Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều


**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

Nhìn trung tâm số liệu sạch sẽ, Thương Mặc phân tích: “Trung tâm số liệu sạch sẽ như vậy cho thấy hai người kia ngày lúc mạt thế tới đã biến thành tang thi.”
Đồ Thịnh ngồi xuống trước bàn điều khiển, cắm chiếc USB màu đen vào, sau đó thao tác trên máy tính: “Vậy cũng hời cho chúng ta, bàn điều khiển này không chỉ chưa bị tổn hại mà quyền hạn cũng được mở sẵn, chẳng cần chìa khóa quyền hạn gì, có thể trực tiếp thao tác.”
Mấy người Cốc Vũ nhìn qua, Đồ Thịnh đã tìm được tư liệu bọn anh được yêu cầu, mỗi tội nội dung tư liệu lại khiến người ta phải kinh ngạc.
Khi Đồ Thịnh tiến hành lưu hết dữ liệu vào USB thì tìm thấy một phần nhật ký thực nghiệm bị xóa bỏ, thông qua một vài thao tác kỹ thuật đã khôi phục được thông tin trong đó.
……
[Ngày 27 tháng 9, chúng tôi phát hiện ra một sinh vật tiền sử bị đóng băng ở dưới sông băng Nam Cực.

Đây là loại sinh vật tiền sử chưa từng được con người phát hiện, niên đại cụ thể trước mắt còn chưa tính được, cần phải làm giám định niên đại.]
....

[Ngày 7 tháng 10, thật khó có thể tưởng tượng nổi, sinh vật tiền sử này mang theo virus, không ngờ lại còn sống.]
....
[Ngày 16 tháng 10, trải qua hàng loạt kiểm tra đo lường, chúng tôi phát hiện ra sinh vật tiền sử mang theo virus kia có thể sản sinh ra một loại vật chất xúc tiến sinh vật tiến hóa nào đó.]
....
[Ngày 26 tháng 05, thật đáng sợ, virus này thật đáng sợ.

Tuy nó có thể khiến sinh mệnh sở hữu nó tiến hóa nhưng đồng thời cũng kèm theo nguy cơ vô cùng lớn.]
....
[Ngày 28 tháng 7, khốn nạn! Không ngờ đám người đó lại vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu, một đám ánh mắt thiển cận chỉ nhìn được lợi ích trước mắt, không thấy được nguy hiểm to lớn phía sau.]
....
“ĐM, virus này quả thực do loài người tạo ra à?” Nhìn tư liệu trên máy tính, Lâm Thịnh đồng khiếp sợ vô cùng.
“Không nhất định.” Đồ Thịnh tiếp tục kéo xuống nhìn thêm một phần nữa của nhật ký thực nghiệm vốn hỗn loạn này, mãi cho đến cuối cùng mới thấy được một đoạn ghi chép nữa.
[Ngày 25 tháng 8, loại virus như này căn bản không thể nào xuất hiện từ tự nhiên được, mục đích của nó chính là giết chết loài người, giết chết sinh mạng có trí tuệ trên tinh cầu này.

Những nhà tư bản kia lại vọng tưởng có thể lấy được nguồn gen có ích ra ngoài, kết hợp với virus đang có.

Đúng là suy nghĩ ngớ ngẩn.

Bọn chúng sẽ trở thành kẻ có tội của cả nhân loại.

Tôi cũng là kẻ có tội của nhân loại…..]

“CMN, ý gì thế? Virus này không phải tự nhiên xuất hiện, vậy tức là có thể do con người tạo ra?” Bàng Hưng trực tiếp rơi vào trạng thái ngáo ngơ.
“Không chừng do người ngoài hành tinh đấy?” Cốc Vũ suy đoán.
Bởi vì bản thân cô đây cũng coi như người ngoài hành tinh, cho nên cô tin tưởng trong vũ trụ có sinh mệnh mạng trí tuệ khác tồn tại.
Bàng Hưng lại không đồng tình: “Cũng không nhất định cho người ngoài hành tinh.

Sinh vật viễn cổ kia cách chúng ta phải đến mấy chục, thậm chí trăm vạn năm, có lẽ là chủng tộc có trí tuệ lúc ấy thì sao?”
Đồ Thịnh cũng nói chen vào, phát biểu ý kiến của mình: “Thế nhưng trong tư liệu đã nói, mục đích của virus này chính là hủy diệt hết sinh vật có trí tuệ trên trái đất.

Như vậy hẳn không phải chủng tộc sinh vật có trí tuệ nào đâu, làm gì có chủng tộc nào chủ động tự hủy diệt bản thân?”
Lâm Thịnh Đông tiếp lời: “Vậy chỉ có thể là người ngoài hành tinh.

Nói không chừng người ngoài hành tinh vì muốn chiếm lĩnh trái đất của chúng ta nên cố ý nghiên cứu ra loại virus này nhằm hủy diệt hết sinh mệnh có trí tuệ trên hành tinh, sau đó ngồi mát ăn bát vàng.”
“Có lý.” Cốc Vũ tán đồng lời nói của Lâm Thịnh Đông, còn thuận thế hỏi: “Nếu thật sự do người ngoài hành tinh, Vậy chúng ta không phải rất thảm à?”
Ba người: “……” Hình như đúng vậy thật.
Người ta có thể vượt qua thời không xa xôi đến nơi này, lại còn nghiên cứu ra được loại virus ghê gớm như vậy, trình độ khoa học kỹ thuật hiển nhiên cao hơn nhiều so với loài người.

Lấy tình trạng hiện nay của loài người, đến tang thi còn chẳng đối phó được chứ nói gì đến đánh đuổi người ngoài hành tinh.
Quả thực chính là rước lấy nhục.
“Đội trưởng, anh thấy sao?” Lâm Thịnh Đông hỏi Thương Mặc.
Thương Mặc đang cẩn thận xem xét những nơi có điểm kỳ dị trong trung tâm số liệu, chuẩn bị ghi chép lại để lúc trở về có thể thông báo với phòng thí nghiệm thì nghe thấy Lâm Thịnh Đông hỏi.
Anh quay đầu lại nhìn mấy người, gật đầu: “Mọi người nói đều có lý.”
Sau đó trong lòng lại mắng thầm một câu, mấy người đều đã nói xong, tôi đây còn có thể nói gì được? Nghe phải có trước có sau, mấy người mồm mép xơi xơi, đề tài lại còn vượt qua nghiệp vụ của anh, tốt nhất không tham dự.
Bàng Hưng: “……”
Cốc Vũ: “???”
Lâm Thịnh Đông: “!!!”
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, không biết tại sao lại thấy có chút xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui