liền hà.
- Hừ! 1s cũng không có đâu chứ huống chi 5’. Có dậy không thì bảo???????????????- mẹ nó nói giọng đầy tức giận. Hik lúc nào chả vậy. Mỗi lần kêu nó dậy là bà phải tốn hơi như vậy đó
- Thôi mà mẹ”! hôm qua 10h con mới ngủ luôn. Người ta nói 1 ngày phải ngủ đủ 10 tiếng mới được mà mẹ. Không là con yếu sức đó mẹ.- Nó vẫn ra sức biện minh trong tình cảm mắt nhắm, mắt mở.
- Hừ! con là con nít lên 3 hay là con heo mà ngủ ngày 10 tiếng hả? thôi được rồi! Nếu không muốn nhẹ nhàng thì mẹ dùng cách khác vậy.
Nói rồi mẹ nó mở cửa phòng đi ra ngoài. Nó mở he hé mắt ra… phù mẹ đi rồi. tuy không biết là mẹ muốn làm j` nhưng miễn cho nó ngủ thêm vài giây phút nữa là tốt rồi. Nó cuộn mình trong chăn và tiếp tục khoan khoái tận hưởng những giờ phút mà nó cho là tuyệt với nhất. “Ôi cuộc đời khi ngủ mới sung sướng làm sao!!!!”_ nó đã từng thốt lên như thế.
- Nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Con gái ! giờ có dậy không thì bảo??????????????????????
Nó lại mắt nhắm mắt mở nhìn lên mẹ nó! Ôi trời ạ!!!!!! Trên tay mẹ nó đang lăm le cây chổi lông gà. Mẹ nó vừa nhìn nó, vừa nhịp nhịp cây chổi y hệt một người đàn chị thứ thiệt chuẩn bị “xử” nó. Nó hốt hoảng vội tung mền dậy, chạy vào nhà vệ sinh rẹt rẹt như kon rô bốt. Nó nhớ lại lần đầu tiên bị mẹ đánh bằng cái cây chổi khủng khiếp ấy…
Bước qua từng đêm, nhặt từng dòng ký ức
những phút giây đầu tiên, chợt từ đâu trở về
Ôm bao mộng mơ. để rồi lòng tan vỡ.
cố bước đi thật xa. tìm về noi cuối trời
ngồi nghe hạt mưa buồn rơi
le lói trong tim tình yêu ban đầu
chỉ còn đây người như ngủ say
thầm lặng đốt chút hương yêu ngày xưa.
và trên hàng mi dường như
cay khóe rưng rưng từ đâu tuôn trào
mặn đôi môi người xa rời tôi về noi không tay với
★*--*-(¯`v´¯)-»*** ]º°(¯`Quá khứ´¯)[«-(¯`v´¯)-«-«« ]★*--*★
Lúc đó nó chỉ mới 7 tuổi, nó bỗng thấy muốn đi chơi cùng kon bạn mới quen. Thế là tụi nó hẹn ra công viên mà quên mất phải xin phép mẹ. lúc mẹ nó về, bà hoảng hốt khi thấy cánh cửa khóa lại và không thấy nó đâu cả. nếu nó muốn đi chơi cùng ai thì nó phải xin phép bà chứ, bà đã dặn nó như vậy và nó cũng có bao giờ quên đâu. Thế mà giờ lại…. chẳng lẽ……….. bà lắc đầu xóa ngay cái ý nghĩ khủng khiếp âý ra khỏi đầu, không, không phải vậy đâu! Chắc là do bà ngoại hay cô chú nào dẫn nó đi chơi thôi mà. Tuy vậy nhưng lòng bà như có lửa đốt, đứng ngồi không yên. Bà liền gọi điện cho bà ngoại, cậu dì,… không ai thấy nó. Cả những đứa bạn thân cũng chẳng biết nó ở đâu. Không thể nào, ông trời không thể nào cướp đi đứa con yêu quý nhất của bà như đã cướp đi người chồng của bà như vậy được. chồng bà đã ra đi trong một cuộc tai nạn giao thông khi đang trên đường về nhà sau chuyến công tác xa. Cả nhà đã mong ngóng ông biết bao. Vậy mà…. Nỡ lòng nào…bà bật khóc khi nghĩ đến việc mất đi đứa con của mình, nếu nó đi rồi, bà sẽ làm thế nào đây? Bà không biết, bà không biết !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Khi đó cũng là lúc nó đi về nhà sau một cuộc đi chơi vui vẻ. nhìn thấy mẹ ngồi ở phòng khách, nó chạy lại và hào hứng nói với mẹ:
- Mẹ ah! Hồi nãy con đi chơi cùng với bạn mới chuyển đến lớp con đó mẹ. vui lắm ạm ak, chúng con…
Nó đang định huyên thuyên kể về chuyến đi chơi thì mẹ nó hỏi :
- sao con đi mà không xin phép mẹ?
- dạ…con…_ nó ấp úng, không nói được lời nào.
Mẹ nó không nói j` , đi ra ngoài sau và trở lại với cây chổi lông gà trên tay. Bà vừa đánh, vừa nói:
- mẹ đã dặn con bao nhiu lần rồi hả Linh? Sao con cứ để cho người khác phiền lòng luôn vậy hả? con có nhớ lời mẹ dặn không?
Cảm giác lúc này của nó là đau, phải nói là rất đau. Chưa bao giờ mẹ đánh nó mà lại đau như lúc này cả. nó vừa khóc, vừa van xin mẹ:
- Mẹ ơi…hức…hức…con…xin…lỗi…mẹ…c on hứa lần sau sẽ không như thế này nữa đâu…hức…hức…mẹ đừng đánh con nữa…..mẹ….ơi…..
Mẹ nó vứt cây chổi xuống đất, ôm nó vào lòng. Nó thấy lưng áo mình ướt đẫm, nóng ran, đúng vậy, mẹ nó đang khóc, những giọt nước mắt của mẹ rơi trên áo nó nóng hổi:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ đánh con đau lắm phải không? Mẹ xin lỗi…mẹ xin lỗi….
Nó cũng không biết nói j`. chỉ biết ôm thật chặt mẹ vào lòng và tự hứa sẽ không bao giờ làm mẹ khóc và lo lắng nữa. chính vì thế mà từ ngày, nó cũng không bị mẹ đánh nữa. thế mà hôm nay mẹ lại lấy cái đó ra dọa nó. Hừ…mẹ thật là…..
- Á!!!!!!!!!!!!!!!_bỗng tiếng nó vang lên khi nhìn thấy cái đồng hồ_ thôi chết, muộn giờ rồi trời ơi!!!!!!!!!
Nó vội mang cặp xuống chạy thục mạng đến trường, không quên chào mẹ và vớ lấy cái bánh sandwich trên bàn. Mẹ nó chỉ biết nhìn theo lắc đầu:
- Không biết bao giờ nó mới bỏ được cái tật ham ngủ nữa đây?
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!! cánh cửa trường “thân iu” đã dóng lại trước mặt nó một cách vô tình. Nó chuẩn bị khuôn mặt buồn và tội nghiệp nhất đến trước mặt bác bảo vệ:
- Bác bảo vệ tốt bụng ơi! Bác có thể mở cửa giúp cháu được không ak?
- ủa? lại là cháu ak!_ bác bảo vệ nhìn thốt lên khi gặp “người quen” _cháu có biết đây là lần thứ mấy đi trễ không hả???????????????????_bác bỗng hét lên đầy tức giận.
- dạ! cháu xin lỗi! nhưng cháu đi trễ là do có lý do chính đáng. Dạ cháu…._ nói rồi nó kể một lèo chuyện “giúp đỡ người già qua đường” mà nó đã…viết trong bài tập làm văn lớp 6 (hik! Kon nì có trí nhớ dai ghê gúm)
bác nghe xong gật gù, nó mừng thầm trong bụng :”hehe! Bài mình làm cảm động ghê gúm”. Nhưng nó chưa kịp zui mừng thì bác bảo vệ nói như sấm nổ bên tai nó:
- ukm! Chuyện này hay ghê gúm nhưng k…h…ô…n…g…đ…ư…ơ…c là không được. Bác không phải là giáo viên ngữ văn đâu mà cháu đọc diễn văn cho bác nghe nhé. Hôm trước thì là “nhặt của rơi trả lại người mất”, hum nay thì là “giúp người già qua đường”. học sinh ngoan ghê nhỉ. Chă’c bữa nào cũng có việc tốt để làm nhỉ. Nhưng mà tiếc quá, tôi không thể nào chấp nhận những lí do đó. Vào phòng giáo vụ ngay!!!!!!!!!!!!!
Hik! Nó lẽo đẽo bước vào theo bác bảo vệ vào phòng. Viết xong bản kiểm điểm, nó rầu rỉ bước vào lớp! ây daaaaaaaaaaa! Sao mà xui thế này cơ chứ! Nhưng quái lạ, nó vào lớp mà không thấy cô Nga đâu. Mọi hôm bà nì đến sớm lắm cơ mà. Nó bỏ cặp xuống định quay lại hỏi nhỏ Vân kề bên thì …cộp…cộp…cộp… tiếng giày bà cô vang lên làm cả lớp đang nhốn nháo bỗng yên phăng phắc. bà cô hum nay trông zui zẻ và điệu hơn ngày thường. Tạo ình 2 kai bím tóc quá lố, đi một bước là làm dáng 1 bước, mặc kai váy ngắn cũn cỡn và hở hang, trang điểm lòe loẹt. Tiếng bước chân đi cũng dịu dàng hơn, không huỳnh huỵch như hùi trước và bắt chước ở đâu kiểu đi nhún nhẩy. bả tưởng đây là cái sàn catwalk cho bả diễn chắc.
Cả lớp nhìn pả chăm chú, chăm chú yk nhơ một thể vật lạ từ hành tinh nào rơi xuống. Bà cô thấy cả lớp nhìn mình như vậy liền lấy tay che miệng cười e thẹn.
- “”ọe...ọe…”_cả lớp gần 30 nhân như muốn ói mửa trước hành động quá lố của bà cô trái tính trái nết này.
- E hèm_ bả hắng giọng_ các em học sinh thân iu của cô. Hôm nay cô xin giới thiệu với các em một thành viên mới. bạn ấy vừa chuyển từ Anh về, mang trong mình 2 dòng máu châu Á và châu Âu. Vì thế bạn ấy vừa có sự sang trọng, quý phái của châu Âu, vừa mang sự zui zẻ, chất phác của châu Á. Cô chắc chắn bạn sẽ là một hot boy của trường ta, và…
Cả lớp gần như ngất xỉu. Cứ đà nì chắc bả zới thiêu tới mai muk cả lớp cũng không biết nhân mới là đứa nào lun we
- Thôi, đủ rồi đấy cô ạ_Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa lớp_ cô sắp xếp giúp em chỗ ngồi đi ạ!
Cùng với giọng nói ngọt ngào ấy là một chàng trai cực kì cute và có tí cool bước vào. Cả lớp nhìn Quân(tên mem mới_kai nì là mình mỗi cherry biết thui! Mí đứa chưa ai biết hít ak) ik như thể vật lạ, à không, giống như một chàng hoàng tử (nó: mũi tẹt nữa_ Cherry: có nhầm không zị chài? Người ta từ châu Âu zìa đó, mui cao thí mồ muk kiu tẹt, bà nì đúng là…)
- Ak! Cô xin lỗi đã để em dứng đợi lâu hen!_bà cô dáo dác xung quanh và hướng mắt chằm chằm vào chỗ nó ngồi_ak! Em ngồi chỗ bạn Linh nhá
- Ah!!!!!!!! Thưa cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!11 em……………_ nó đứng phắt dậy
- Em…muốn…nói…cái…j`….._ nó chưa kịp nói hết thì bà cô nhìn nó trừng trừng, nghiến răng ken két hỏi lại.
Hik! Nó sợ hãi xuống nước với bà cô. Bà nì muk giận ai là có ngày không còn răng để ăn cháo nữa đâu. Nó cố nở một nụ cười thật tươi và nói:
- Dạ không có j` ạ! E chỉ muốn nói là em rất vui khi được ngồi bên cạnh bạn ấy ạ.
- Uk! Vậy tốt_Quay sang Quân ta và nở một nụ cười duyên cùng giọng nói ngọt ngào_ Em về chỗ đi
Bà cô nhìn theo Quân đang bước đến chỗ nó. Mắt dán chặt vào người hắn và nở ra hình 2 trái tim bự tổ chảng. Cả lớp thấy bả không dạy bài nên sốt ruột, hối thúc:
- Cô ơi! Dạy nhanh y cô! Trễ giờ học oiz.
Bà cô dù đang rất tux giận (đang ngắm zai muk pị phá đám) nhưng phải thể hiện là 1 người cô tốt nên cũng dịu dàng đáp lại một nụ cười thật tươi và quay lên giảng bài. Nhưng chốc chốc bả lại quay xuống dưới làm duye^n, nheo mắt với Quân. thật đúng là…!
R…e…n…g…Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi làm cả lớp thở phào. Bà cô hắc ám tuy không đành nhưng phải ra đi tất nhiên không quên đánh mi bặt bặt và hôn gió với Quân trước khi “quay gót”. Bả vừa quay đi là cả đám kon gái của lớp và những lớp kề cũng bu quanh lấy Quân hỏi han rối rít:
- Bạn j` ơi! Bạn tên j` zạ?
- Anh ơi! A ở đâu zạ?
- Cho em xin sđt đi anh
- Anh có bạn gái chưa zạ?
- Blah…blah…
Nó đến điên mất với mí đứa hám zai. Ngay cả nhỏ Vân_ con bạn chí cốt của nó cũng xáp zô làm quen với hắn(Anh hùng khó thoát qua ải Mỹ Nam). Hứ! Có j` đáng để nhìn đâu chứ. Hắn chỉ là hơi đẹp trai tí xíu, hới học giỏi tí xíu thui muk làm j` zữ zạ chài? (hik! Một chút của “người” là kai mà người ta muốn cũng không có đó ạ)
Nó lắc đầu ngán ngẩm tìm cách chui ra khỏi đám đông hỗn loạn ấy và tuôn ra ngoài. Ây da!!!! Không khí thiệt là mát mẻ. không hỉu tụi nó chui vào cái lỗ ấy để làm j` cơ chứ, chỉ vì một thằng con trai thui sao. Hik! Nó lò do bước ra canteen theo “tiếng gọi” của bao tử. Her her! Hum nay canteen cũng vắng teo. Phải oiz! Mí chị em gái đang xúm xít bên hắn thì làm sao có thì giờ để nghĩ đến chuyện ăn uống nữa. hì hì! Vậy cũng tốt, đỡ phải tốn công chen lấn xô đẩy để mua đồ. Giờ mới thất hắn đôi khi cũng có ích. Nào! Come on! Mua đồ ăn thui nào, nó nhào vào quầy hàng và kêu:
- Cô ơi! Bán cho con 1 ổ bánh mì, 1 bịch sandwich, 1 thanh chewing-gum, 1 bịch phồng tôm bự,…blah…blah…(Hik! Mua cho người hay cho heo ăn zị chài?)
Xong! Nó khệ nệ ôm mớ đồ lên bàn ăn. Phù…nhìn mí món đồ đã we đi mất. hehe! Giờ phút quan trọng nhứt đã đến. Xử thuiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Nó đang định nhào zô thì có tiếng nói của ai đó vang lên làm nó giật mình:
- Này! Bạn bè thế hả? bỏ mặc bạn mình trong lúc nguy cấp mà đi ăn ngon lành zị hả?
Nó ngước đầu lên. Không ai khác ngoài tên mới đến đang đứng nhìn nó cười nham nhở. Hứ! đang ở trong đó sao tự dưng lại chưa ra đay làm gì? Làm như quen biết lắm ak? Đang lúc nó nhăn nhó vì bị làm phiền thì một đám con gái chạy đến chỗ nó và hắn. Hik! Nó bị người ta chen lấn, đè bẹp một cách không thương tiếc. Ngộp thở! Thiếu oxi trầm trọng. Nó muốn ra, cố lách, cố lách nhưng không được. Tụi kon gái đang cố lách vào trong, không để trống một lỗ hở nào đến con kiến cũng khó lòng lọt ra nổi huống chi là nó. Hik! Nó muốn đi ra chứ có muốn tranh giàng tên ấy với mọi người âu muk không cho nó đi. Chen lấn! chen lấn! nó càng ngày càng bị đẩy vào gần hắn hơn, gần hơn …gần hơn nữa… nó đang cố giũ khoảng cách với hắn nhưng thật khó để sức của nó có thể chống chọi với hàng nghìn con người như thế.
5cm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...