**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Ả đàn bà này đúng là ngu muốn chết, bọn gã giờ còn muốn dựa vào mấy người đàn ông ở đây bảo vệ.
Con nhóc con kia rõ ràng rất quen thuộc với mấy người tham gia quân ngũ này, đắc tội với người ta, ả còn trông mong họ tận lòng tận sức bảo vệ mình chắc?
Nhỡ không may gặp phải đàn tang thi, người ta phủi mông chạy mất, mặc kệ bọn gã không thèm quan tâm, thế thì ai biết được bọn gã sẽ chết ở cái xó xỉnh nào?
“Thèm vào lòng tốt của mày ấy? Đến mày cũng muốn làm người tốt đúng không?” Trịnh Nhã Lam cực kỳ ngứa mắt với bộ dạng gió chiều nào theo chiều ấy của Chu Quý, gã luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn, khi nhìn thấy lợi ích ở đâu đều muốn qua liếm một phát, đồ chó liếm liếm đến nghiện luôn.
Trịnh Nhã Lam có ngốc không?
Ả ta không ngốc, sự thật lại hoàn toàn khác, ả ta nhìn rất rõ ràng.
Những quân nhân này có thể để một con nhãi ranh yếu đuối mỏng manh như vậy bên cạnh, điều đó nói lên rằng họ vẫn còn giữ chức trách trước mạt thế.
Huống hồ bọn ả ở nơi này có đến ba thanh niên trai tráng, nhìn thế nào cũng mạnh hơn so với một con nhãi ranh.
Kể cả có xuất phát từ chức trách hay lợi ích, đám quân nhân sao có thể bỏ rơi bọn ả được.
“Cô…… Hừ.” Chu Quý ngoài miệng không thèm nói chuyện nữa, trong lòng lại thay đổi ngàn vạn cách mắng Trịnh Nhã Lam.
“Được rồi, mọi người đều xin bớt giận.” Trần Nghiệp lên tiếng ngăn lại, bởi không biết ai đứng đầu đầu nên gã chỉ có thể nhìn về phía Bàng Hưng quen thuộc hơn chút, giảng hòa: “Nhã Lam ấy à, do cô ấy quá sợ hãi, cảm xúc có chút kích động.
Bọn tôi mấy ngày nay đều trải qua vô cùng gian nan, gặp được các cậu tựa như nhìn thấy người thân vậy.
Cuối cùng cũng có ít cảm giác an toàn rồi.”
Thương Mặc nhíu nhíu mày: “Không sao, không may gặp phải nhiều chuyện như vậy, có thể lý giải.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Nghiệp nhẹ thở ra một hơi, vẻ mặt vui mừng như cuối cùng đã cởi bỏ được hiểu lầm.
Thấy sắc mặt mấy người chuyển biến tốt đẹp hơn, gã lại tiếp tục nói: “Không biết các cậu muốn chấp hành nhiệm vụ gì? Nếu không phải quá khẩn cấp thì liệu có thể đưa bọn tôi tới Căn cứ La Thành trước được không? Bốn người bọn tôi muốn an toàn tới căn cứ, khả năng có chút khó khăn.”
Nghe Trần Nghiệp nói, Cốc Vũ nhíu mày.
Nói đến nói đi, không phải vẫn giữ ý đồ đó sao? Luôn muốn để bọn cô từ bỏ nhiệm vụ, trước đưa mấy kẻ này đến căn cứ an toàn.
Nghĩ nghĩ, Thương Mặc mở miệng đáp: “Nhiệm vụ của bọn tôi cần tới Trung tâm nghiên cứu sinh vật trên núi Lăng Châu.
Nếu các người có thể chờ thì sau khi lấy được tư liệu, bọn tôi có thể mang các người cùng rời khỏi.”
“Trung tâm nghiên cứu sinh vật Lăng Châu?” Bốn người Trần Nghiệp đồng thời sửng sốt, trên mặt thể hiện rõ ràng biểu tình sợ hãi.
Lúc bọn gã lên núi có đi qua Trung tâm nghiên cứu sinh vật.
Vốn dĩ bọn gã còn nghĩ rằng phòng thí nghiệm xây dựng trên núi thì ngày thường hẳn sẽ không có người, Trung tâm nghiên cứu sinh vật Lăng Châu lại còn là một phòng thí nghiệm y dược, có thể bên trong sẽ còn dược phẩm gì đó.
Thương lượng ngắn gọn một chút, cả đám quyết định đi thử vận may.
Ai mà ngờ rằng còn chưa kịp đến gần, bọn gã đã phát hiện bên ngoài Trung tâm nghiên cứu có từng vòng từng vòng tang thi vây quanh.
Thế là bọn gã vội vàng quay đầu xe, chạy xuống khu dân cư giữa sườn núi lục soát vật tư.
Nghĩ lại những con tang thi bên ngoài Trung tâm nghiên cứu, Trang Điển rùng mình một cái, vội vàng can: “Đừng đi, ngàn vạn lần đừng có đi, ở nơi đó tất cả toàn tang thi, vây quanh bên ngoài thôi đã có mấy chục con.
Bên trong còn có vài con tang thi cao to khỏe mạnh, chắc hẳn là bảo vệ của phòng thí nghiệm, sức lực lớn vô cùng.”
Chu Quý phụ họa: “Nguy hiểm như vậy tốt nhất đừng đi, vẫn nên đưa bọn tôi tới Căn cứ La Thành đi!”
“Mạt thế đã lâu như vậy, Trung tâm nghiên cứu rất có thể đã bị tang thi hủy hoại, bên trong không còn người sống.” Trần Nghiệp cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Chỉ cần những người này không đi Trung tâm nghiên cứu thì sẽ phải dẫn bọn gã tới Căn cứ La Thành.
Thương Mặc lắc đầu: “Trung tâm nghiên cứu, bọn tôi nhất định phải đi.
Các người có thể chờ bọn tôi ở chỗ này, bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trở về tìm các người.”
“Ở chỗ này chờ các cậu? Nhỡ may có tang thi làm sao bây giờ?” Trịnh Nhã Lam không vui, nghĩ đến những chuyện trước đó, sợ Cốc Vũ lại khó chịu với mình, giọng điệu mềm nhẹ hơn chút: “Để hai người không được thì các người có thể cho một người ở lại bảo vệ bọn tôi chứ?”
“Không được.” Không chờ Thương Mặc mở miệng, Cốc Vũ đã cự tuyệt trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...