Bế Em Từ Nôi Tới Lễ Đường


Lưu Ly lái xe trong đêm tới biệt thự riêng của Nam Cung Minh Dạ.

Lồng ngực cô nôn nao một cách khó tả.
Lưu Ly đi vào bên trong nhà một cách cẩn thận, cô không dám để phát ra tiếng ồn lớn.

Ngay khi vào tới phòng khách cô đã thấy Nam Cung Minh Dạ nằm ở trên sopha.
Cô nhẹ nhàng tiến tới, Phương Duệ Minh nhạy bén nhận ra mở mắt tỉnh dậy.

Anh không ngờ Lưu Ly vẫn sẽ đến đây, giờ đã khá muộn.
Phương Duệ Minh ngồi dậy, hai người vào trong phòng bếp nói chuyện.

Lưu Ly rót một ly nước đưa cho anh.
Cô nhìn vết bầm trên khoé miệng và má của anh cảm thấy rất có lỗi.
"Chuyện chiều hôm nay xin lỗi anh nhé!"
"Không cần phải xin lỗi, anh cũng muốn với cậu ta đánh nhau một lần mà"
Phương Duệ Minh không muốn cô bận lòng nên nói đùa một chút, chọc cho Lưu Ly cười.

Anh cũng chủ động không đề cập đến chuyện đó nữa.
"Lưu Ly..." Phương Duệ Minh nghiêm túc nhìn cô.

Lưu Ly ngẩng mặt lên đối diện với Phương Duệ Minh đáp lại.
"Anh cứ nói...!không cần phải ngập ngừng khi hỏi em như vậy?"
"Vậy em nghĩ như thế nào?" Phương Duệ Minh hỏi Lưu Ly về chuyện của hai người.

Anh thật sự muốn biết về suy nghĩ của cô gái trước mặt này.
"Em à..." Lưu Ly xoay người lại dựa vào chiếc bàn ở phía sau, cô hơi ngửa cổ lên suy nghĩ.

Có lẽ câu hỏi của Phương Duệ Minh cũng chính là câu hỏi mà cô muốn hỏi lòng mình.
Chỉ tiếc là ngay cả cô cũng không biết câu trả lời của câu hỏi đó.

Lưu Ly không biết nên nói gì với Phương Duệ Minh đang đợi cô trả lời.
Phương Duệ Minh ít nhiều cũng là người từng trải, anh biết Lưu Ly đang rất bối rồi.

Chuyện này với cô là một cú sốc khá lớn, chuyện mà có lẽ cả đời cô cũng không thể ngờ tới.
Phương Duệ Minh không đợi cô trả lời nữa mà trực tiếp đưa ra lời khuyên.
"Anh nghĩ em không cần phải lo nghĩ rằng cậu ấy nghĩ như thế nào!"
"Những lúc như vậy em biết chúng ta nên làm gì không?"
Lưu Ly nhìn anh đầy mong chờ.
"Là gì?"
"Đó là cứ lắng nghe theo trái tim của mình thôi, đừng làm gì cả".
"Em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, nhiều khi chính bản thân chúng ta tự làm nó phức tạp lên chứ không phải bản thân sự việc phức tạp tới như vậy.

Nếu như lí trí có thể quyết định tất cả thì...!cậu ấy cũng không yêu em nhiều đến như vậy!"
Lưu Ly trầm mặc một lát, ánh mắt không rự chủ được mà nhìn ra ngoài phòng khách.

Phương Duệ Minh nhìn cô hi vọng, cho dù kết quả không được như mong muốn thì anh cũng hi vọng giữa hai người họ sẽ không có gì tiếc nuối.
"Anh chỉ nói vậy thôi, quyền quyết định vẫn là ở em.

Anh mong em suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng quyết định một cách dứt khoát với cậu ấy.

Mấy năm này cậu ấy khổ tâm rất nhiều"
"Cảm ơn anh Duệ Minh"
"Ừm, vậy em sẽ ở lại đây..." Phương Duệ Minh chỉ ra phòng khách tỏ ý hỏi Lưu Ly đêm nay có muốn ở lại với Nam Cung Minh Dạ.
"Hôm nay anh ấy đã phiền anh nhiều rồi! Anh có thể về nghỉ ngơi"
"Vậy anh để cậu ấy cho em nhé! Có chuyện gì cứ gọi anh"

"Được"
[...]
Sau khi Phương Duệ Minh rời đi, Lưu Ly đến bên Nam Cung Minh Dạ nhìn anh.

Anh an tĩnh nằm nghỉ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.

Có lẽ trong người đang rất khó chịu.
Lưu Ly khẽ dùng ngón tay đè nhẹ giúp chân mày anh dãn ra.

Khuôn mặt Nam Cung Minh Dạ cũng bắt đầu thả lỏng.
Nam Cung Minh Dạ nằm nghỉ, anh mơ màng tỉnh lại.

Đầu anh hiện tại rất đau và khó chịu, như có thứ gì đó đang ở bên trong cắn phá.
Tác dụng của ly rượu mạnh khiến ruột anh nóng lên và cồn cào khó tả.

Chắc là lúc tối anh chưa ăn uống gì.
Nam Cung Minh Dạ cảm thấy nước bọt trong miệng trở nên lợ chát, anh cảm thấy rất buồn nôn.

Cơn buồn nôn nhanh chóng kéo đến khiến anh không kiềm chế nổi mà bật dậy nôn ra ngoài.
Lưu Ly dựa lưng vào ghế ngủ bị hành động của anh đánh thức.

Anh đã nôn ra ngoài còn không ngừng ho khan muốn tìm nước.
Lưu Ly hốt khoảng giúp anh lấy nước nhẹ nhàng vỗ lưng để anh cảm thấy thoải mái hơn.
Trong sự mơ hồ của bản thân, Nam Cung Minh Dạ không biết hiện tại đang là thực hay là mơ.


Nhưng rồi anh nhẹ nhàng nằm lại xuống sopha cười đầy chua xót.
Dòng suy nghĩ trong đầu anh như đang cố chứng minh điều này không phải thật.

Ánh mắt anh dịu dàng hoà cùng nỗi đau xé trong lòng nhìn Lưu Ly đang ở bên cạnh.
"Anh thật thất bại, tới trong mơ cũng nhìn thấy em..."
Lưu Ly nhìn anh, thì ra anh nghĩ đây là mơ.
Nam Cung Minh Dạ cứ nghĩ rằng bản thân đang ở trong giất mơ.

Chỉ có mơ Lưu Ly mới quan tâm anh tới như vậy.

Anh gắng gượng ngồi dậy, từ từ nắm lấy đôi bàn tay Lưu Ly, cô không dám cử động, sợ sẽ phá vỡ sự nhầm tưởng của anh.
"Anh uống rượu chỉ để quên đi em, mà sao em lại xuất hiện trong giấc mơ của anh chân thực đến vậy"
Lưu Ly không thể kiềm chế bản thân, cô đang rất đau lòng.

Mắt cô đã đỏ lên từ lúc nào, suy nghĩ của bản thân cũng không thể ngăn cản dòng nước mắt tuôn rơi.
Giờ cô mới biết, thì ra nước mắt lại mặn chát như vậy.

Tim cô bây giờ như bị bóp nghẹn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận