Điền Thất thật sự nghiêm túc suy xét đề nghị của Kỷ Chinh.
Kỳ thật, ngay từ đầu nàng cũng không có tính toán ở lại hoàng cung làm thái giám cả đời.
Lúc trước vào cung là vì có chút bất đắc dĩ, sau lại nghĩ chờ để dành đủ tiền sẽ cáo bệnh rời đi.
Thị phi trong hoàng cung quá nhiều, nàng cũng không phải thái giám thực sự, về sau nàng còn muốn ra cung hưởng phúc sống qua ngày nha.
Lại nói, tuy rằng nàng làm được rất chu đáo cẩn thận, nhưng nếu một khi bị phát hiện không phải thái giám thực, mạng của nàng cũng đi đến cùng.
Chẳng qua dục vọng của con người luôn luôn không ngừng bánh trướng, nàng muốn kiếm tiền, kiếm kiếm liền nghiện không thấy đủ.
Hiện tại kiểm kê gia tài một chút, cũng đã ba ngàn lượng bạc.
Số tiền này, chỉ cần không quá tiêu xài hoang phí, thì xài cả đời cũng đầy đủ.
Đã như thế, vì sao nàng không giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang chứ?
Tiểu vương gia nói rất đúng, đi vào phủ của hắn cũng có thể kiếm tiền, đã vậy còn không cần lo lắng cái đầu của mình sẽ chuyển nhà.
Nếu như nàng ở trong vương phủ sống không nổi thì đại khái có thể đi cho xong việc, từ đó về sau du lịch trời nam đất bắc một phen, tìm một chỗ phong cảnh tươi đẹp định cư ở lại, rồi bày một cái mua bán nhỏ, ăn no mặc ấm, cứ thế hết đời.
Thế là Điền Thất càng nghĩ càng cảm thấy đề nghị của vương gia không sai, không bằng… nghe theo hắn?
Nhưng mà hoàng thượng có tức giận không đây? Người bên cạnh mình đầu quân vào chủ khác?
Hẳn là sẽ không đi? Nàng vốn luôn luôn chọc hoàng thượng nổi giận, lần này nàng đi, có lẽ hoàng thượng sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi chăng?
Không đúng, hoàng thượng có lẽ là không có ghét nàng? Nếu như thật sự ghét nàng thì cần gì phải đề bạt nàng?
Chẳng lẽ vì Như Ý thích nàng?
Có khả năng…
Điền Thất nghĩ được đến nỗi não muốn phình to ra, cuối cùng xác định được một điểm: Chính mình án binh bất động, chờ vương gia chủ động cùng hoàng thượng muốn người.
Dù sao nàng vốn chỉ là một tên nô tài, trước giờ chuyện nô tài đi hay ở đều không cần hỏi ý kiến của nô tài bao giờ.
Về việc trung thành, phẩm hạnh, “Một nô không hầu hai chủ” mấy thứ này, Điền Thất không có tử tế suy xét qua, dù sao thái giám chính là không cần phẩm hạnh, nàng cũng không có phản bội hoàng thượng.
Kỷ Chinh nghe Điền Thất trả lời, vui mừng vô cùng, ngày kế liền vào cung gặp Kỷ Hành, trước là nói rõ hiện trạng nhân tài trong vương phủ của mình trôi đi vô cùng nghiêm trọng.
Kỷ Hành nghe thấy không thích hợp, cảnh giác nhìn hắn.
Nói hoàn tất, Kỷ Chinh nói tiếp, “Hoàng huynh là người giỏi giang trong chuyện dạy dỗ cấp dưới, dạy dỗ nô tài cũng so với người khác mạnh hơn gấp trăm lần, thần đệ khẩn cầu hoàng huynh thưởng một hai tên nô tài để cùng ta phân ưu, để cho ta không cần luống cuống tay chân như thế, không đến mức làm cho hoàng huynh bẽ mặt.”
Kỷ Hành nhíu mày, “Ngươi trúng ý người nào?”
“Thịnh An Hoài làm việc trầm ổn lão luyện, là người có thể chịu được trọng trách.”
“Bất quá hắn là người mà hoàng huynh dùng quen, thần đệ tuy là đang cầu hiền nhược khát (*), cũng không dám muốn hắn tới tay.
Điền Thất ở bên cạnh hoàng huynh xem ra cũng không tệ, tuy rằng so với Thịnh An Hoài kém chút, nhưng cũng là người thông minh tỉnh táo, có thể làm được việc.
Tên nô tài này thế nhưng thật hợp mắt ta, xin hoàng huynh thành toàn.”
(*) chỉ việc bức thiết chiêu mộ nhân tài.
Biết ngay mà!
Kỷ Hành cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn thình lình bốc lên một trận lửa giận, ầm ầm ào ào đốt cháy, nướng đến mức mạch máu trên trán hắn nhảy thình thịch lên.
Hắn hít sau một hơi, áp chế sự khác thường trong lòng đi, cười lạnh nói, “Ngươi muốn một tên nô tài, trẫm chẳng hề keo kiệt, ngươi là đệ đệ ruột thịt của trẫm, tự nhiên là muốn cái gì có cái gì.
Đừng nói là Điền Thất, cho dù là Thịnh An Hoài đi nữa, ngươi muốn hắn cũng có thể lấy đi.
Nhưng mà A Chinh, ý của ngươi không ở trong lời, trong lòng ngươi tới cùng giấu cái chủ ý gì, tự ngươi biết!”
“Hoàng huynh nhiều lo như thế, thật sự làm cho thần đệ sợ hãi.”
“Nhiều lo sao? Trẫm chính là suy nghĩ quá nhiều, mới bỏ mặc ngươi thành hình dạng hôm nay.
Ngươi chẳng qua là trúng ý nhan sắc của Điền Thất, mơ tưởng lừa hắn trở về để suồng sã khinh nhờn.
Chơi đùa trai trẻ thế nhưng chơi đến ngự tiền, thật to gan!” Kỷ Hành càng nói, càng thêm nổi giận, không chịu nổi nhướng lên lông mày, hung thần ác sát.
Kỷ Chinh cuống quít quỳ xuống, “Hoàng thượng minh giám, thần đệ không có loại tâm tư xấu xa như thế.”
“Vậy sao, đã không phải đoạn tụ (đồng tính), vậy liền trở về ngoan ngoãn cưới một người thê tử, tốt đẹp sống qua ngày.
Ngày mai trẫm liền sai người đem danh sách các nữ tử vừa độ tuổi đưa đến vương phủ, ngươi cẩn thận mà chọn một cái cho ta.”
“Hoàng huynh… Thần đệ tạm thời không muốn cưới vợ.”
“Ngươi còn nói ngươi không phải đoạn tụ!”
Kỷ Chinh tuổi trẻ khí thịnh, lúc này cũng có chút phát cáu, không chịu được giải thích, “Thần đệ chẳng hề đoạn tụ, cũng không có muốn khinh nhờn Điền Thất.
Thần đệ cho rằng, sống trên đời này được một người tri kỷ cũng được rồi, cho dù người tri kỷ kia là nam nhân cũng không có gì cùng lắm, hoàng huynh cần gì phải lao thần động khí (buồn bực phát giận) đến tận đây.”
“Không biết hối cải.”
“Hoàng huynh nói quá lời,” Kỷ Chinh quyết định không lại dây dưa vấn đề này, mà nói: “Hôm nay thần đệ đến chỉ là vì muốn cầu một hai người giúp đỡ, vạn mong hoàng huynh thông cảm bỏ đi những thứ yêu thích.”
Kỷ Hành híp mắt đánh giá Kỷ Chinh, “Nếu như trẫm nói không thì sao?”
Kỷ Chinh buông mắt nói, “Hoàng huynh là ngôi cửu ngũ, dưới tay có vô số người tài ba, tất nhiên sẽ không keo kiệt một tên nô tài.
Hoàng huynh ngài chán ghét đoạn tụ như vậy, nếu như cứ nắm một tên tiểu thái giám thanh tú mãi mà không chịu thả đi, trái lại dễ dàng làm cho người khác hiểu sai, như vậy nhất định là chuyện mà hoàng huynh không muốn nhìn thấy.”
Lời nói lần này của Kỷ Chinh là cố ý ép Kỷ Hành, khiến cho hắn không thể không buông Điền Thất.
Nhưng mà cũng không biết vì sao gần đây Kỷ Hành vô cùng mẫn cảm, lời này rơi vào trong tay hắn, liền nhiều ra một hồi ý tứ.
Ngươi nói ta là đoạn tụ? Ta nhìn ngươi mới giống như đoạn tụ!
“Phản, phản!” Kỷ Hành chỉ Kỷ Chinh, nổi giận đến nỗi ngón tay phát run, “U mê không tỉnh ngộ, chết không hối cải! Còn dám già mồm át lẽ phải, ngỗ ngược huynh trưởng? Hôm nay trẫm liền thay tiên hoàng giáo huấn kẻ con cháu xấu xa là ngươi, xem ngươi còn dám càn rỡ nữa hay không!” Nói, hướng ngoài cửa hô lớn, “Người tới!”
Mấy tên tiểu thái giám lên tiếng trả lời đẩy cửa vào, Kỷ Hành sai bảo: “Đem Ninh Vương kéo đi Thái miếu, lấy gia pháp cho trẫm!”
Thái miếu là nơi cung bài vị tổ tông cả đời của Kỷ gia, hoàng thượng nói lấy gia pháp, ý tứ là muốn ở trước bài vị của tổ tông dùng roi đánh Ninh Vương.
Kỷ Chinh nghe hoàng huynh muốn đánh hắn, cũng không cầu xin tha thứ, ngược lại cần cổ đứng im, không nói một lời.
Kỷ Hành thấy dạng này của hắn thì càng thêm tức giận.
Điền Thất không dám ra đây, lúc này nàng đang ở sau cửa nghe được rõ ràng, nghe nói hoàng thượng muốn đánh Ninh Vương thì nàng không nhẫn tâm.
Nói đến cùng chuyện này vẫn là bởi vì nàng, Ninh Vương là người trượng nghĩa, nàng cũng không thể làm một kẻ nhát gan.
Thế là Điền Thất cuống quít vọt từ cửa sau ra, chạy vào trong điện quỳ trước mặt Kỷ Hành, “Xin hoàng thượng bớt giận.
Chuyện này không liên quan đến Ninh Vương, là do nô tài chủ động cầu khẩn cùng hắn đi, Ninh Vương tốt bụng nên mới cầu đến ngự tiền.”
Kỷ Chinh kinh ngạc kêu hắn, “Điền Thất, ngươi đang nói bậy gì đó?!”
Điền Thất lén lút quăng cho hắn một ánh mắt ra hiệu: Ngươi câm miệng trước đi.
Thế là Kỷ Chinh lại không nói nữa, mà mang tinh thần khẩn trương nhìn hai người bọn hắn, để đề phòng xuất hiện dị động gì, dẫn đến an nguy của tính mạng Điền Thất.
Kỷ Hành không có dị động gì.
Hắn chỉ là cuối đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Điền Thất, không nói một lời, sắc mặt lại âm trầm được đáng sợ, phảng phất như có giông tố sắp đến, mây đen đầy trời.
Mấy gã thái giám đứng bên cạnh Ninh Vương thấy hoàng thượng như thế cũng không dám hành động và nói chuyện, mà đều vô cùng hy vọng chính mình trở nên trong suốt, hoàng thượng nhìn không đến, xem không tới, không tới…
Đây cũng là lần đầu tiên Điền Thất thấy hoàng thượng nổi giận lớn như vậy, sắc mặt kia giống như là muốn đem tất cả mọi người ở đây bằm thây vạn đoạn vậy.
Nàng chịu khôn nổi rùng mình một cái, lắp ba lắp bắp nói, “Hoàng hoàng hoàng thượng ngài nghe nô tài giải thích một chút…” Trên miệng run run rẩy rẩy nói xong, trong lòng lại vòng vèo rất nhanh.
Muốn giải thích làm sao?
Thế là Kỷ Hành tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, làm tốt chuẩn bị nghe nàng giải thích.
Điền Thất: “…”
Nàng không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi xúc động đem sự tình kéo tới trên người, lúc này mới đột nhiên phát hiện cho dù giải thích làm sao cũng đều không tốt.
Hoàng thượng vốn là hoài nghi nàng dụ dỗ Ninh Vương, bây giờ nàng còn tự xưng chính mình chủ động hướng bên cạnh Ninh Vương đụng vào, vậy thì liền ngồi thực cái tội danh này mất.
Nếu như nói chính mình là bị bức bất đắc dĩ, như vậy nguyên nhân đâu? Hoàng cung không tốt? Hoàng thượng không tốt? Ha ha…
Đầu óc Điền Thất trống rỗng.
Nàng gấp đến mức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, làn môi run rẩy, há mồm há miệng lại không có cách nào phát ra tiếng.
“Nói nha.” Kỷ Hành hướng về phía trước bước hai bước, bước đến trước mặt nàng, nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt u lãnh thấu nồng đậm thất vọng, hắn giật giật khóe miệng, lạnh lẽo cười, “Nói không nên lời?”
Điền Thất tự nhiên thấy lưng lạnh run.
Nàng hướng phía sau nhìn nhìn, đáp: “Hoàng thượng, nô tài không dám nói…” Có thể kéo một hồi là một hồi.
Kỷ Hành lập tức nhìn phía người khác, “Các ngươi đi ra ngoài trước.”
“Các ngươi” bao gồm cả Kỷ Chinh.
Kỷ Chinh tuy rằng không có yên tâm như cũ, nhưng hắn biết chính mình khăng khăng lưu lại chỗ này thì đối với Điền Thất chưa hẳn là chuyện tốt, thế là đành phải đi ra ngoài trước.
Đi ra rồi mà trong lòng vẫn nhớ nhung Điền Thất, không nguyện rời đi, hắn muốn biết cái kết quả, một khi hoàng thượng muốn xử trí Điền Thất thì hắn cũng có thể đúng lúc cứu người.
Nhớ tới Điền Thất vì hắn mà dũng cảm chạy vào, Kỷ Chinh vừa thấy lo lắng, lại vừa cảm động, trong lòng bắt đầu khởi động một cỗ ngọt ngào.
Nhưng mà nghĩ đến hoàng thượng, Kỷ Chinh lại thấy không thể tưởng tượng nổi, vì sao hoàng huynh lại đột nhiên phẫn nộ đến như thế?
Trong điện, hoàng thượng đang phẫn nộ vẫn như cũ tiếp tục phẫn nộ.
Lòng hắn tràn lửa giận đến mức gần như kết băng, hiện tại chỉ còn chờ một cái chỗ hỏng để xì ra.
Điền Thất thừa dịp thở gấp đem cả sự kiện chải chuốt một lần.
Nguyên nhân chủ động đi vương phủ tuyệt đối không thể là bị vương phủ hấp dẫn, vấn đề này nhất định phải ra ở hoàng cung, ra ở tự thân.
Nhưng cũng không thể nói hoàng cung không phải, bằng không chính là đánh mặt của hoàng thượng.
Như vậy nguyên nhân làm cho chính mình muốn rời khỏi hoàng cung cũng chỉ có thể là…
Linh quang của Điền Thất chợt lóe, ôm lấy bắp chân của Kỷ Hành khóc ròng ròng nói, “Hoàng thượng, nô tài thích ngài, thầm mến ngài, mỗi ngày nô tài đều vì ngài mà thần hồn điên đảo, ngày không thể yên đêm không thể ngủ, ăn không ngon ngủ không xong!”
Kỷ Hành giống như là bị sét đánh vậy, ngây ở đương trường.
Điền Thất không có phát hiện ra mây đen sét đánh đang đùng đùng, mà hãy còn đắm chìm ở trong lí do thoái thác của chính mình:
“Nô tài biết ngài là hoàng thượng, nhưng mà nô tài… không kiềm được bản thân! Lỡ như có một ngày ta không nhịn được đi mạo phạm ngài, đến lúc đó nô tài tự nhiên là chết cũng không hết tội, với lại ngài là hoàng thượng, làm sao có thể bị nô tài khinh nhờn chứ!
Mỗi khi nô tài nghĩ đến chuyện này liền sợ không chịu nổi, nên đành phải ra hạ sách này, trong lòng chỉ nghĩ, ta thích ngài như vậy, cho dù là cách cung Càn Thanh cũng chưa hẳn hữu hiệu, biện pháp tốt nhất chính là rời khỏi hoàng cung, vì thế mới cầu khẩn Ninh vương gia hướng ngài muốn người.
Ninh vương gia cũng không muốn hoàng thượng bị thái giám phi lễ, nên liền đáp ứng.”
Thôi được, loại giải thích này tuy rằng hơi lộ ra khiên cưỡng, nhưng điểm xuất phát là tốt, Điền Thất cảm thấy tội chết của bản thân hẳn là có thể miễn.
Hơn nữa, nàng sở dĩ dám đánh bạo thừa giận chính mình thầm mến hoàng thượng, là bởi vì nàng phát hiện độ khoan dung khi bị thái giám khinh bạc của hoàng thượng vẫn tương đối cao, một trong những chứng cứ đó chính là sự kiện hôn sai kia.
Hiện tại, chỉ còn chờ xem quyết định của hoàng thượng.
Nhưng mà hoàng thượng lại chậm chạp không có nói chuyện.
Trên mặt Kỷ Hành tuy rằng còn bảo trì trấn định, nhưng trong lòng cũng đã quay cuồng khởi sóng.
Hắn biết tiểu biến thái này tơ tưởng hắn, nhưng là đột nhiên lại gặp bộc bạch trắng ra lại to gan thế này thì trái tim hắn vẫn như cũ không cách nào ức chế cuồng đập không ngừng.
Hắn là một người hàm súc, cho dù là tần phi hậu cung, khi đối với hắn biểu đạt tình yêu cũng đều là chỉ hoa mượn liễu, chưa hề gặp qua phương thức cuồng phóng như thế này.
Nhưng mà cái gì càng trắng ra, thì càng là nồng liệt, cũng càng làm cho người ta mặt hồng tim đập không thôi.
Lửa giận vốn tràn lòng của Kỷ Hành đã sớm tiêu thành mây khói, mà thay thế vào đó là đầy bụng mềm mại.
Có chút phản ứng là không cách nào khống chế, hắn muốn bình phục đi nhịp đập trái tim cùng với nhiệt độ trên mặt, nhưng kết quả cũng là phí công.
Thấy Điền Thất ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu sao Kỷ Hành có chút chột dạ, thế là hắn cố ý hơi nâng đầu lên, chỉ để một cái cằm cho Điền Thất.
Điền Thất từ trên cái cằm xinh đẹp này nhìn không ra hoàng thượng giận hay vui, thế là đành phải tăng thêm can đảm hỏi han, “Hoàng thượng, ngài có thể tha thứ nô tài không?”
Kỷ Hành lại là hỏi một đằng đáp một nẻo, “Khóc cái gì khóc, khó xem chết.” Nói xong, rút đùi xoay người bỏ đi.
Điền Thất còn định nói chuyện, bất thình lình giữa không trung lại bay xuống một thứ gì đó rơi xuống trên mặt nàng, nàng kéo xuống tới nhìn, là một cái khăn màu trắng.
Điền Thất dùng cái khăn này xoa xoa vết nước mắt trên mặt, nàng nhìn bóng lưng đang dần dần xa cách kia, thật dài thở phào một hơi.
Cuối cùng bảo vệ được cái mạng nhỏ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...