Hôm qua Giản Tấn dùng thân phận quốc sư đáp ứng Hạ Minh Chiêu, nhưng lúc ấy quá mệt mỏi, thời gian lại gấp gáp, vẫn chưa kịp đi làm.
Nay Hạ Minh Chiêu vừa tiến cung, hắn liền có thể ra cửa đi dạo, thuận tiện làm chính sự.
Giản Tấn cho người chuẩn bị bữa sáng cho năm người, một mình ăn sạch.
Đứa nhỏ kia đã chiếm đoạt hết tinh thần lực của hắn, thêm Hạ Minh Chiêu cần hắn dùng tinh thần lực trị liệu, tiêu hao quá độ như vậy, không thể không ăn nhiều hơn để bồi bổ sức lực.
Người hầu hạ hiện tại cho Giản Tấn là con nuôi duy nhất của Trương tổng quản, tên là Đỗ Lực.
Gã chừng 27-28 tuổi, nhưng làm người hầu đã hơn mười mấy năm, rất có trọng lượng, cũng rất thông minh, vậy nên mới được Trương tổng quản mang đến bên cạnh Giản Tấn.
Tối hôm qua Hạ Minh Chiêu tới tìm Giản Tấn, gã cũng biết, vì vậy không tránh khỏi lòng sinh nghi hoặc.
Tuy nói những đại thần trên triều đình đều đã có tuổi, bề ngoài cũng rất bình thường, nhưng vẫn có một số lớn lên không tồi, hắc y vệ tuổi trẻ tuấn mỹ phiêu dật cũng không thiếu, bệ hạ vì cớ gì lại coi trọng Giản đại nhân?
Hay vì Giản đại nhân đã cứu bệ hạ?
Nhìn qua đã thấy, Giản đại nhân và bệ hạ không chỉ mới thân mật có mấy ngày, cho nên mấy năm nay, bệ hạ vẫn luôn cùng Giản đại nhân bí mật lui tới?
Hơn nữa đến cả hài tử Bệ hạ đều đã giao cho Giản đại nhân nuôi dưỡng, bệ hạ là thật sự tín nhiệm Giản đại nhân, Giản đại nhân cũng tình thâm nghĩa trọng, đem hài tử của bệ hạ nuôi dưỡng đến tốt như vậy.
"Đỗ lực, ta muốn ngủ tiếp một giấc......!Ngươi đừng để người khác tới quấy rầy ta." Giản Tấn ăn xong, liền dặn dò Đỗ Lực.
"Vâng, thưa đại nhân." Bệ hạ quá là lợi hại, tối qua Giản đại nhân đây là bị giày vò đến cỡ nào hôm nay mới có thể mệt mỏi đến vậy?
Nhìn nhìn eo Giản Tấn, Đỗ Lực liền cho người mang đồ ăn xuống.
Giản Tấn khóa cửa lại, liền từ nút không gian lấy ra y phục chuyên biệt của quốc sư thay vào, lại tròng thêm một bộ hắc y ở bên ngoài, lúc này mới đẩy cửa sổ ra nhảy đi.
Hạ Minh Chiêu thật sự rất coi trọng hắn, tòa nhà hắn ở này, người hầu hạ tuy không bao nhiêu, nhưng thị vệ lại cực kỳ nhiều.
May thay hắn ngủ cả đêm, tinh thần lực đã khôi phục không ít, tốt xấu vẫn có thể tránh né bọn họ.
Giản Tấn trèo tới cách vách, lại từ cách vách nhảy ra ngoài, đi vào hẻm nhỏ phía sau tòa nhà.
Tòa nhà này trước đây vốn là vương phủ, người ở chung quanh cũng đều là có tiền có quyền có thế.
Giản Tấn trèo tường ra rồi đem hắc y cởi ra ngoài, ngẩng đầu một cái, lại lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành nguyên bản.
Hắn men theo hẻm nhỏ chật chội, quẹo qua lại vài cái liền đến đường cái.
Trùng hợp thay, vừa lúc đó lại gặp hai người trẻ tuổi y phục lấp lánh kim sa vòng vàng đeo đầy người, đằng sau còn có mấy hạ nhân theo tháp tùng, đang đi ra từ cửa nhà bên cạnh.
"Nghe nói quốc sư tân nhiệm là người có thể câu thông với thần, không biết là thật hay giả."
"Ta cũng rất tò mò, ta còn muốn gặp Giản Tấn kia một lần......!Nghe nói hắn lớn lên vô cùng xấu."
Hai người trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ quý giá, rõ ràng tiểu chủ hào môn nào đó ở phụ cận, lúc đi đến cửa bọn họ còn nhỏ giọng nghị luận, vừa ra khỏi cửa liền lặng thinh, mang theo rương đựng sách được hạ nhân khuân, rõ ràng là muốn đi đọc sách.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, liền không đi nữa.
Giản Tấn cố tình bước tới trước mặt họ.
Đây là cổ đại, tuy rằng có đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da, nhưng hiệu quả không thể nào so sánh với hiện đại, cũng không thể điều chỉnh gen được.
Tuy ở thời đại này xác thật có mỹ nhân, nhưng rất ít.
Người có tướng mạo gần như hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, không khỏi khiến cả đám bọn họ xem đến ngây người.
"Hắn......" Một người trong đó há miệng thở dốc, lại chỉ phun ra được một chữ, những người còn lại lại như á khẩu, nhất thời không nói ra được gì.
Giản Tấn làm như lơ đãng đi đến trước mặt họ, không có chủ động chào hỏi, mà cứ thế tiếp tục đi về phía trước.
Hắn đi xa hơn mười mét, hai người phía sau cuối cùng mới có phản ứng vội vàng đuổi theo: "Từ từ!"
"Có việc?" Giản Tấn nhàn nhạt mà nhìn về phía bọn họ, hắn không biết nên làm biểu tình thế nào mới tốt, dứt khoát liền lạnh mặt không cảm xúc.
"Ngươi......" Hai người nọ một phen khiếp đảm, chỉ cảm thấy người trước mắt này cao không với tới: "Xin hỏi ngươi là......"
"Ta là quốc sư tân nhiệm." Giản Tấn hơi hơi mỉm cười.
Nhân vật thần tiên như này thế nhưng lại hướng về phía mình mỉm cười!
Hai người đều hoảng hốt: "Nguyên lai ngươi chính là quốc sư? Ngươi......"
"Các ngươi có việc sao?" Giản Tấn lại hỏi.
"Không......!Không có." "Không có......!Không......" Hai người ấp úng nói.
"Vậy ta đây đi trước." Giản Tấn hướng bọn họ gật đầu một cái, liền tiếp tục đi về phía trước.
Tin tức Quốc sư xuất hiện đã thả ra, hắn hiện tại không cần thiết phải ở lại cùng hai người này tâm tình.
Giản Tấn hy vọng hai người đó có thể gấp rút, khẩn trương đem tin tức mình xuất hiện đi rêu rao, kết quả hai người kia thế nhưng cứ si ngốc mà đi theo sau hắn.
Giản Tấn: "......"
Tuy mưu đồ để hai người này lan truyền tin tức mình xuất hiện bị phá sản, nhưng những người nên biết, rất nhanh cũng sẽ biết.
Tần Vương phủ ở phụ cận.
Hai ngày này Tần Vương đều rất buồn bực, càng buồn bực gấp bội khi nghe tin tức Hạ Minh Chiêu mang theo nhi tử của Giản Tấn tiến cung!
Này không phải trọng điểm, trọng điểm là nhi tử của Giản Tấn lớn lên lại như hai giọt nước với Hạ Minh Chiêu, đã thế Hạ Minh Chiêu còn ôm đứa nhỏ đó!
Gia hỏa Hạ Minh Chiêu chính là một cái Thiên Sát Cô Tinh*, năm đó y giết người quá nhiều, người muốn đến tìm y báo thù cũng không ít, mà trong số đó phần lớn đều chọn mỹ nhân kế, nhưng cuối cùng......! Mỗi một mỹ nhân đến gần thân thể y đều bị y giết không thương tiếc.
*Thiên sát cô tinh: người có mệnh cô độc cả đời, hôn nhân và sự nghiệp đều không được như ý
Người đối với y có ác ý đều có kết cục thảm hại, người đơn thuần chỉ muốn câu dẫn y, vừa nhìn thấy y liền cả người phát run, co giò mà chạy!
Các nàng đều sợ Hạ Minh Chiêu!
Hạ Minh Chiêu cũng không thích tiếp xúc với người khác, thậm chí còn mang một bộ dạng muốn sống độc thân cả đời.
Một người nam nhân coi trọng một người nam nhân khác quả thực đủ làm cho người đời giật mình, nghiên cứu hồi lâu, hắn cảm thấy Hạ Minh Chiêu có lẽ là cho rằng nam nhân không sợ nó, nên mới xác nhận quan hệ với nam nhân, vậy còn chuyện Hạ Minh Chiêu ôm hài tử thì sao?
Đứa nhỏ này là con nó?
"Hoàng Thượng thế nhưng có hài tử, vì sao chúng ta một chút tin tức cũng chưa từng nghe đến?" Tần Vương phi thường nghi hoặc.
Đừng nói Tần Vương nghi hoặc, ngay cả người được Hạ Minh Chiêu phái tới nằm vùng bên cạnh Tần Vương như Phùng tiên sinh cũng đều một bụng nghi hoặc —— hắn ở hắc y vệ có địa vị cũng không thấp, sao cái gì cũng không biết?
"Còn có hôm qua quốc sư tân nhiệm kia lại ở trước mặt mọi người nói lời đó......!Hắn hẳn là đứng ở cùng thuyền với Hoàng Thượng bên kia?"
"Sự tình trước đó, có phải đều là do Hoàng Thượng cố ý hay không?"
"Hoàng Thượng yên lặng mấy năm đã làm rất nhiều người ngồi không yên, sau đó nó lại tiếp xúc với Giản Tấn, rồi thiêu luôn Trích Tinh Lâu, đem những người phản đối một lưới bắt trọn......"
Tần Vương nghe lập luận của nhóm mưu sĩ nhóm, tức khắc liền cảm thấy vô cùng hợp lý.
Cho nên bọn họ đây đều là bị Hạ Minh Chiêu chơi khâm?
Hắn biết ngay Hạ Minh Chiêu không đơn giản mà!
Tần Vương buồn bực một hồi, liền có người tới báo tin quốc sư tân nhiệm xuất hiện.
"Chư vị......!Ta có nên đi gặp quốc sư hay không?" Tần Vương hỏi.
Mưu sĩ của Tần Vương hai mặt nhìn nhau, đều nhất trí cho rằng nên đi gặp.
Mặt đối mặt, cũng có thể xác định quốc sư rốt cuộc theo phe nào, mặt khác......!Quốc sư tiền nhiệm vừa qua đời, quốc sư tân nhiệm liền xuất hiện, chuyện này có tình nghi, bọn họ đi hỏi một chút, Hạ Minh Chiêu cũng không thể từ đây mà tóm được nhược điểm của bọn họ.
Đương nhiên......!Nhóm mưu sĩ vẫn có lòng cảnh giác: "Vương gia, quốc sư kia có lẽ là người bên cạnh Hoàng Thượng, ngài nhất định phải cẩn thận lời ăn tiếng nói."
"Bổn vương đã biết!".
Quan viên đầu tiên Giản Tấn gặp được cũng không phải Tần Vương, Tần Vương hành xử mọi việc đều phải cùng người thương lượng qua trước một phen.
Mà người hắn gặp được đầu tiên chính là hắc y vệ vẫn luôn ấp úng muốn nói với hắn vài câu tốt về Hạ Minh Chiêu.
Người này gọi là Trần Hướng Bắc, trong nhà ba đời là võ tướng, khi còn rất nhỏ hắn đã đi theo phụ thân đến biên quan, ở tại biên quan mà lớn lên, nhưng sau lại bởi vì kiêu dũng thiện chiến, bị tiên đế triệu hồi từ biên quan về thủ vệ kinh thành.
Tuy tiên đế cho hắn thủ vệ kinh thành, nhưng hắn chỉ là một phó quan, lúc ấy hắn còn phải chịu đựng một tên cấp trên chỉ biết dựa vào việc dâng mỹ nhân cho tiên đế.
Lão ta muốn hắn mang theo thủ hạ tướng sĩ đi tìm mỹ nữ, hắn không đồng ý, lão liền luôn viện cớ tìm hắn gây phiền toái.
Cho nên sau khi được Hạ Minh Chiêu chiêu mộ, hắn trực tiếp đến chém lão cấp trên, giết đến hoàng cung chém chết tiên đế, đem chuyện này đội lên đầu lão cấp trên kia.
Mọi người đều biết thực tế tiên đế là bị mệnh lệnh của Hạ Minh Chiêu mới chết, nhưng cũng không ai dám nói ra, tội danh này liền kết trên người tên cấp trên kia.
"Ngươi chính là quốc sư tân nhiệm?" Trần Hướng Bắc từ một tòa vương phủ khác đi ra, hùng hổ mà nhìn Giản Tấn, nhưng đối mặt với gương mặt Giản Tấn, biểu tình hung ác kia lại có chút duy trì không được.
"Đúng vậy." Giản Tấn nói.
"Ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi tốt nhất an phận một chút!" Trần Hướng Bắc nói: "Bằng không, mặc kệ ngươi có phải quốc sư hay là quốc cửu cũng đều chết dưới đao của ta!"
Tuy hắn uy hiếp, nhưng nửa câu sau lại không có chút khí thế nào.
Giản Tấn: "......"
"Ngươi......!Không cho nói bậy về bệ hạ!" Trần Hướng Bắc lại nói.
Giản Tấn chưa kịp trả lời Tần Vương đã tới, không tán đồng mà nhìn Trần Hướng Bắc: "Trần tướng quân, ngươi không nên vô lễ với quốc sư."
Nói xong, Tần Vương cười nhìn về phía Giản Tấn: "Bổn vương......"
Đối mặt với Giản Tấn, thanh âm hắn nhịn không được tạm dừng một chút, một lát sau mới nói: "Bổn vương gặp qua quốc sư."
"Gặp qua Trần tướng quân, gặp qua Vương gia." Giản Tấn cười nói: "Ta sẽ không nói bậy về bệ hạ, các ngươi cứ yên tâm, bệ hạ vốn đã là chân long thiên tử, là người do trời định đoạt."
Tần Vương: "......"
Trần tướng quân: Uy hiếp của mình hiệu quả vậy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...