Bệ hạ, không thể

Chương 25: Không thể rời khỏi đây
 
Mấy ngày liên tiếp Nhiễm Diên không gặp Quý Thịnh, chỉ nghe Nữ Âm nói mỗi lần vương giá tới đã là đêm khuya, nàng còn đang ngủ say không biết, trời còn chưa sáng thì người đã bãi giá rời đi rồi.
 
“Phu nhân, hôm nay thời tiết mát mẻ, chi bằng đi thả diều đi?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nữ Âm cầm chiếc trâm bạch ngọc hoa mai cài lên búi tóc đen của Nhiễm Diên. Cửa sổ trong phòng đều được mở ra, vừa khéo nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cơn gió mát rượi lùa vào đại điện, tấm lụa mỏng thêu chim đen tung bay.
 
“Được đó.”
 
Ở thời đại này cái gì cũng thiếu thốn, thật sự không có gì hay để giải trí, may mà Địch tử nhà Mặc phát minh ra chim gỗ, Nhiễm Diên theo đó cải tiến thêm, tạo thành diều giấy, mang đến không ít niềm vui cho nữ nhân Yến cung.
 
Thời tiết cuối tháng tư thật thoải mái, từng cơn gió mát thổi trên gò đất cao nhất Yến cung. Cầm lấy hồ điệp mỏng manh trong tay Nữ Âm, Nhiễm Diên sửa lại đuôi bướm một chút, dặn dò: “Đợi lát nữa ta cho ngươi thả, ngươi ném nó lên là được.”
 
“Vâng!”
 
Lúc Quý Thịnh tới, hồ điệp xanh biếc rong chơi trên trời đã lâu, Nhiễm Diên đứng ở đầu gió kéo trục dây, váy dài tay rộng trong lúc chơi đùa tung bay phấp phới, nổi bật bóng dáng uyển chuyển đang chạy chậm dường như muốn bay lên vậy.

 
Hắn không khỏi nhíu mày, mắt đen trở nên âm trầm.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trí Nhiễm Diên một lòng đặt lên con diều mà quên hết tất cả, khi giày tơ tằm thêu phượng dẫm vào bụi cỏ thì không kịp phát hiện một chỗ trũng xuống, bất ngờ bước hụt mất trọng tâm, thân hình nghiêng đi, chỉ thấy hồ điệp tung bay trên bầu trời đột ngột dừng lại.
 
“Á ~”
 
Một thân hình cao lớn kề sát, nắm lấy eo nhỏ mất thăng bằng của nàng, tiện thể cầm bàn tay lành lạnh của nàng, khi mười ngón tay đan nhau, cùng nàng từ từ thả sợi dây, điều khiển trục dây vòng quanh, hồ điệp đang lao nhanh xuống lần nữa bay lên không trung.
 
“Cẩn thận chút.”
 
Thân hình thân mật dựa sát vào khiến Nhiễm Diên giật mình, mãi đến khi ngửi thấy mùi long tiên hương quan thuộc, thần kinh căng thẳng của nàng mới thả lỏng, ngoan ngoãn dựa vào lòng Quý Thịnh, mặc hắn điều khiển con diều trong tay nàng bay lên.
 
 “Sao đại vương lại tới đây?’
 
“Trên triều không có việc nên đến thăm nàng một chút, cũng đã mấy ngày nàng không nói chuyện với bản vương rồi.”
 
Hắn khẽ nói bên tai nàng, tiếng cười khó giấu, cúi đầu kề tóc mai lên gương mặt diễm lệ của nàng, lưu luyến nhẹ nhàng vân vê lọn tóc đen, mùi hương như có như không của nàng khiến hắn mê say.
 
Bàn tay to cứng rắn dắt tay nàng kéo thả trục dây từng chút từng chút, gió mát nhè nhẹ, con diều thuận thế bay lên, còn cao hơn vừa rồi Nhiễm Diên thả.
 
“Đại vương cũng biết chơi cái này?”
 
Nàng cười một tiếng, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Quý Thịnh, chỉ thấy môi mỏng hơi cong lên, tuấn nhan uy nghi thần thái rạng ngời, vô cùng động lòng người.
 
“Phải, thuở nhỏ đã từng cùng Tuyên thả diều chim.”
 
“Trọng Tuyên sao?” Nhiễm Diên tỏ ra kinh ngạc, chớp đôi mắt trăng rằm, nàng đến Yến cung hai năm, từ lúc Trịnh phi và Tiêu Cơ tranh đấu, đến khi Trọng Tuyên và Quý Thịnh đánh nhau, hai bên đến chết không buông, thật sự không thể tưởng tượng được Quý Thịnh và Trọng Tuyên còn có lúc thân thiết như vậy.
 
“Trẻ con vô lo, khi đó phụ vương cho bọn ta mỗi người một con diều chim, Tuyên làm hỏng, nhưng cũng không cho ta thả, cắt dây rồi xé lông, sau đó…”
 

Trọng Tuyên thuở nhỏ không phải là công tử Tuyên cụp đuôi lúc trưởng thành, lúc đó hắn và Quý Thịnh có địa vị bằng nhau, được Yến vương thương yêu, ỷ lớn hơn Quý Thịnh vài tuổi, thường hay bắt nạt vương đệ.
 
Giọng hắn đột nhiên trầm xuống, mang theo ý cười, chỉ về phía gò cao cách đó không xa, nói: “Ta lập tức đạp hắn một cái từ chỗ đó rơi xuống dưới, nhìn hắn chảy máu đầu, kêu khóc với mẫu thân, chơi rất vui.”
 
“...”
 
Nhiễm Diên vô thức nuốt một ngụm nước bọt, né tránh đôi mắt đen lạnh lẽo của Quý Thịnh. Chẳng trách trước đây nàng thấy ở chỗ thái dương Trọng Tuyên có một vết sẹo rất dài, bởi vì đã có lâu rồi, nên cũng không rõ ràng lắm, hóa ra là vì vậy.
 
Quý Thịnh làm như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững thu lại trục gỗ trong tay, lòng bàn tay cực nóng dần dần ôm siết lấy Nhiễm Diên mềm mại, như cười như không nói: "A Diên muốn nói ta xấu xa? Bảo bối à, bản vương trước giờ đâu phải là người tốt."
 
Điều này Nhiễm Diên đương nhiên biết.
 
"Mấy đêm nay dường như nàng đều mơ thấy ác mộng, mơ gì vậy? Có cần gọi vu giả tới bấm quẻ không?" Hắn quan tâm hỏi.
 
Nhiễm Diên chau mày, không ngờ mấy ngày nay ngủ sâu quá, Quý Thịnh tìm đến buổi đêm đã nhìn thấy điều kì lạ, chậm rãi nói: "Không có gì, đừng làm phiền vu giả, mấy thứ bói toán đó làm ta phát sợ."

Nàng đương nhiên không nói với hắn, mấy đêm nay nàng mơ thấy hắn chặt đầu Trọng Tuyên.
 
May mà mỗi lúc mơ tới đoạn sợ nhất, luôn có vòng ôm ấm áp khiến nàng dần dần an tâm, sự nóng bỏng xóa tan cơn lạnh của nàng, nàng mới yên giấc, chắc là Quý Thịnh chứ còn gì nghi ngờ.
 
Trục gỗ đã đến đoạn cuối, cánh diều đang bay cao bỗng nhiên bị chịu sự trói buộc, trông thấy Quý Thịnh bắt đầu thu dây, Nhiễm Diên ngăn hắn lại, nhìn cánh diều đang bay lượn, nhẹ giọng nói: "Cắt đoạn dây ra đi, để nó bay."
 

Vốn là thứ không có sự sống, nhưng lại có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn, có lẽ khoảnh khắc tự do ngắn ngủi ấy khiến nó như có sự sống.
 
Quý Thịnh như không nghe thấy, vội vã thu dây, mắt thấy diều ngày càng bị kéo xuống, Nhiễm Diên nổi giận vùng khỏi tay hắn, rút trâm ngọc trên búi tóc ra, dùng đầu nhọn cố gắng cắt đứt sợi dây dài.
 
Cánh diều trong nháy mắt được tự do hơi nghiêng đổ, gặp cơn gió mạnh, thế mà lại bị quạt thẳng xuống đất.
 
"Nhìn xem, nó không thể rời khỏi nơi này."

Hắn nở nụ cười, vẻ mặt thong dong ném trục gỗ trong tay đi, ôm Nhiễm Diên đang sững người vào trong lòng, hôn bờ môi đỏ lạnh lẽo của nàng, gương mặt xinh đẹp run lên để lộ sự thất thần của nàng.
 
"A Diên, nàng cũng vậy."

Dù cho như cái diều đã đứt dây này, Nhiễm Diên vẫn bị nhốt trong cung, đời này không thể rời bỏ Yến cung, dù cho tới ngày nào đó hắn băng hà, hắn cũng phải đưa theo nữ nhân này chôn cùng.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui