Bé Đạo Sĩ Biết Bắt Quỷ Xuống Núi Được Cả Nhà Cưng Chiều Tận Trời


Phó Lâm nhanh chóng đuổi theo người đàn ông đang chạy.


"Đứng lại!"

Động tĩnh bên này khiến bọn buôn người chú ý, một người rút súng bên hông ra, ánh mắt tràn đầy hung ác.


Súng này là bọn họ tự mình mua một ít đạo cụ tự chế súng.

Đạn cũng là bọn họ tìm mua nhưng cũng chỉ có 5 viên.


Trừ phi tình huống khẩn cấp, bọn họ sẽ không dùng súng.


Trên thế giới này có tiền liền có phương pháp liền có thể mua được đồ vật họ muốn.


Thế nhân chỉ nhìn bề ngoài cho rằng thế giới này tốt đẹp như vây, lại không biết nó có bao nhiêu âm u, có bao nhiêu ghê tởm.


"Mấy người đi chuyển người bắt được đi đi, ta đi xem.

"

Phía sau người nhanh chóng rời đi.


Người đàn ông lấy súng ra lặng lẽ men theo ven đường đi qua.


Vừa vặn có một người hướng phía rừng chạy tới, sau đó lại có một người đuổi theo phía sau.


Trong lòng hắn ta thấy không ổn, chạy đuổi theo rồi tránh ở phía sau cây quan sát tình hình phía trước.



Không nhìn thấy người khác hắn ta mới đi đường vòng từ bên cạnh đuổi theo.


Phía trước là người của bọn họ vậy thì phía sau là cảnh sát.


Một khi bắt được thì bọn họ liền xong đời.


Người đàn ông lấy ra súng, ánh mắt hung ác nhắm ngay Phó Lâm.


Phó Lâm còn không biết chính mình bị nhắm tới vẫn như cũ đuổi theo người phía trước.


Đoàng.


Một tiếng súng vang lên từ phía rừng.


Âm thanh khiến chim chóc sợ hãi bay toán loạn.


Viên đạn bay đến người Phó Lâm thì lại bị một đạo kim quang phóng ra bảo hộ.


Phó Lâm cảm thấy ngực tê dần sau đó ngã xuống trên đất.


Người đàn ông bắn phát sung kia tay cũng run lên, hắn ta mền nhũn mà ngồi trên mặt đất, có chút không hồi thần được.


Hắn gϊếŧ người.


Hơn nữa lại còn gϊếŧ cảnh sát.


Người đàn ông có chút hoang mang lo sợ bò dậy chạy nhanh đi.


Hắn ta đi rồi thì người cảnh sát gọi chi viện chạy tới, thấy Phó Lâm ngã trên đất vội vàng nâng hắn dậy.


"Phó đội, phó đội.

"

Phó Lâm chớp mi chậm rãi mở to mắt.


Che lại ngực phát đau.


"Tê.

" một tiếng kêu lên.


Đau quá.



Hắn nhớ rõ có người nổ súng.


Phó Lâm vạch ngực mình ra nơi đó có môt vệt đỏ.


Lại ở trên mặt đất sờ thấy một viên đạn.


"Viên đạn? Đối phương có súng?" Đồng đội kinh hô.


Phó Lâm lại suy tư một lúc sau, hắn lấy ra túi bùa binh an lại thấy lá bùa vốn dĩ hoàn chỉnh nháy mắt lại biến thành tro tàn trong lòng bàn tay hắn.


"Đây là! "

"Phó đội, đây là thứ gì?"

Pháp thuật sao?

Tại sao lại nháy mắt biến thành tro tàn.


Phó Lâm cảm thấy chính mình chạm đến cái bí mật gì đó, trong lòng có chút hoảng loạn.


Bùa bình an, bảo vệ bình an.


Kim quang vừa nãy là thật.


Nếu không có thứ này thì đêm nay hắn chắc chắn sẽ chết tại chỗ này.


Hắn nhắm mắt lại ổn định cảm xúc: "Chi viện tới rồi sao?"

Đội viên: "Tới rồi, em vừa nhìn thấy bọn họ rồi mới đi lên.

"

"Đi liên hệ với người phụ trách cánh rừng kia, kiểm tra trong rừng, đối phương có súng phải cẩn thận.

"


Phó Lâm phân phó sau đó đứng dậy chạy về phía rừng.


Người cảnh sát còn lại chạy xuống núi thông báo cho bọn họ, sau đó lại mang theo đồng đội đuổi lên núi.


Tại biệt thự Khương gia, trong lúc mơ ngủ bé con ngồi dậy chớp chớp đôi mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.


Bên ngoài cửa sổ đen như mực, nhưng trong mắt bé thì thấy có một đạo kim quang biến mất.


Khương Quảng Thịnh đang ngủ cùng bé thấy động tác liền bị đánh thức dây cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


"Bé ngoan, làm sao vậy?"

"Sạo lại không ngủ nữa?"

Tiểu bảo bối quay đầu nhìn về phía ông, âm thanh mềm mại vang lên: "Cha, cái bùa bình an của chú kia nát rồi.

"

"Chú ấy không nghe lời sao?"

Khương Quảng Thịnh hồi lâu mới phản ứng lại chú mà bảo bối đang nói là ai.


"Là người cảnh sát hôm nay sao?"

Bé gật đầu: "Vâng chính là chú ấy ạ.

"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận