Bệ hạ, không thể

Chương 13 : Triền miên hàng đêm 
 
Sau khi tắm rửa, khắp người Nhiễm Diên vẫn đau xót không chịu nổi, đặc biệt là hai đùi, bước đi cũng đau, thế nhưng Trường Nhạc điện chuyển lời đến, Trịnh thái hậu cho mời, nàng đành phải để cung nhân đỡ lên thay y phục trang điểm.
 
Theo lý Nhiễm Diên có thể không cần quan tâm tới Trịnh phi. Trước kia nàng là Trinh Hoa phu nhân, phẩm cấp vượt xa Trịnh phi. Nhưng nay, sau khi Quý Thịnh kế vị thì lập mẹ là Trịnh phi làm Vương thái hậu, phía sau bà ta lại có nước Trịnh làm hậu thuẫn, Nhiễm Diên mất sủng ái của lão Yến vương lại không có con, tựa như con kiến mặc cho người ta chà đạp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đó cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu nàng muốn phò trợ Trọng Tuyên làm vua, nàng biết rõ lịch sử nên lợi dụng điểm đó. Ngày nào đó Trọng Tuyên kế vị theo lịch sử, đương nhiên không thể thiếu lợi ích của nàng, trong thời loạn Chiến quốc, thân phận thái hậu một quốc gia đủ để cho nàng sống yên ổn tới già.
 
Đáng tiếc, tất cả đều bị Quý Thịnh làm xáo trộn.
 
“Phu nhân có cần dùng phấn không?” Nữ Âm khẽ hỏi, cầm một hộp phấn nước mới đưa tới.
 

Nhiễm Diên nhướn mày liếc nhìn mình trong gương, tóc đen được búi bằng chiếc trâm ngọc đính hoa, tua rua bạch ngọc trân châu trên tóc mây khẽ lay động, dung nhan còn chưa trang điểm cũng đã có phần rực rỡ, giơ tay gẩy chiếc khuyên tai tơ vàng ngọc bích trên tai, dù thế nào cũng có một vẻ quyến rũ xa hoa khó nói.
 
“Không cần, cứ như vậy đi.”
 
Lát nữa còn có một trận chiến khó khăn phải đánh, trang điểm đậm sẽ bị gây khó dễ, làm người nhất định phải khiêm tốn.
 

 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiễm Diên phu nhân này không dễ làm, phóng tầm mắt trong đám nữ nhân ở Yến cung, xuất thân của các nàng đều cao hơn nàng, phần nhiều là vương nữ của đám quốc công, dù là một cơ thiếp cũng là nữ nhi tôn thất. Vậy nên lão Yến vương có thể dẹp yên dị nghị lập nàng làm trắc phu nhân cũng coi như là một kỳ tích.
 
Vào Trường Nhạc cung, trong chính điện đã đầy người ngồi, đều là phi tần hậu cung của lão Yến vương trước kia, không nhìn đến ánh mắt hùng hổ của các nàng, Nhiễm Diên vịn cánh tay Nữ Âm, gật đầu hành lễ với Trịnh thái hậu trên tiền triều.
 
May mà trong các trào lưu tư tưởng hiện giờ, đại lễ ba quỳ chín lạy của nhà Nho vẫn chưa phổ cập đến hậu cung.
 
“A Diên tới rồi, mau mau ngồi đi.”
 
Trịnh thái hậu mười bảy tuổi theo lời ước định gả đến Yến quốc, 24 sinh hạ Quý Thịnh, bây giờ đã 44 rồi, vẫn đoan chính khoan thai như trước, danh xưng Trịnh đệ nhất mỹ nhân cũng không phải gọi chơi, ấn đường tao nhã cao quý của Quý Thịnh phần nhiều là thừa hưởng từ mẹ.
 
Nhiễm Diên thuận tiện khụyu ngồi lên tấm đệm bên trái Trịnh thái hậu, lúc quỳ xuống thì hoa tâm đau đến khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, may mà Nữ Âm đỡ nàng, nhanh chóng đỡ cánh tay rồi kéo chiếc đệm lại dựa vào, nàng mới bớt chút khó chịu.
 
Nữ nhân đang ngồi đây đều không phải là hoàng hoa khuê nữ, bộ dạng này của Nhiễm Diên rõ ràng là nhận sủng quá mức mà nên. Tất cả cử động của nàng đều rơi vào tầm mắt Trịnh thái hậu, nụ cười ôn hòa bên môi thoáng chút lạnh lùng. Đột nhiên có người lên tiếng.
 

“Ồ, phu nhân được tiên đế độc sủng hai năm, sao thân thể vẫn còn yếu ớt như thế?”
 
Nhiễm Diên theo tiếng nhìn sang, nữ nhân kia cũng là một mỹ nhân, tiếng cười nhạo vang vọng trong điện, có người bên cạnh túm ống tay áo nàng ta, nhưng mà không còn kịp nữa. Nhiễm Diên hừ lạnh một tiếng, từ trước tới giờ nàng không phải hạng người lương thiện.
 
“Thân thể ta không so được với Bách Cơ ngươi, triền miên hàng đêm.”
 
Tiếng nói vừa dứt, trong đại điện tức khắc lặng ngắt như tờ, nhìn lướt qua sắc mặt khác nhau của đám nữ nhân, ánh mắt giảo hoạt của Nhiễm Diên thu lại, thờ ơ ngắm nghía sơn móng tay.
 
Lão Yến vương hai năm không thể giao hợp, hậu cung chính là thùng rỗng kêu to. Những nữ nhân này phần nhiều là những vật báu trẻ tuổi, chính là thời kì dục vọng tràn đầy, tư thông ngầm đã là chuyện bí mật không nói, ngay cả Trịnh thái hậu, bên cạnh cũng không hiếm một hai mỹ nam hầu hạ.
 
Một câu nói nhẹ này của Nhiễm Diên, không thể nghi ngờ đã đánh vào mặt không ít người.
 
“Người đâu, mau lôi Bách nữ ra!” Trịnh thái hậu tức giận, phất tay cho người lôi Bách Cơ sắc mặt trắng bệch đi, khi nhìn lại Nhiễm Diên bên cạnh, đôi mắt đẹp sắc lạnh chợt dịu đi, chốc lát mới ôn hòa cười nói: “Hôm nay đại vương mới kế vị, tạm thời chưa có thời gian lập Tiểu quân, nên do ta làm chủ.”
 
Bà ta ngừng nói, nhìn sang chư phi, nghiêm trang nói tiếp: “Lôi kẻ mưu nghịch đến đây.”
 

Nhiễm Diên nheo mắt, ngón tay ngọc cầm chiếc quạt lông công không khỏi cứng đờ, khi nhìn thấy Tiêu Cơ bị thị vệ áp giải vào điện thì nàng đã biết mục đích thực sự Trịnh thái hậu gọi nàng đến đây hôm nay rồi.
 
Trong Yến cung, có hai người Trịnh thái hậu hận nhất, một là Nhiễm Diên được sủng nhất hậu cung, một người nữa là người bị kéo tới dưới kia, Tiêu Cơ.
 
Người trước bà ta không động được, cũng không thể động vào; người sau, hôm nay nhất định phải trị thẳng tay!
 
Tiêu Cơ chính là công chúa nước Tiêu, hai mươi mấy năm trước lão Yến vương tiêu diệt nước Tiêu, bắt sống bà ấy vào cung, cực kỳ sủng ái, năm sau hạ sinh cho lão Yến vương người con họ Trọng, tên Tuyên.
 
Khi đó ai cũng đều trẻ tuổi hừng hực, năm đó Tiêu Cơ và Trịnh Phi đấu đến trời u đất ám. Lúc Quý Thịnh bị trục xuất khỏi kinh đô, Tiêu Cơ lại càng hoàn toàn áp đảo Trịnh phi, nào ngờ người tính không bằng trời tính.
 
“Hôm nay tiện có mặt chư vị muội muội, hãy trừng phạt kẻ mưu nghịch này đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận