Bệ hạ, không thể

Chương 28: Ngươi muốn làm gì!
 
Nhiễm Diên đã thành công bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nhờ Quý Thịnh. Trịnh thái hậu còn chưa tới, tướng quốc đã đưa các quần thần vào hậu cung, nói đủ loại giáo thuyết thấu tình đạt lý với nàng, lời lẽ trong ngoài ám chỉ nàng là nữ nhân xuất thân thấp hèn sao có thể ham muốn bảo vị vương hậu chứ.
 
Ban đầu Nhiễm Diên coi như gió thoảng bên tai, nhưng nàng thật sự đánh giá thấp mồm miệng của đám chính khách này, cuối cùng bị làm loạn ngày ngày không yên. Trong cơn tức giận nàng từ Trường Hoa điện tìm tới buồng nhỏ tĩnh lặng nhất trong Bàng cung, những kẻ tới đều chặn ở ngoài cửa không gặp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà Quý Tthịnh từ đầu cứ mặc chuyện xảy ra, hiển nhiên là hắn cố tình.
 
"Trước đây không biết, hoa đào núi ở trong tẩm điện lại đẹp vậy."
 
Uể oải dựa nghiêng trên đống đệm chiếu, Nhiễm Diên ngắm nghía cành hoa đào núi trong tay, cánh hoa hồng tươi đẹp mắt. Đưa mắt ra xa, khắp đình đài là cây đào núi cao khoảng một trượng, hương hoa đầu cành thơm ngát, so với hoa đào tháng ba còn lộng lẫy hơn vài phần.
 
Nữ Âm đun trà, dùng thìa bạc múc vào ly ngọc đưa cho Nhiễm Diên, cười nói: "Nghe nói là Chiêu thái hậu thích đào núi, cố đưa giống từ cố quốc tới, ban đầu không trồng nổi, qua vài năm mới có vài cây, không ngờ vài chục năm đã mọc đầy ở đây."
 

Chiêu thái hậu Mị Trinh nổi danh như sấm, bà ấy là Yến Khang công Sở quốc lấy được. Bà vốn là một nữ nhân giặt lụa sinh ra ở vùng hoang dã, lúc Khang công tới chơi nước Sở, ma xui quỷ khiến mà gặp được bà ở Vân Mộng Trạch, vừa thấy đã rung động như gặp tiên, không quan tâm tới sự từ chối của Chiêu thái hậu. Không ngờ nữ tử giặt lụa ấy ngoài gương mặt đẹp kinh ngạc còn có thủ đoạn trị quốc, bà cùng Khang công chấp chính, mở ra thời kì hưng thịnh của Yến quốc.
 
Bà vốn không có họ, là lúc Khang công lên làm vua, Sở quốc nghe nói vương hậu là người Sở, để kết thêm tình hữu nghị với Yến quốc, tôn Chiêu thái hậu làm công nữ Sở quốc, còn cho bà lấy Mễ làm họ, lão Yến vương Cơ Hữu chính là con trai của Chiêu thái hậu này.
 
"Phu nhân, nếu nói xuất thân, Chiêu thái hậu còn chưa bằng người, người chớ nghe chúng đại thần đó, đại vương muốn lập người làm hậu, chắc chắn không nuốt lời."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiễm Diên uống ngụm trà hoa, hương hoa sen nhàn nhạt, thêm khối băng vào uống xuống họng lại lành lạnh, uống xong lại thấy hơi khô nóng, cầm ly ngọc nở nụ cười chế giễu: "Ngươi gan lớn thật đấy, lời này cũng dám nói ra, ta không có bản lĩnh trị quốc như Chiêu thái hậu đâu."
 
So với nữ chủ xuyên không nắm quyền sinh sát, Nhiễm Diên hoàn toàn không xứng một góc.
 
"Ta hơi mệt, Nữ Âm ngươi lui xuống đi, đừng để ai tới quấy rầy ta."
 
Bị các đại thần làm phiền bao ngày tháng, giấc ngủ của nàng không tròn, giờ mới ngồi một lát cũng đã hơi mệt, chếch hướng đệm nằm có kẻ đang mò ngọc trai dưới hồ, gió mát mang theo hương hoa thổi tới, nàng dựa lên cái gối lớn, chẳng bao lâu thiếp đi ngay.
 
Quý Thịnh men theo hồ đi dạo mà tới, từ xa đã thấy phong cảnh mỹ nhân say ngủ, lặng lẽ lại gần, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Diên say ngủ, lâu rồi không gặp nàng lại đẹp hơn không ít.
 
Đưa tay vuốt lại ống tay áo rối ren của nàng, cổ tay nhỏ trắng trẻo đeo theo dây vàng lộ ra từ ống tay áo khiến lòng người ta ngứa ngáy. Nắng ấm xuyên qua bóng cây hoa tạo thành mấy cái bóng loang lổ, tia sáng rọi vào vầng trán trắng loáng mịn màng, hàng lông mày như núi xanh, đôi môi hồng như hoa mới nở.
 
Lần đầu hắn gặp nàng cách đây hai năm trước, hắn vẫn chưa quên, cảm giác tim đập mạnh mẽ, nàng khi đó ngã trong bụi cỏ, vẻ khóc lóc khiến người ta thương yêu hơn cả con thú non chưa dứt sữa.
 
Nhiễm Diên ngày đó, ngây ngô sống động, cảm giác như hoa lan trong u cốc, kẻ khác nói nàng kì dị, không rõ lai lịch, cho dù trở thành phu nhân, nam nhân khác vẫn lén lút ngước nhìn nàng.
 
Mà Nhiễm Diên bây giờ trưởng thành quyến rũ, phong thái yểu điệu, một cái nhíu mày một nụ cười đều có sức mê hoặc. Quý Thịnh rất vui sướng, là hắn biến nàng thành như vậy, cho dù có một ngày chết trong nhu tình của nàng, hắn cũng không hối hận.
 

"A Diên của ta..."

Hắn nỉ non bày tỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn bên má nàng, không biết đang mơ cái gì, bờ môi mọng khẽ nhếch lên, tỏ thêm mấy phần xinh đẹp, Quý Thịnh nhịn không được cúi người hôn lên trán nàng.
 
Vừa mới lùi đi vài giây, thấy lông mi dài như cánh bướm của nàng khẽ run lên, Quý Thịnh liền nhìn vào cặp mắt đẹp như hồ nước, nàng hình như hơi hốt hoảng, lúc thấy hắn, vô tình nhíu lại cặp mày thanh.
 
"Ngươi chưa chết à?"

Gương mặt tuấn tú của hắn chớp mắt âm u, bây giờ đoán ra được nàng mơ giấc mộng đẹp gì rồi, bóp lấy cái cằm tinh tế của nàng: "Sao vậy, bản vương còn sống, A Diên hình như thất vọng lắm?"
 
Giọng điệu âm trầm khiến Nhiễm Diên sợ tới mức tỉnh ngay lại, lúng túng đẩy tay Quý Thịnh ra, cằm bị nắm phát đau, ngọt ngào nở nụ cười: "Đại vương à, ta có phải vừa nói mơ không, ha ha, nhất định là nói mơ rồi."
 
Con ngươi trong vắt sâu thẳm của nàng đầy ý cười lấy lòng, Quý Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Nói mơ à? Thế nói cho bản vương nghe chút, nàng mơ thấy gì?"
 
Nhiễm Diên sao dám nói, chẳng lẽ nói cho hắn biết là, mơ thấy hắn bị nàng lột sạch y phục, sau đó đạp một cước vào hồ? Giấc mơ thoải mái như vậy nàng chỉ có thể tận hưởng trong đáy lòng.
 
"Không, không có gì!"

 
"Không muốn nói cũng được."
 
Mi tâm ngang ngược của hắn hơi chuyển động, bỗng lại có thêm một nét nguy hiểm gian tà, Nhiễm Diên cũng không biết, còn tưởng hắn nói thật, vừa định thở một hơi, không ngờ hắn bỗng đưa tay, ôm ngang dưới nách nàng, dùng vũ lực khống chế nàng.
 
"Á! Ngươi làm gì đấy!"
 
Nhiễm Diên sợ hãi kêu lên, nàng quá mức nhỏ bé, bị hắn dễ dàng ôm ở khuỷu tay rồi bước đi, tay trái không thương tiếc vỗ lên cái mông nhỏ không ngừng vặn vẹo của nàng.
 
"Ngoan chút, bản vương mà là nàng, sẽ không loạn lên đâu."
 
Eo nhỏ bị siết phát đau, Nhiễm Diên cúi thấp đầu đánh cật lực lên sau lưng hắn, cũng chẳng làm sao ngăn bước chân hắn tiến về phía rừng hoa đào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận