Editor: Hebridean
Hi Trì đã từng ngủ qua những căn phòng đơn sơ khác nhưng nghèo xác xơ thế này thì đây là lần đầu.
Cánh tay Chung Diệp dùng làm gối tuy là gối không êm bằng gối đầu lông chim mềm mại, nhưng vẫn thoải mái hơn cái gối bằng gỗ trên giường này nhiều.
Nửa đêm Hi Trì xoay người một lần, trong mơ màng bị người ta ôm lấy, kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Ngày hôm sau lúc Hi Trì tỉnh lại trời đã sáng rõ, chỗ nằm bên cạnh đã trống không, sáng sớm ngủ nướng không khí cũng thoang thoảng hương thơm hơn đêm qua, bây giờ Hi Trì đã hết thấy khó chịu rồi, y liền đẩy gối đầu ra trở mình tiếp tục ngủ.
Ngự tiền thị vệ cách một lớp rào tre truyền hộp đồ ăn cho Chung Diệp, phận nô tài bọn họ cũng không biết rốt cuộc Hoàng Thượng đang suy tính điều gì, chính sự triều đình chất như núi không lo đi xử lý, thế mà lại đến chỗ này diễn trò bồi một thiếu niên.
Chung Diệp mở hộp đồ ăn ra nhìn nhìn, chút cháo thanh đạm cùng với hai khay đồ ăn chay, thôi thì trước mắt cũng hợp với cái thân phận này.
Mùa thu hẳn phải có hương thơm của hoa quế, nhưng huyện Thanh lại không có loài hoa này, trong nhà Chung Diệp chỉ trồng vài cọng hoa cúc, mà hoa cúc mùa thu nở cũng chẳng đẹp, thêm trận mưa lớn ngày hôm qua đến hôm nay cánh hoa đã bị đánh cho tàn tạ.
Hi Trì từ trong phòng đi ra, tự mình đến giếng múc nước rửa mặt, y không mặc ngoại y, trung y trắng tuyết tôn lên dáng người gầy gò của y, cả thân hình cứ như được mạ một lớp ánh sáng mờ mờ.
Chung Diệp đứng bên cửa sổ nhìn y.
....frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team
Hi Trì cầm bình gốm đang cắm hoa ra, thay nước giếng mới múc vào rồi rắc vài giọt nước lên cánh hoa mảnh mai trắng như tuyết
Hai người dùng xong điểm tâm liền ngồi bên cửa sổ chơi cờ.
Chuyện triều chính là đều tài mà thư sinh nào cũng muốn bàn luận, nhưng bản thân Hi Trì lại không thích nói về chuyện này, nguyện vọng lớn nhất của y chính là tranh thủ lúc còn trẻ tuổi sống một quãng thời gian tiêu dao tự tại, đến khi tiêu dao đủ rồi thì quay về Thư Viện Hạc Y làm một tiên sinh dạy học.
Thư Viện Hạc Y có sáu trai phòng, văn sự trai, võ bị trai, kinh sử trai, nghệ năng trai, lý học trai và thiếp thác trai, Hi Trì nghĩ giao cho mình trai phòng nào mình cũng dạy được hết.
Chung Diệp thản nhiên nói: "Ta nghe nói ngươi với Thái Tử nước Kỳ thường hay qua lại, nếu không có ngươi âm thầm trợ giúp, hẳn là hắn rất khó đoạt được vị trí Thái Tử, vậy nên mấy năm gần đây hắn vẫn luôn tìm kiếm ngươi."
Hi Trì đặt một quân đen lên bàn cờ: "Nghĩa huynh, huynh không lo đọc sách của huynh đi còn rảnh rỗi hỏi thăm chuyện lạ khắp chốn thế sao, chẳng trách năm trước thi rớt khoa cử."
Chung Diệp nâng mắt: "Miệng độc thật đấy."
Hi Trì nói: "Huynh không phải kẻ tiểu nhân thiếu độ lượng, nên ta chỉ nói lời thật lòng."
"Chuyện nước Kỳ là sự thật sao?" Chung Diệp hỏi, "Hai huynh đệ của hắn đã trúng kế của ngươi?"
Hi Trì gật đầu: "Đấy chỉ là giao dịch thôi, huynh cũng biết ta thiếu tiền quanh năm, Tần Đại cho ta năm mươi vạn lượng bạc nên ta mới giúp hắn.
Bây giờ nghĩ lại thấy mình lỗ rồi, năm mươi vạn lượng chỉ một năm là đã tiêu hết, lúc ấy đáng lẽ ta phải đòi hắn một trăm vạn mới phải."
Chung Diệp nói: "Sao lại chọn Tần Đại? Theo ta biết được, hai vị Hoàng huynh của hắn cũng rất hào phóng."
"Tần Đại không làm những chuyện như qua cầu rút ván." Đầu ngón tay Hi Trì mân mê quân cờ màu đen, màu đen của quân cờ càng làm ngón tay y trở nên trắng hơn, thực sự là trắng đến loá mắt, "Ta không muốn bị giết bất đắc kì tử."
Chung Diệp cười như không cười: "Vậy ngươi thấy Hoàng Đế hiện nay như thế nào?"
Hi Trì suy tư một lát: "Không thể nói."
Chung Diệp nhướng mày: "Hửm?"
Hi Trì nói với Chung Diệp: "Đương kim Hoàng Thượng có thể kiên nhẫn ngủ đông dưới sự áp bức của Thái Hậu cùng Thịnh gia nhiều năm như vậy, đủ để thấy được lòng dạ hắn còn cáo già thâm nho hơn so với Thịnh thái sư kia."
Chung Diệp cười cười: "Ngươi cảm thấy tiếp theo đây hắn sẽ làm gì?"
"Chuyện đầu tiên sao —— đương nhiên là chấn chỉnh lại trị* rồi." Hi Trì nghiêm túc phân tích, "Trong triều quan thần kết bè kết phái khiến không khí nặng nề, quan lại bao che cho nhau che mắt Thánh Thượng, Hoàng Đế thì quanh năm chỉ sống trong bốn bức tường cung cấm, nhìn không thấy nghe không được tình hình đất nước rộng lớn.
Nếu hắn muốn biết đất nước mình hiện nay ra sao chỉ có thể tuyển chọn một nhóm quan viên trung thành đáng tin, luôn luôn truyền cho hắn những thông tin chính xác nhất."
*Lại trị: tác phong và uy tín của quan lại trong triều đình.
Lời này của Hi Trì chạm đúng chỗ ngứa trong lòng Chung Diệp.
Chung Diệp hỏi: "Vậy hắn nên làm thế nào?"
"Làm như thế nào? Hoàng Thượng không phải đang làm rồi đấy sao." Hi Trì nói, "Thịnh gia làm nhiều việc ác, Doãn tiên sinh xin tha cho tên tội nhân tội ác tày trời Thịnh Nguyệt kia, Hoàng Thượng giận dữ bắt ông, nhưng lại không giết, ngược lại lại thả về, đủ để thấy được Hoàng Thượng yêu quý hiền lương, sau này sẽ có nhiều hiền tài tự nguyện cống hiến sức lực cho hắn.
Hơn nữa, khoa cử năm ngoái là năm duy nhất đề thi không bị lộ, Hoàng Thượng coi trọng khoa cử, các sĩ tử cũng sẽ tự nguyện trung thành với hắn."
Không có ai là không thích được khen.
Lời này của Hi Trì lại chọt trúng chỗ yêu thích của Chung Diệp nữa.
Trước đó hai người chưa từng gặp mặt, giữa hai bên lại cách nhau hàng vạn dặm núi non sông nước trùng điệp, vậy mà Hi Trì lại đoán được tâm ý của hắn.
Chung Diệp lại hỏi: "Vậy ngươi đoán bây giờ hắn đang làm gì?"
"Cải cách Nội Các và sáu bộ, đặc biệt là sáu bộ, bên trong sáu bộ ung mọt có rất nhiều, quan lại cấp địa phương lại càng phải chỉnh đốn gấp," Hi Trì nói, "Có những vị Hoàng Đế không nhìn ra được đói kém của bách tính như câu nói 'sao họ lại không ăn cháo thịt'*, nhưng đương kim Thánh Thượng thì không như thế, hắn nhất định sẽ cải trang đích thân vi hành để tận mắt chứng kiến sự thối nát của chính quyền địa phương."
*Đây là một điển cố xuất phát từ vị vua thứ 2 của triều Tây Tấn là Tấn Huệ Đế, khi được báo rằng người dân không có đủ gạo để ăn, ông đã đáp lại "tại sao họ không ăn cháo thịt?".
Chuyện này ý chỉ sự ngu ngốc của bề trên khi không hiểu sự lầm than của con dân trăm họ.
Chung Diệp nói: "Hắn sẽ đi đâu?"
Hi Trì hơi mỉm cười: "Tỉnh Lật Nam và tỉnh Vệ Lê."
Ánh mắt Chung Diệp càng thêm u ám.
Năng lực nghiền ngẫm thế cục của Hi Trì còn mạnh hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Trong một nháy mắt, Chung Diệp thật sự nổi sát tâm với y.
Không có bất cứ Hoàng Đế nào muốn suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu.
Nơi Chung Diệp hiện đang ở cùng Hi Trì là huyện Thanh, phủ Trưởng Lăng tỉnh Vệ Lê.
Nếu Chung Diệp không gặp được Hi Trì thì hắn đã xuôi nam về hướng tỉnh Lật Nam rồi.
Chung Diệp đặt một quân cờ màu trắng xuống: "Hoàng Đế cầm quyền chưa được lâu, non sông vạn dặm này mỗi một tấc đất đều thuộc về hắn, muốn ra ngoài ngắm nhìn núi sông của chính mình cũng là điều dễ hiểu.
Diêu Hi, ta thật sự tò mò, làm sao ngươi có thể suy đoán ra tất thảy?"
Hi Trì nghiêng đầu: "Rất khó đoán sao? Ta chỉ nghĩ, nếu ta là Hoàng Đế, tám phần ta sẽ làm như vậy."
Hi Trì chưa bao giờ cảm thấy mình là một tên ngu ngốc, ngược lại còn thấy mình rất thông minh.
Hoàng Thượng cũng một người thông minh, hai người thông minh như nhau đương nhiên sẽ ra những quyết định giống nhau.
"Còn gì nữa không?" giọng nói Chung Diệp trầm thấp, "Tiểu Hi, vậy ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì tiếp sau đó?"
Hi Trì nói: "Nghênh Châu bất ổn, khả năng Đỗ Đại tướng quân tạo phản là rất lớn, Hoàng Đế muốn giết hắn.
Có một vài vị quyền thần từng nâng đỡ Hoàng Đế thượng vị cũng rất cáo già xảo quyệt, độ nguy hiểm của những kẻ đó không thua gì Thịnh gia lúc trước, bọn họ nhất định phải bị giết.
Đương nhiên, Hi gia sẽ không bị làm sao cả, Thành Vương rất thông minh."
Quân cờ trong tay Chung Diệp thiếu chút nữa bị hắn bóp nát.
Mỗi một khốn cảnh hắn gặp phải bây giờ, mỗi một việc từ nay về sau hắn phải làm, Hi Trì đều biết hết.
Chung Diệp thực sự nghi ngờ Hi Trì biết thuật đọc tâm, có thể đọc được ý nghĩ trong lòng hắn.
Còn nếu không thì Hi Trì là một nhánh xương rút từ trên người hắn ra, vốn dĩ là một bộ phận trên người hắn, bằng không làm sao biết rõ hắn như thế chứ?
Chung Diệp hoàn toàn ngơ ngẩn.
Hắn ngơ ngẩn, quân cờ cũng không còn được giữ lại trong tay, rơi xuống bàn cờ.
Hi Trì mắt sáng rực: "Nghĩa huynh, huynh thua rồi."
"Đúng vậy, ta thua rồi." Chung Diệp nở một nụ cười âm trầm bên môi, "Thái Tử nước Kỳ dùng năm mươi vạn mới thỉnh được ngươi giúp hắn có được ngôi vị trữ quân, vậy Hoàng Đế triều Huyên phải tốn bao nhiêu lượng mới có thể mời được ngươi ra giúp hắn?"
Hi Trì nói: "Huynh biết năm mươi vạn lượng bạc Thái Tử nước Kỳ cho ta ta dùng nó vào đâu không? "
"Vào đâu?"
"Một phần xây cầu lấp đường cho người dân Đại Huyên, một phần dùng để mua gạo góp cho bá tánh vùng thiên tai." Hi Trì nói, "Hắn không cần mời ta, ta cũng sẽ tự dùng sức lực ta có thể bỏ ra cho giang sơn này giúp đỡ cho người dân, giang sơn này là của Hoàng Đế, nhưng cũng là của mỗi người.
Đương kim Thánh Thượng nếu thật sự là một minh quân, chỉ cần hắn có thể chỉnh đốn triều cương giúp bá tánh an cư lạc nghiệp, thì dù hắn không mời ta cũng không có vấn đề gì cả."
Có rất nhiều người hỏi thăm về thân thế của Diêu Hi, không ít người nói Diêu Hi xuất thân hàn vi, cũng có người suy đoán Diêu Hi là cháu đích tôn của Diêu gia ở Lật Nam.
Chung Diệp đương nhiên đã từng điều tra Diêu Hi, nhưng không tra ra được gì cả.
Y không thể xuất thân hàn vi được, bởi lẽ lúc còn rất nhỏ Diêu Hi đã từng được ủy thác cho viện trưởng đưa đến Thư Viện Hạc Y để chăm lo học tập, gia thế bối cảnh nhất định không kém.
Cháu đích tôn Diêu gia ai cũng có tên có họ, nhưng không có ai vào thư viện học cả, kể cả nhánh nhỏ cũng không.
Người mang họ Diêu ở Lật Nam cũng rất nhiều, nên khả năng này không lớn lắm.
Chung Diệp nói: "Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Hi Trì nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Công vụ triều đình bị Thịnh gia nắm giữ hơn hai mươi năm, bách tính Đại Huyên chưa từng hưởng qua một ngày thái bình.
Khi còn nhỏ, Hi Trì cùng ngoại tổ mẫu ngồi trong xe ngựa xa hoa lộng lẫy đi đến đền chùa thắp hương, ngoại tổ mẫu tặng cho nhà chùa năm ngàn lượng dầu mè, Hi Trì thấy phu nhân các vị quan khác cũng quyên góp mấy ngàn lượng.
Khi trở về, Hi Trì cảm thấy trong người không ổn, thầy lang nói y ăn quá ít, chẳng được bao lâu đã đói đến lả người.
Ngồi xe ngựa trở về nhà, y vén rèm nhìn ra bên ngoài thấy một nhóm trẻ con người gầy trơ xương, da mặt vàng bủng lê lết đi ăn xin, đó là trẻ em nghèo đói đến từ những huyện lân cận.
Hi Trì liền mua cho mỗi đứa một cái màn thầu, một cái màn thầu tốn một văn tiền, một lượng bạc mua được một nghìn cái, năm nghìn lượng bạc mua được năm nghìn vạn* màn thầu.
*5000 vạn: 50 triệu.
Đấy là Hi Trì tính toán chứ không phải là ẻm mua 50 triệu cái thật đâu nha:>>
Hi Trì hỏi ngoại tổ mẫu vì sao người ta thà đúc một cái tượng Phật bằng vàng còn hơn là cho người nghèo một cái màn thầu xua đi cơn đói?
Ngoại tổ mẫu không nhấc mắt trả lời y rằng việc dân đói hay no là trách nhiệm của triều đình, nhưng tiền từ ngân khố bấy giờ lại bị Thịnh Thái hậu dùng để xây dựng cung điện xa hoa, triều đình không còn tiền để cứu trợ thiên tai, vì thế những đứa trẻ ấy chỉ có thể chịu đói.
Người nghèo nhiều như thế nhưng triều đình chẳng làm gì cả.
Diêu gia càng không thể giúp được hết thảy.
Nhưng có vẻ Diêu gia chỉ đơn thuần là không muốn giúp, mỗi người sống đều có số mệnh, chết vì đói chính là số mệnh của những lê dân đó.
Đây là lần đầu tiên Hi Trì cảm nhận được sự tàn nhẫn của nhân sinh.
Đó cũng là lần đầu tiên Hi Trì phát hiện hóa ra mối quan hệ giữa triều đình – quân vương – bách tính lại gần gũi đến như vậy.
Sau đó, Hi Trì gặp được Thịnh Nguyệt, tuy ngoại hình và tính cách của hắn không khiến y ghét nhiều đến vậy, nhưng y vẫn giữ khoảng cách với hắn ta, lý tưởng đôi bên cũng rất khác biệt.
Mỗi lần nhìn thấy Thịnh Nguyệt, Hi Trì lại nhớ đến hàng vạn lê dân chạy nạn vì thiên tai mà y đã gặp hồi còn nhỏ.
....frtunamjrgarden.wordpress.com @bittermelon_team
Hi Trì nói: "Không nhắc đến mấy chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục đánh cờ đi."
Trên bàn vẫn là chén trà bằng sứ thô dày đó, Hi Trì nhấp một ngụm trà, Chung Diệp cũng nhấp một ngụm.
Hi Trì cảm thấy hơi kì lạ, tuy rằng mối quan hệ đã thân mật hơn xưa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cùng ai đó uống chung một chén trà, chuyện này...!liệu có hơi quá trớn hay không?
Có điều nếu Chung Diệp đã không để ý thì y cũng không cần thiết phải nặng lòng làm gì.
Chung Diệp quả thật là một nam nhân sạch sẽ phóng khoáng.
Đại tướng quân bay từ ngoài vào, vỗ cánh muốn uống chung chén nước với Hi Trì.
Hi Trì vội vung tay xua nó đi.
Cùng người ta uống chung một chén trà thì không sao, nhưng thêm một con muông thú cũng muốn uống chung thì quá lắm rồi.
Đại tướng quân tủi thân hướng về phía Chung Diệp "quạc quạc" hai lần.
Chung Diệp vốn rất chiều chuộng nó, hắn thích nó, nếu không thì đã chẳng đặt cái tên "Đại tướng quân" này cho nó rồi.
Chim của Hoàng Đế đương nhiên phải có một 'chức danh' cho xứng tầm chứ.
Nhưng mà bây giờ Chung Diệp quyết định 'bãi nhiệm' nó.
Từ giờ cứ để nó lấy cái tên "Kiều Kiều" đi.
HẾT CHƯƠNG 6
Hơ: Thử thách 6 ngày 6 đêm Chung Hi làm một cái gì đó cũng phải dính lẹo lại với nhau, géc gô:>>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...