Sau khi Diệp Đinh tỉnh lại, tất cả đã kết thúc không thể quay lại lần nữa.
Hắn bị đau mà tỉnh, bắt đầu quá trình lâm bồn, xương khung chậu bị kẹt ở phía dưới căng cứng đau đến mức nằm không yên, vì thở gấp mà giật mình tỉnh giấc mới hoảng hốt phát hiện mình còn ngủ trong tẩm điện.
Thái giám cung nữ đều trong trạng thái lo sợ bất an, cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu, trong điện áp lực tới cực điểm, ngay cả hít vào thở ra cũng vô cùng khó khăn.
Diệp Đinh nhìn chằm chằm bức tranh hoa mẫu đơn phú quý thêu bằng kim tuyến trên màn nửa ngày, cố chống người ngồi dậy khiến trong bụng càng thêm đau nhức, hắn cắn nát môi mới không kêu thành tiếng.
"Quân hậu." Một nhóm cung nữ quỳ xuống, thái độ cung kính.
Diệp Đinh không nói chuyện, một tay vịn lấy giường, một tay ôm bụng, hắn hít sâu hai lần mới run rẩy đứng lên được.
Trong khoảnh khắc hắn đứng dậy, thai nhi dưới bụng thuận theo trượt xuống thêm một chút, không yên mà đạp mấy lần.
Diệp Đinh hít sâu, khuôn mặt trắng bệch bước ra ngoài.
Cung nhân thấy thế vội vàng cản hắn: "Quân hậu, bệ hạ phân phó nô tì chăm sóc người, lúc này người không được ra ngoài."
Diệp Đinh cũng chú ý đến mấy người này nhưng giờ hắn chỉ nhìn chưởng quản công công đứng bên cạnh: "Trầm Đường đâu?" Vừa mở miệng hắn liền phát hiện giọng của mình đặc quánh.
Chưởng quản công công giật mình vội quỳ xuống: "Quân hậu mau trở về nghỉ ngơi, nô tài đi báo bệ hạ một tiếng."
Diệp Đinh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay mặt trời treo trên cao tỏa ánh nắng ấm áp nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, bây giờ đã sắp đến giữa trưa...
...
Từ xưa người mắc tội ác tày trời đều sẽ bị mang ra chém đầu lúc chính ngọ ở đầu đường nơi phố xá sầm uất, dùng để giết gà dọa khỉ.
Đao phủ nâng lưỡi đao đã dội qua nước lạnh, Đại Lý Tự khanh đích thân giám trảm.
Tia nắng vương trên lưỡi đao lạnh băng tạo ra luồng sáng lạnh lẽo vô tình.
Nếu như đã bước đến phần cuối của sinh mệnh, ngươi sẽ nhìn thấy gì?
Trước mắt Trầm Đường vụt qua vô số hình ảnh luân phiên chuyển tiếp, từ lúc còn nhỏ cẩn trọng lớn lên giữa một gia đình giàu có, bị đích mẫu đối xử lạnh nhạt, đích huynh mỉa mai, phụ thân coi thường, còn có bài vị lạnh băng của thân mẫu.
Những năm tháng đó, tia sáng ấm áp duy nhất có lẽ chỉ có mỗi tiểu cô nương lặng lẽ đặt vào tay hắn một cái bánh bao.
Dung mạo nàng thanh tú, gương mặt nàng còn rực rỡ hơn cả ánh hào quang, đó là mong đợi lớn nhất trong đời hắn.
Vậy thì, điều gì khiến hắn khó quên nhất? Trầm Đường hoảng hốt như thấy lại Tây Bắc năm đó, trời cao biển rộng, nâng cốc cười nói, cùng sinh cùng tử, cùng chí hướng.
Nghĩ đến đây, con đường nhân thế này của hắn đã trải qua chua xót, nếm qua cơ khổ nhưng cũng nhận được ấm áp nhất, trải nghiệm nhiệt huyết nhất.
Chuyến đi này không tệ, không uổng công đời này.
Cứ như vậy đi.
...
Thời điểm Diệp Đinh từ trên xe ngựa lảo đảo bước xuống, mặt đất đầy máu đâm thẳng vào tim hắn đau nhói.
Hắn gần như không biết mình bước đến như thế nào, đợi khi phản ứng được, hắn đã ôm đầu Trầm Đường vào lòng.
Độ ấm của máu còn chưa kịp lạnh tí tách chảy xuống người, đau đớn trong lòng giống như bị xé toạc, Diệp Đinh mờ mịt ngồi bệt dưới đất.
Hồi lâu, hắn mới chống người đứng dậy, di chuyển thân thể đổ gục về phía trước, tựa đầu mình lên chiếc đầu lâu, cởi áo khoác lông trên người xuống nhẹ nhàng che lại thi thể.
Một tay của Trầm Đường lộ ra bên ngoài, một mảnh trắng bệch, lạnh như băng sương.
Diệp Đinh nắm chặt tay hắn, khẽ cụp mắt, tự nhủ: "Ngươi nói xem vì điều gì, năm đó chúng ta liều mạng như thế vì mảnh đất dưới chân này.
Cố gắng để sống sót thoát ra khỏi Tu La tràng, nhưng lại bỏ mệnh ở đây.
Chúng ta vì điều gì..."
Thanh âm Diệp Đinh giống như chà vào cát sỏi, mài đến mức trong lòng máu me đầm đìa, hắn mờ mịt mở to mắt, trên mặt không chút cảm xúc, hắn cảm thấy lạnh lẽo, đôi môi trắng bệch tím tái, không kìm được run rẩy, trong lòng hắn bỗng dưng muốn bộc phát, hung hăng nện một đấm lên mặt đất, da thịt ở ngón tay trộn lẫn máu.
Dường như muốn phát tiết lửa giận ra ngoài, hắn nhìn Trầm Đường cả giận nói: "Đã hẹn uống rượu mừng, đã nói phải sống sót để ra ngoài, ngươi lừa ta...!ngươi lừa ta! Đã nói mạng của ngươi do ta nhặt về! Ngươi..."
Giọng nói bỗng chốc im bặt, đột nhiên Diệp Đinh gục xuống, nửa ngày mới ngẹn ngào lên tiếng: "Là ta vô dụng, năm đó ta có thể dùng mạng thay ngươi cản đao kiếm, nhưng hôm nay...!Ai ta cũng không thể bảo vệ được..."
Giờ đây Diệp Đinh mới hiểu được, trên đời này đáng sợ nhất không phải đứng trước mũi kiếm của kẻ thù.
Hắn đứng dậy mang theo thi thể của Trầm Đường bước xuống đầu đường.
Chí ít hắn muốn đưa Trầm Đường về nhà.
Đoạn đường cuối cùng này, hắn muốn cùng Trầm Đường đi.
Diệp Đinh từng nói, cả đời của Trầm Đường bị quá nhiều người phụ bạc, phụ mẫu huynh trưởng, những người thân cận thương yêu, kết quả lại chết vì liều mạng bảo vệ mảnh đất này.
Năm đó đã bàn xong vinh quy cố hương, kết quả chỉ là một trò cười.
Những người địa vị cao trong triều đình kia, nhóm văn nhân mặc khách cả người thanh quý, bọn họ chưa từng lăn lộn trong bão cát, lại dùng một cây bút gạt bỏ toàn bộ chiến công của bọn hắn.
Mỗi vết sẹo trên lưng của bọn họ đổi lấy được cái gì?
Cửa lớn của đại trạch Thẩm gia treo từng vòng hoa trắng, trên linh đường của chủ mẫu có khói hương lẫn sự cung phụng.
Trưởng tử Thẩm gia thấy Diệp Đinh bước đến, trên xe ngựa sau lưng hắn là thi thể được áo bao lấy.
Trong một thoáng đối diện với đôi mắt Diệp Đinh, y kinh ngạc quát lên: "Ngươi muốn làm gì!"
Ánh mắt Diệp Đinh rơi xuống bài vị chính giữa trên linh đuờng, bình tĩnh mà lạnh lùng: "Ngươi nói xem tại sao người làm điều ác lại có linh đường mà người trừ ác lại phơi thây đầu đường.
Công bằng ở đâu?"
Trưởng tử Thẩm gia vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thấy ánh kiếm lóe lên trong tay Diệp Đinh, mũi kiếm đã chém bài vị thành hai nửa.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ TRUмtгц уeИ.
VN ~
"Người chết lớn nhất, ngươi làm thế sẽ bị trời phạt!" Trưởng tử Thẩm gia thê lương hét lên.
"Trời phạt, ngươi nói là trời phạt sao?" Đầu ngón tay Diệp Đinh mơn trớn mũi kiếm, ác liệt hướng về con trai trưởng Thẩm gia: "Ngươi là một phế vật mà dám cướp đi tất cả của Trầm Đường, ngươi đoạt vợ hắn, thay thế chức quan của hắn.
Các ngươi đều phụ hắn, vì sao hắn chết mà ngươi còn có thể sống tốt?"
Thân thể con trai trưởng run rẩy, trong chớp mắt y trừng to nhìn thấy đầu mình bay ra khỏi cơ thể là cảm nhận như nào? Ngươi trơ mắt nhìn trời đất đảo lộn, trơ mắt nhìn cơ thể của mình đổ xuống, trơ mắt nhìn máu phun đầy đất.
Cổ tay Diệp Đinh rung nhẹ, khẽ vẩy máu rơi trên thân kiếm, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn chiếc đầu rơi trên mặt đất chưa kịp nhắm mắt, giọng nói nhẹ bẫng vô cùng: "Nhìn xem, lúc này mới công bằng."
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...