Từ lúc sáng sớm Kỷ Hành rời giường cho đến khi hạ triều, đều không thấy được Điền Thất.
Thật là không bình thường.
Theo hắn biết, Điền Thất tuy là có chút xảo quyệt, nhưng không hề lười biếng, không đến mức chạy đi đâu đó trốn việc.
Lại nói, làm việc ở ngự tiền, hắn ta cũng phải có gan mới dám trốn a.
Thế là hắn cho rằng Thịnh An Hoài an bài việc gì đó cho Điền Thất làm.
Ở điện Dưỡng Tâm phê tấu chương một hồi, hắn hỏi Thịnh An Hoài, “Ngươi kêu Điền Thất đi làm cái gì vậy?”
Thịnh An Hoài cũng đang phạm sầu a, “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Điền Thất vốn không có đến làm việc.
Nô tài kêu người đi sở Thập Tam hỏi, thì người cùng phòng của hắn nói sáng sớm nay hắn đã đúng giờ ra khỏi cửa.”
Vậy liền quái lạ, đúng giờ ra khỏi cửa, thế tại sao không đến đây làm việc? Đừng nói là bị ai đó bắt cóc đi rồi nha? Nhưng mà làm gì có ai rảnh rỗi ở không đến mức đi bắt cóc một tên tiểu thái giám?
Chẳng lẽ bị người nào trả thù?
Nghĩ đến đây, Kỷ Hành hí mắt nói, “Gần đây hắn có phải tội người nào không?”
“Bẩm Hoàng thượng, Điền Thất làm người tròn trịa, cơ bản không cùng ai trở mặt.
Gần nhất hắn chỉ cùng một người phát sinh tranh chấp, chính là Tôn Đại Lực ở Ngự Mã giám, ngài còn từng tự mình hỏi qua chuyện này.”
“Đi tìm Tôn Đại Lực tới.”
“Vâng.”
Thịnh An Hoài lĩnh chỉ đi, chân trước hắn đi ra, sau lưng Hoàng tử điện hạ liền tới.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng bình an.” Như Ý kéo đồng âm non nớt thỉnh an Kỷ Hành.
“Con trai miễn lễ.” Kỷ Hành thấy con trai giống như là một ông cụ non, bất giác thấy buồn cười.
Như Ý bị hắn ôm đến trên đùi đùa một hồi, sau đó nó mới nhìn xung quanh, hỏi, “Nương đâu?”
Kỷ Hành biết Như Ý hỏi là ai, hắn vuốt trán, có chút bất đắc dĩ, “Hắn không phải nương của con.
Con nhớ kỹ, hắn là Điền Thất.”
“Dạ.” Như Ý gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Kỷ Hành cho rằng Như Ý gặp người liền gọi nương là vì thiếu tình yêu của nương, rất nhiều người đều cho rằng như vậy.
Sau này Kỷ Hành mới hiểu rõ, Như Ý lý giải “nương” là một loại từ gọi chung chung, tỷ như thấy được con mèo, chúng ta sẽ kêu nó là “mèo”, thấy được con chim, chúng ta sẽ gọi nó là “chim”, thấy được nữ nhân, Như Ý liền kêu “nương”.
Đối với đứa con trai này, đôi khi Kỷ Hành cảm thấy hơi có chút nhức đầu.
Tính tình của Như Ý cũng không biết theo ai, nó không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải là loại không thích nói chuyện giống mấy đứa bé hướng nội — tính cách của Như Ý rất hoạt bát.
Biểu hiện không thích nói chuyện của Như Ý là tích chữ như vàng, nó chỉ nói điểm cụ thể, còn cái khác thì lười phải nói.
Ví dụ như một câu nói có thể dùng bốn chữ nói là đủ rõ ràng rồi, thì nó nhất định sẽ không nói năm chữ.
Nó cũng sẽ không tận lực ngộp trong bụng, mà có cái gì muốn nói thì trước đến nay nó đều nghĩ tới là nói, đương nhiên, lời nói đi ra thì ít mà ý thì nhiều.
Ngay từ đầu thấy con trai nói chuyện chậm rì rì, lại ít chữ, Kỷ Hành còn cho rằng đầu óc đứa nhỏ này đần, kết quả sự thực chứng minh, cục cưng này của hắn một chút xíu cũng không ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh.
Kỷ Hành dạy nó mấy câu Tam Tự Kinh, nó học thuộc được so với mấy đứa trẻ khác nhanh hơn nhiều.
Lúc này Như Ý nghe phụ hoàng nói như thế, lập tức sửa miệng, hỏi, “Điền Thất đâu?”
Kỷ Hành có chút tò mò, “Vì sao con lại thích Điền Thất?”
Như Ý đáp, “Hắn thơm.”
Kỷ Hành mắc cười, “Con thích hắn tự nhiên sẽ thấy hắn thơm, còn có người nào thúi sao?”
Như Ý nghiêm túc nói, “Thật nhiều nương đều là thúi.”
“Một hơi nói bảy chữ, khó được khó được,” Kỷ Hành sơ sờ cái đầu nhỏ của nó, “Các nàng làm sao lại thúi chứ?”
Như Ý nhíu đôi lông mày bé nhỏ, giống như là nghĩ đến hồi ức không được tốt nào đó, “Ngửi lên thấy thúi thúi.”
“Sáu con chữ, rất tốt rất tốt.” Lực chú ý của Kỷ Hành đã hoàn toàn lệch lạc.
Hắn không đem lời nói của một đứa bé coi là quan trọng.
Vì sao Như Ý cảm thấy nhiều “nương” đều thúi như vậy, điểm này về sau Điền Thất mới biết được.
Có đứa trẻ trời sinh không thích mùi son phấn, Như Ý sinh ra tới liền từ trên người rất nhiều nữ nhân ngửi qua, hoặc nồng hoặc nhạt, đương nhiên, nồng hay nhạt gì cũng đều không thích.
Chẳng qua nó không biết nguồn gốc của thứ mùi này, chỉ cho là mấy nữ nhân kia tự có, cho nên mới có những lời này.
Điền Thất không dùng son phấn, cho nên Như Ý nói nàng “thơm”.
Như Ý cuối cùng vẫn không có hỏi ra Điền Thất đi nơi nào.
Thế là nó thất vọng đi mất.
Thịnh An Hoài đi vào, hướng Kỷ Hành bẩm báo, “Hoàng thượng, Tôn Đại Lực tự sát.”
“Diệt khẩu,” Kỷ Hành trực tiếp đưa ra kết luận, “E là Điền Thất dữ nhiều lành ít.
Truyền lệnh xuống, toàn Hoàng cung tìm kiếm hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Thịnh An Hoài lĩnh chỉ đi xuống xong, Kỷ Hành tự mình ngồi ở trước bàn, cũng vô tâm tiếp tục phê tấu chương.
Từng cái nhăn mày từng nụ cười của Điền Thất hiển hiện ra trong đầu hắn, hắn để bút xuống, than thở.
Thật là đáng tiếc.
Phật pháp nói, vạn sự đều cần giảng một cái chữ “duyên”, kỳ thật chủ tớ cũng là như thế.
Nô tài nhiều như vậy, chân chính hợp ý hợp khẩu vị, lại khó tìm.
Thật không dễ dàng tìm được một cái, bây giờ lại bị người hại.
Đáng thương tiểu biến thái kia, vô luận ra sao, hắn cần giúp Điền Thất báo thù, khiến cho hắn có chết cũng nhắm được mắt.
Động cơ giết Điền Thất của Tôn Đại Lực không đủ.
Bởi vì bài bạc đánh nhau mà tiến hành báo thù, có thể lý giải, nhưng không đến mức phải giết người.
Huống chi còn là người hầu hạ ở trước mặt Hoàng thượng.
Sau khi giết người lại một tiếng gió chưa nghe liền trước tiên sợ tội tự sát.
Nếu gan hắn thực nhỏ như vậy, lúc trước cũng không có dũng khí giết người.
Việc này trước sau mâu thuẫn.
Cho nên, chuyện này tất có ẩn tình rất lớn.
Kỷ Hành cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, ngột ngạt đến nỗi hô hấp của hắn có chút không thoải mái.
Thế là hắn đứng dậy, đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm, nhìn mấy hàng cây trong viện, Thịnh An Hoài đang cùng một gã thái giám kề tai nói nhỏ.
Thần sắc của thái giám kia rất là nôn nóng, Thịnh An Hoài nghe được thì mặt mũi rất là nghiêm trọng.
Kỷ Hành liền hỏi, “Nói cái gì đó?”
Thịnh An Hoài đi tới, “Hoàng thượng, hình như có tin tức của Điền Thất.
“Ờ, hắn ở đâu? Sống hay chết?”
“Cái này… Nô tài cũng không chắc.
Nô tài cả gan xin ngài dời bước, tự mình đi nhìn một cái.”
Kỷ Hành nghe Thịnh An Hoài nói như vậy, liền theo ông ấy đi đến hồ Thái Dịch.
Bên cạnh hồ Thái Dịch đã có không ít người vây quanh.
Kỷ Hành đi qua, xa xa liếc thấy Điền Thất nổi lên trong hồ.
Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, “Sao còn chưa đem hắn vớt lên? Đều đứng lỳ ở đây làm cái gì!”
Thịnh An Hoài vội vàng nói, “Xin Hoàng thượng bớt giận, bọn hắn… không dám.”
“Có gì không dám?”
“Xin Hoàng thượng cẩn thận nhìn xem, Điền Thất hắn… Hắn đang bị thần rùa vác nha.”
Kỷ Hành lại chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy Điền Thất đúng là cao hơn mặt nước một ít, dưới thân có một cái mai rùa nửa ẩn ở trong nước giống như một tòa núi nhỏ, cho nên lúc nãy hắn nhìn sơ qua không thấy được rõ ràng.
Con rùa đen này vì có hình thể khổng lồ mà tương đối có vẻ thần dị, thế cho nên bọn thái giám không dám tới gần nó.
Kỷ Hành bị đám ngu xuẩn này chọc giận đến nhức đầu, rùa đen chính là rùa đen, nó lại to bự cũng là rùa đen, có cái gì phải sợ!
Thế là hắn chỉ huy người xuống chèo thuyền đi qua, đem Điền Thất vận lên bờ.
Trên người Điền Thất thấm ướt, tay và chân đều bị dây thừng buộc chặt, dây thừng ngấm nước, thật là khó mở.
Kỷ Hành dứt khoát rút dao găm mang bên người ra, trực tiếp đem dây thừng cắt.
Mấy tên tiểu thái giám thì ở trên lồng ngực của Điền Thất ấn ấn, giúp nàng nước trong lồng ngực ra.
Điền Thất phun hai ngụm nước, một con cá chạch nhỏ, cùng với một con tép, sau đó ho khan kịch liệt.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng đều nói có thể tính là sống lại, cũng không uổng phí thần rùa vác hắn một trận.
Điền Thất mở to mắt, phát hiện có thật nhiều người đang nhìn nàng.
Đại khái là cái gáy bị đập được quá mạnh, đầu nàng có chút choáng, trước mắt phát hoảng.
Nàng thấy được Hoàng đế bệ hạ đang cúi đầu nhìn nàng, thân thể hắn lắc lư loạng choạng, áo choàng màu vàng sáng bị thái dương chiếu đến, sáng được có chút chói mắt.
Điền Thất híp híp mắt, không có nói chuyện.
Nàng còn chưa kịp phản ứng được tới cùng là có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Hành cẩn thận quan sát hắn.
Khuôn mặt tái nhợt, biểu tình ngốc ngốc, sớm không có vẻ nhiệt tình thông minh như bình thường, trái lại giống như là một tên ngu ngốc.
Hắn hơi hơi nhướng mi một chút, nói, “Mạng ngươi lớn thật.” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...