Độc Long tôn giả đưa bàn tay phải ra áp vào ngực Cần Quân Hiệp, tay trái vẫn đẩy về phía sau. Chưởng lực ùn ùn tuôn ra ngưng tụ lại mà không tan đi, thành một bức tường hơi rất vững chắc, ngăn cản Triển Phi Ngọc cùng Đường Uyển Ngọc, khiến cho hai người không sao tiến lại được.
Hai người đã bị luồng đại lực của Độc Long tôn giả hất ra một lần. Bây giờ Triển Phi Ngọc lại từ từ tiến vào. Lần này luồng cường lực hất ra so với lần trước tương đối nhẹ hơn, không đến nỗi bị hất ngược lại.
Nàng bước từng bước một tiến gần vào, nhưng hai người càng vào gần bao nhiêu thì luồng cường lực ngăn chặn càng mạnh hơn. Khi còn cách chừng sáu bảy thước thì mỗi bước chân hai người tốn rất nhiều hơi sức.
Hai người cố tiến vào đến lúc chỉ còn ba thước thì chuyển động thêm nửa tấc cũng không được.
Triển Phi Ngọc không biết làm thế nào đành phải dừng lại. Nàng gắng gượng điều hòa hơi thở cố gọi to lên một tiếng :
- Quân Hiệp!...
Nàng chỉ gọi được hai tiếng “Quân Hiệp” thì tình hình đột nhiên biến đổi.
Bỗng nghe Độc Long tôn giả gầm lên một tiếng quái gở kinh thiên động địa, chẳng khác gì trăm nghìn con quái thú bị trọng thương đồng thời cùng kêu rống lên, khiến người nghe phải kinh tâm động phách.
Triển Phi Yên đã nằm thẳng cẳng dưới đất cũng bị tiếng gầm quái gở này hất tung lên.
Triển Phi Ngọc đứng gần Độc Long tôn giả hơn hết, bị tiếng gầm quái gở làm chấn động tâm thần. Nàng phải miễn cưỡng cố chống chọi mới đứng vững được. Nàng còn cách Độc Long tôn giả chừng ba thước. Lúc ấy nàng vừa yên tâm được một chút thì bỗng thấy luồng đại lực ào ào tuôn ra rất mãnh liệt đến trước mặt nàng. Nàng không đứng vững được, người nàng không khác chiếc diều giấy đứt dây, tung lên trên không. May mà võ công nàng rất thâm hậu, người nàng bị hất tung lên không, lộn đi ba vòng, nàng trầm khí hạ người xuống dần dần một cách bình yên.
Lúc chưa hạ mình xuống tới đất, nàng đưa mắt nhìn về phía trước, trong lòng kinh hãi vô cùng! Nàng thấy tay phải Độc Long tôn giả đã nhấc ra khỏi trước ngực Cần Quân Hiệp. Người hắn dường như bị chấn động kịch liệt. Mặt hắn lộ ra một nụ cười rất quái gở.
Cần Quân Hiệp vẫn đứng yên ngây người như tượng gỗ. Vẻ mặt chàng vẫn ngớ ngẩn như người điên dại.
Sau một lúc, Độc Long tôn giả thốt nhiên cười vang lên. Tiếng cười của hắn thay đổi nhiều trạng thái khác thường, lúc cười hô hố, lúc cười hích hích, lúc cười hà hà. Có điều tiếng cười không dữ dội, mà chỉ là những tiếng cười lạnh lẽo, khô khan, rùng rợn, khiến người nghe lông tóc đứng dựng cả lên.
Độc Long tôn giả vừa cười vừa lùi dần về phía sau.
Hắn lùi lại đến bảy tám bước thì người hắn tựa vào một gốc cây mới dừng lại được. Hắn đứng thộn mặt ra không nhúc nhích.
Hồi lâu vẫn chẳng một ai hay biết cứu cánh vụ này ra sao và mắt ai nấy đều đổ dồn vào nhìn Độc Long tôn giả.
Bây giờ da mặt Độc Long tôn giả bắt đầu rung động mỗi lúc một nhanh, về sau trông trên lưỡng quyền hắn dường như có đến trăm ngàn con kiến nhảy múa.
Làn hơi trắng từ trong người hắn tiết ra từ nảy vẫn ngưng tụ dày đặc, bây giờ đã bắt đầu loãng dần, sau tan đi hết sạch, không còn thấy tăm hơi chi nữa.
Độc Long tôn giả toát mồ hôi lạnh ngắt. Những giọt mồ hôi đọng trên trán sau bị da thịt co rúm lại hất ra ngoài.
Triển Phi Ngọc là người đầu tiên phá tan bầu không khí tịch mịch. Nàng lớn tiếng la :
- Hắn sắp chết rồi!
Câu nói của Triển Phi Ngọc khiến cho mọi người đều sửng sốt!
Đường Uyển Ngọc thất thanh la hoảng :
- Phi Ngọc! Ngươi phải thận trọng lời nói!
Triển Phi Ngọc trỏ tay về phía Độc Long tôn giả nói :
- Bá mẫu hãy coi kìa! Hiện hắn đang ở vào tình trạng bị tiêu tan công lực.
Độc Long tôn giả dường như căm tức quá, cặp mắt ốc nhồi chiếu ra những tia hàn quang rùng rợn.
Đột nhiên Độc Long tôn giả lại rú lên một tiếng, rồi xoay người lại ôm chặt lấy gốc cây. Gốc cây này vừa đúng một người ôm.
Độc Long tôn giả ôm lấy cây, rồi hai bàn tay giáp vào nhau, ghì thật chặt.
Bỗng nghe gốc cây phát ra tiếng rắc rắc. Hai tay Độc Long tôn giả mỗi lúc một sâu vào thân cây. Không đầy một khắc, hai cánh tay hắn ngập vào trong thân cây và cả người hắn cũng chìm vào sâu đến một nửa.
Mọi người thấy thế ai cũng kinh hãi. Xem tình hình này đủ rõ Độc Long tôn giả đang lúc cực kỳ đau đớn khổ sở. Sở dĩ hắn phải ép người ghì chặt thân cây là để giảm bớt nỗi đau khổ. Công lực của hắn thực khiến cho người ta phải hãi hùng, cổ kim chưa từng thấy.
Thân cây vẫn tiếp tục nổi lên những tiếng rắc rắc. Hai tay hắn tiếp tục lẫn sâu vào trong thân cây.
Chỉ trong khoảnh khắc, bỗng nghe đánh sầm một tiếng. Thân cây to lớn là thế mà bị hai tay Độc Long tôn giả siết sâu mãi vào rồi gãy đổ xuống.
Cây đổ rồi, hai tay Độc Long tôn giả bị hẫng, không còn bấu víu vào đâu, khiến hắn ngã ngửa người về phía sau. Thân hắn dường như bị muôn ngàn mũi kim đâm, chỗ nào cũng có những tia máu nhỏ li ti ứa ra. Mới trong nháy mắt hắn đã biến thành con người máu.
Từ lúc Độc Long tôn giả ngã lăn ra rồi, hắn nằm thẳng cẳng như khúc gỗ không nhúc nhích được nữa. Hiển nhiên lúc cây gãy người ngã, bao nhiêu kinh mạch trong mình hắn bị đứt hết.
Sau khi tắt hơi, công lực trong người Độc Long tôn giả chưa tan hết, nó công phá các đường huyệt đạo toàn thân, nên khắp mình hắn chỗ nào cũng có tia máu vọt ra.
Độc Long tôn giả là một nhân vật võ công cao cường trên đời hiếm thấy. Cái chết của hắn quả cũng không hai.
Mọi người đứng ngẩn ra nhìn thi thể Độc Long tôn giả bàng hoàng không thốt nên lời.
Hồi lâu Triển Phi Ngọc chuyển động thân hình đi lượm những con ngựa sắt nhỏ rớt dưới đất.
Triển Phi Yên nhăn nhó cười hỏi :
- Những chất linh dược trong tám con ngựa sắt nhỏ này nguyên là để chữa cho tinh thần Cần Quân Hiệp tỉnh táo lại, mà bây giờ chỉ còn lại có bảy con, chẳng hiểu có dùng được việc gì không?
Triển Phi Ngọc hững hờ đáp :
- Còn một con, ngươi làm hư rồi phải không?
Triển Phi Yên lửa giận bốc lên ngùn ngụt vì Triển Phi Ngọc đã dùng bao nhiêu thủ đoạn thâm độc hèn hạ hãm hại mình, mà bây giờ còn nói một câu nhạt nhẽo như vậy. Nàng cơ hồ không thể nào nín chịu được nữa, những muốn buông cơn giận cho nổi lên. Nhưng nàng bấm gan chịu đựng đè lửa giận xuống, nói :
- Nhị thư hãy đem linh dược trong bảy con ngựa sắt này cho Cần Quân Hiệp uống xong đã, rồi sẽ tính.
Triển Phi Ngọc cười lạt quay đầu lại. Lúc mặt nàng hướng về phía Đường Uyển Ngọc thì không lộ một chút gì là người hiểm sâu thâm độc. Nàng cất giọng ôn tồn hỏi :
- Theo ý bá mẫu thì nên thế nào?
Đường Uyển Ngọc giương cặp mắt hằn học lên nhìn Vi Cự Phu. Bà thấy y đứng trơ ra như tượng gỗ thì trong lòng khích động vô cùng! Bà lên tiếng nói bằng một giọng rất bình tĩnh ra ngoài sự tưởng tượng của chính bà. Bà chậm rãi nói :
- Ta tưởng thiếu một con cũng không lấy gì làm quan hệ cho lắm. Quân Hiệp uống bấy nhiêu chắc cũng tỉnh táo được phần nào và đã đến lúc y ra tay báo thù rồi đấy!
Triển Phi Ngọc ngập ngừng hỏi lại :
- Bá mẫu! Nếu quả Quân Hiệp tỉnh lại được thì...
Đường Uyển Ngọc tuy chưa nghe nàng nói hết câu, nhưng coi vẻ nàng ấp úng thẹn thò, bà cũng hiểu ý tứ nàng rồi, liền khẽ vỗ vai nàng đáp :
- Ngươi cứ yên tâm! Ta sẽ tác chủ cho. Quân Hiệp phải nghe lời ta.
Triển Phi Yên nằm đó cũng hiểu lòng nhị thư, nàng cơ hồ ngất đi.
Triển Phi Ngọc vẫn không chịu buông tha Triển Phi Yên và lập tâm tranh đoạt Cần Quân Hiệp với nàng.
Triển Phi Yên đột nhiên cười rộ. Chính nàng cũng không tự hiểu tại sao lúc này mà mình còn cười được ra tiếng. Đáng lý nàng buông tiếng khóc mới phải.
Triển Phi Yên cười đây là cười Triển Phi Ngọc đã biết nàng chẳng còn sống được mấy ngày nữa mà không nghĩ tình máu mủ buông tha nàng, lại còn đi tranh cướp với nàng làm chi.
Triển Phi Yên trước tình trạng bi đát còn bật lên tiếng cười khiến cho Triển Phi Ngọc và Đường Uyển Ngọc phải sửng sốt.
Triển Phi Ngọc nhìn tam muội, đầu óc nàng xoay chuyển ý nghĩ rất mau. Nàng tự hỏi :
- Làm sao mà y còn cười được? Y cười gì đây?
Triển Phi Ngọc đoán mãi không ra nguyên nhân cái cười của cô em. Nàng biết rằng đã có Đường Uyển Ngọc tác chủ thì sau khi Cần Quân Hiệp tỉnh táo lại, chàng sẽ thuộc về tay mình. Nàng yên trí là Triển Phi Yên sẽ phải nổi lên một trận bão lòng trước tình trạng này. Thấy Triển Phi Yên thốt nhiên bật cười, nàng không khỏi đem lòng ngờ vực.
Triển Phi Ngọc còn biết cả Triển Phi Yên sắp chết đến nơi, nhưng vì thấy còn sống được ngày nào thì tấm lòng Cần Quân Hiệp sẽ hướng về ai, cái đó chưa biết đâu mà đoán trước được. Rồi nàng nảy ra ý định hạ sát Triển Phi Yên ngay tức khắc để trừ những chuyện bất trắc có thể xảy ra. Nhưng vì vướng có Đường Uyển Ngọc bên cạnh, nàng chưa biết hạ thủ cách nào để che mắt bà ta.
Triển Phi Ngọc tính toán mãi không biết trừ khử Triển Phi Yên bằng cách nào để tránh khỏi con mắt Đường Uyển Ngọc nhìn rõ tấm lòng thâm độc, thủ đoạn dã man của mình.
Triển Phi Ngọc là người cơ trí hơn đời, giải quyết mọi việc một cách rất mau lẹ. Nàng cúi xuống nhìn Triển Phi Yên cười nói :
- Tam muội! Tam muội giúp ta một tay. Ta e Quân Hiệp thần trí hôn mê, y không chịu uống linh dược thì làm thế nào? Một mình ta khó nỗi kiềm chế được y.
Triển Phi Yên thôi không cười nữa, nàng nhìn Triển Phi Ngọc một lúc rồi hỏi móc :
- Chắc nhị thư lại nghĩ ra mưu kế gì đây? Tiểu muội biết giúp nhị thư cách nào bây giờ? Tiểu muội tưởng rằng nhị thư giúp tiểu muội thì được, chứ tiểu muội còn hơi sức đâu mà giúp việc cho nhị thư nữa.
Triển Phi Ngọc nhíu cặp lông mày quay lại nói với Đường Uyển Ngọc :
- Bá mẫu! Bá mẫu coi đó mà coi, cô em điệt nữ cẩn thận thế đó!
Đường Uyển Ngọc cười lạt đáp :
- Y hãy còn nhỏ chẳng nên trách y làm chi. Thôi để ta tiếp tay cho cũng được.
Triển Phi Yên từ từ bước lại gần nói với Triển Phi Ngọc :
- Nhị thư ơi! Tiểu muội nói với nhị thư một câu này, tưởng nhị thư cũng nên thể tất cho, bất tất nhị thư phải để tâm lo nghĩ làm gì cho mệt. Tiểu muội còn sống nhiều lắm là trong vòng ba ngày nữa. Nhị thư còn muốn làm gì đây? Đối với con người sắp chết đến nơi mà nhị thư cũng không chịu buông tha, như vậy há chẳng phải buồn cười ư?
Triển Phi Ngọc cười đáp :
- Tam muội! Tam muội nói nhăng gì vậy?
Hai chị em cùng tiến về phía Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Ngọc nói :
- Tam muội! Tam muội giữ chặt lấy vai y để ta cho y uống thuốc.
Triển Phi Ngọc vừa được mắt thấy tấn kịch rùng rợn. Độc Long tôn giả là một nhân vật võ công cao cường trên đời hiếm có, mà còn bị nội lực của Cần Quân Hiệp hất ngược lại làm cho công lực bị tiêu tan hết đến nỗi lão bị thảm tử ngay đương trường. Như vậy đủ tỏ trong người chàng chứa chất một luồng nội lực thâm hậu không biết đến đâu mà nói. Bây giờ thần trí chàng chưa tỉnh táo, dĩ nhiên chàng không thể biết người đứng trước mặt mình là bạn hay thù. Một khi chàng bị lực lượng bên ngoài tập kích hay kiềm chế, tự nhiên sẽ phát huy luồng nội lực để phản kháng.
Sở dĩ Triển Phi Ngọc bảo Triển Phi Yên giữ vai chàng là có tâm độc muốn mượn nội lực ghê gớm của Cần Quân Hiệp để kết liễu tính mạng cô em đặng trừ hậu hoạn.
Triển Phi Yên chẳng hiểu Triển Phi Ngọc có ý định hại mình không. Nàng ngần ngừ một lát rồi giơ hai tay ra nắm lấy vai Cần Quân Hiệp. Lập tức nàng cảm thấy một luồng lực đạo trong người Cần Quân Hiệp từ từ xông lên.
Nàng biết rằng nếu dùng sức mạnh đè xuống thì luồng nội lực phản ứng của Cần Quân Hiệp sẽ hất mạnh, và làm cho mình bị thương ngay tức khắc, nên nàng chỉ để tay hời hợt chạm vào vai chàng chứ không đè chặt.
Triển Phi Ngọc thấy Triển Phi Yên mắc bẫy thì mừng thầm trong dạ. Nàng nghiêm trang nói :
- Tam muội phải giữ cho chắc, đừng để y nhúc nhích hất linh dược đi thì bao nhiêu công phu từ trước đến giờ đều uổng hết.
Triển Phi Yên chẳng nói chẳng rằng. Hai tay nàng để hờ trên vai Cần Quân Hiệp và lưu ý nhìn chàng. Nàng thấy Cần Quân Hiệp thủy chung vẫn lộ một nụ cười ngây ngô thì lòng đau như cắt.
Đứng trước tình trạng này, Triển Phi Yên lo lắng vô cùng và cho là chàng đã không còn tri giác thì dù bị thống khổ đến đâu chàng cũng không hay. Nàng tự hỏi :
- Chẳng hiểu bảy con ngựa sắt này có công hiệu gì không? Dù linh dược trong bảy con ngựa sắt này đủ khiến cho thần trí chàng tỉnh lại thì e rằng chàng cũng khó lòng thoát khỏi được bàn tay con người thông minh tuyệt đỉnh và lòng dạ nham hiểu là Triển Phi Ngọc. Như thế thì cái đau khổ của chàng còn cay đắng gấp mấy cái đau khổ về thần trí hôn mê. Hiện giờ nàng mà chết cũng không nhắm mắt được.
Triển Phi Yên nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi hoang mang. Thậm chí nàng không thể quyết định được là mình chịu hy sinh đến cả tính mạng, dành những con ngựa sắt lại cứu cho Cần Quân Hiệp là một hành vi cao cả hay ngu xuẩn nữa.
Triển Phi Yên còn đang ngơ ngẩn xuất thần thì Triển Phi Ngọc đã chí một đầu ngón tay vào bụng một con ngựa sắt nhỏ, bấm mạnh một cái.
Một tiếng “tách” vang lên, miếng sắt nhỏ dùng làm nắp đậy, mở bật ra. Lập tức một luồng hơi cay xè xông vào mũi.
Triển Phi Ngọc để kề bụng ngựa sắt vào miệng Cần Quân Hiệp. Nàng khẽ dùng nội lực thúc đẩy cho chất nước sắc đen trong bụng ngựa sắt chảy vào miệng Cần Quân Hiệp.
Cần Quân Hiệp đang mở miệng cười hì hì, bỗng tia nước sắc đen vọt vào miệng chàng. Cổ họng chàng nuốt ực một cái. Nụ cười ngớ ngẩn trên miệng chàng bỗng nhiên thu lại.
Triển Phi Yên vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Bất giác nàng thộn mặt ra.
Triển Phi Ngọc không ngần ngừ gì nữa. Nàng khoằm móng tay lại như móc câu, móc lấy chân ngựa sắt nhỏ rồi đâm vào huyệt Nhân Trung Cần Quân Hiệp nhanh như chớp.
Động tác của Triển Phi Ngọc cực kỳ mau lẹ. Mau lẹ đến độ Triển Phi Yên đứng ngay đấy mà cũng không nhìn kịp.
Triển Phi Yên bất giác nắm chặt hơn một chút, bỗng thấy vai Cần Quân Hiệp rung động mạnh một cái. Một luồng nội lực ghê gớm khôn tả làm chuyển động cả người nàng. Nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng, người nàng đã bị bắn tung lên.
Đồng thời nàng cảm thấy hai luồng đại lực mãnh liệt chạy vào cổ tay nàng. Luồng đại lực này chạy rần rần rất lẹ vào cánh tay rồi đến ngực nàng. Nàng tưởng chừng như trước ngực bị đánh hai thoi quyền rất nặng.
Người nàng còn đang lơ lửng trên không, mắt đã hoa lên, tưởng chừng như trời đất quay cuồng. Nàng vừa thấy lợm giọng, miệng liền không ngớt vọt máu tươi ra như một trận mưa máu rồi mê đi. Nàng từ trên không rớt xuống chẳng biết gì nữa.
Bên tai nàng chỉ còn nghe văng vẳng có tiếng người gọi :
- Phi Yên! Phi Yên!
Nàng nghe tiếng đúng là thanh âm Cần Quân Hiệp liền tự hỏi :
- Cần Quân Hiệp gọi ta ư?
Triển Phi Yên mắt không nhìn thấy gì nữa, nàng nghĩ thầm :
- Chắc là ta chết đến nơi rồi mà tưởng tượng ra tiếng gọi của Cần Quân Hiệp.
Người nàng rớt xuống dường như đúng vào trong lòng một người khác, nhưng nàng chưa hiểu là ai thì đã ngất đi không còn biết gì nữa.
Không hiểu nàng ngất đi đã bao lâu. Đến lúc nàng hơi hồi tỉnh vẫn văng vẳng nghe tiếng la gọi :
- Phi Yên! Phi Yên!...
Đúng là tiếng Cần Quân Hiệp.
Triển Phi Yên hít một hơi chân khí, cố gượng trấn tĩnh tâm thần, lắng tai nghe thì vẫn thấy tiếng Cần Quân Hiệp la gọi :
- Phi Yên! Phi Yên!...
Triển Phi Yên mở to cặp mắt ra, thấy trước mặt lô nhô có nhiều bóng người chuyển động. Sau một lúc, bóng người ít đi, biến thành còn bốn người. Một người đứng xa hơn hết là Vi Cự Phu.
Một người đứng gần nhất, quỳ một chân xuống trước mặt nàng. Người này đang nhìn nàng bằng con mắt nóng nảy bồn chồn. Chính là Cần Quân Hiệp.
Ngoài ra còn hai người đứng sau lưng Cần Quân Hiệp là Triển Phi Ngọc cùng Đường Uyển Ngọc.
Triển Phi Yên hoàn toàn chẳng hiểu đã phát sinh ra sự gì ở trước mắt mình. Nàng chỉ chăm chú nhìn thẳng vào người trước mặt và lòng tự hỏi lòng :
- Phải chăng người đứng đây là Cần Quân Hiệp?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...