Buổi chiều Hàn Lệ có buổi huấn luyện, buổi tối Vân Tri cũng có tiết tự học, ba người ăn bữa cơm xong liền giải tán.
Vân Tri vừa mới trở về phòng, Tư Đồ Ngụy dẫn đầu vây quanh cô lại.
“Mọi người….”
“Bạn trai cậu đã đồng ý gặp mặt chưa?” Tư Đồ Nhụy quay lại câu chuyện, nắm lấy cằm Vân Tri chất vấn.
Thế trận này làm Vân Tri sợ hết hồn, sau một lúc cứng đờ, cô gật đầu, “Đồng ý. Anh ấy nói nếu mọi người rảnh thì tối mai gặp mặt.”
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói, “Được! Vậy thì tối mai gặp!”
Nói xong xoay người, vây quanh một chỗ không biết nói thầm cái gì, để Vân Tri ở phía sau ngơ ngẩn.
Hôm sau tới rất nhanh.
Buổi sáng Vân Tri bị Lộ Tinh Minh đánh thức, buộc phải kéo cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, toàn bộ quá trình đều tốn thời gian và công sức.
Sau khi kiểm tra xong sẽ không có kết quả ngay, Lộ Tinh Minh thấy Vân Tri mệt quá sức, sau khi lên xe thì đưa cho cô một túi quà vặt nhỏ.
“Anh đã đặt chỗ ăn rồi, bây giờ em có thể gọi bạn tới.”
Vừa nói, Lộ Tinh Minh xác định vị trí trên điện thoại Vân Tri.
Sau khi cô nhận được lại gửi đến nhóm nhỏ 4 người.
Vân Tri: Địa chỉ!
Tư Đồ Nhụy: Đã nhận được!
Ngả Lộ: Tụi mình tới bây giờ!”
Hứa Tuyết Hinh: Tới! Mình phải cho anh ta một đòn phủ đầu!
Không để Vân Tri rớt giá, ba người chị em chung phòng cố ý mặc bộ đồ hợp với quần áo giầy nhất, lúc này mới quyết định tới chỗ Lộ Tinh Minh.
Tư Đồ Nhụy với khí thế hừng hực đi trên đường. “Thật ra là mình muốn xem cậu ta là yêu quái chui ra từ đâu!”
Âm thầm chiếm lấy nhỏ dễ thương của bọn họ làm của riêng.
“Đúng vậy! Lát nữa phải tra hỏi, nhất định phải gặp được!”
“Là người hay quỷ gì cũng không trốn được nhãn tinh kim của chúng ta!”
Đang lúc nói chuyện, ba người đã đến nơi. Đúng lúc, có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở trước mắt.
Ánh mắt Tư Đồ Nhụy đảo qua, ngay lập tức cứng ngắc.
Cô nàng kéo tay áo Ngả Lộ, lắp ba lắp bắp nói, “Kia là… có phải Lộ Tinh Minh bên trường Thanh Đại không?”
Cái tên này làm hai người còn lại đồng loạt nhìn sang.
Từ chỗ lái xe đi ra là một chàng trai cao lớn, thời gian đã lấy đi khí chất thiếu niên tươi trẻ của anh, tổn thương lúc nhỏ càng làm cho anh trưởng thành hơn so với bạn cùng tuổi, mi mắt cũng lạnh lùng hơn thường ngày.
“Vậy… kia là Vân Tri?” Ngả Lộ trợn tròn mắt.
Vân Tri bước từ trên xe xuống, ngọt ngào vẫy tay với mọi người.
Hứa Tuyết Ninh tê dại da đầu, “Bạn trai của Vân Tri chúng ta không thể nào là vị học thần này đúng không?”
Mọi người gọi Lộ Tinh Minh là học thần đều có căn cứ, người này nhảy lớp lên đại học. Năm ngoái, anh và một số giáo viên đã vượt qua một khó khăn lớn trong hệ thống điều khiển bay bằng dây, sau đó tham gia phát triển phần mềm của hệ thống điều khiển chuyến bay. Sau này được truyền thông tranh nhau chú ý, lại còn vì gương mặt xuất chúng, nhiều lần được lên top tìm kiếm.
Đối với mọi người mà nói, Lộ Tinh Minh là một thứ gì đó rất xa vời.
“Mọi người tới rồi.”
Lúc này, Vân Tri kéo Lộ Tinh Minh đi tới.
Ba người trợn mắt, hồi lâu không có mở miệng.
Vân Tri cũng không nhận ra điều không đúng, kéo cánh tay Lộ Tinh Minh giới thiệu, “Đây là Lộ Tinh Minh, bạn trai của mình.”
Cô vừa ngọt ngào vừa có chút kiêu ngạo, làm cho Lộ Tinh Minh bên cạnh yên lặng vểnh môi.
“Chào mọi người, tôi là Lộ Tinh Minh.” Anh lịch sự chào hỏi.
Ý thức của Tư Đồ Nhụy trở về, hai mắt trợn to, hít một hơi khí lạnh, giây tiếp theo, Ngả Lộ cùng với Hứa Tuyết Ninh cũng phản ứng giống vậy.
Vân Tri im lặng, hồi lâu lên tiếng, “Mọi người bị đau răng sao?”
Không, mọi người bị đau não.
Một đám người chặn ở cửa vô cùng nổi bật, Vân Tri buông Lộ Tinh Minh, chạy tới kéo cánh cửa phòng ra, “Chúng ta vào đi, đứng ở cửa không tốt lắm.”
Lộ Tinh Minh đột nhiên bị buông ra nên nhíu mày, trầm mặc không nói gì đi sau lưng mọi người.
Năm người vào phòng, bạn bè ở cùng phòng đương nhiên là ngồi cùng chỗ, vị trí còn lại để cho Vân Tri và Lộ Tinh Minh.
Thực đơn được đưa tới, Vân Tri đẩy đến trước mặt Tư Đồ Nhụy, để cho mọi người chọn trước.
Tư Đồ Nhụy liếc mắt nhìn Lộ Tinh Minh nói, “Chủ sao khách vậy, để anh Lộ kêu trước đi.”
Anh đã là năm ba đại học, kêu là anh cũng không quá đáng.
Lộ Tinh Minh không từ chối, sau khi gọi thức ăn thì yên lặng chờ đợi.
Bầu không khí im lặng đến vô cùng sốt ruột, Tư Đồ Nhụy không nhịn nổi, đánh vỡ im lặng, “Chuyện này… Sao hai người quen nhau?”
“Tụi mình học chung lớp 11.” Vân Tri trả lời trước, vội vã tán dương anh, “Lộ thí chủ vô cùng tốt, vẫn luôn chăm sóc mình.”
Chức vị thí chủ làm Ngả Lộ giật mình, sau đó nghĩ tới Vân Tri là đến từ chùa trong núi thì cũng không có gì lạ.
Tư Đồ Nhụy còn muốn hỏi nhưng thấy Lộ Tinh Minh lạnh mặt thì ngay lập tức héo. Cô đẩy Hứa Tuyết Ninh với Ngả Lộ, hai người ngậm miệng, không dám lên tiếng.
Bầu không khí ở đây vô cùng quái lạ, thức ăn cuối cùng cũng lên, ba cô nương thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ăn Nhật rất ngon, Vân Tri ăn vô cùng ngon miệng. Còn ba người còn lại thì không thích như vậy, ba người đều đã hiểu rõ Lộ Tinh Minh chọn nơi này chắn chắn là dựa vào ý thích của cô bạn gái nhỏ.
“Ăn miếng thịt bò đi.” Lộ Tinh Minh gắp một miếng thịt bò từ trong nồi, chấm nước chấm, đặt vào trong đĩa nhỏ của cô.
Vân Tri đang ăn sushi thì dừng lại, lập tức bỏ ra ngoài, “Em không ăn.”
“Không phải thịt sống, em nếm thử đi.”
Vân Tri lùi về sau, chân mày nhíu chặt kháng cự.
Lộ Tinh Minh thở dài, không biết phải làm sao đành rút tay về.
Căn phòng lại yên lặng, Tư Đồ Nhụy nhìn Ngả Lộ ở bên trái, lại nhìn Hứa Tuyết Ninh bên phải, ho nhẹ một tiếng, “Anh Lộ sau này ở Thượng Kinh sao?”
Lộ Tinh Minh trầm giọng nói đúng, sau lại nói, “Nhưng mà phải xem Vân Tri ở đâu đã.”
Vân Tri đang vùi đầu ăn cơm lật đật nuốt xuống, ngẩng đầu cong mắt với anh, “Em ở chung chỗ với anh.”
Lúc nói chuyện với Lộ Tinh Minh, giọng cô lúc nào cũng nũng nịu, ánh mắt tỏa sáng như cất chứa nhiều vì sao.
Trong tầm mắt mê người của cô gái nhỏ, Lộ Tinh Minh không khỏi nhu hòa, anh cười mỉm. Lại không nhịn được mà đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Anh cười đến mê người, ánh mắt rõ ràng, lại thêm phần trưởng thành hơn với ai cùng tuổi, không giống như lúc bình thường lạnh lùng.
Vân Tri đột nhiên cúi đầu, đầu ngón tay khẽ nắm lấy tay anh.
Tầm mắt Lộ Tinh Minh hơi trầm, trong lòng hấp tấp.
Ngại có người ngoài ở đây, anh đành phải rút tay ra, tiếp tục trưng vẻ lạnh lùng, cố nén ý nghĩ xấu xa trong lòng xuống.
“Vân Tri không quen thuộc ở Thượng Kinh, sau này làm phiền mọi người chăm sóc cô ấy.”
Ba người liền vội vàng lắc đầu, “Không không, không phiền, không phiền.” Lại dùng sức gật đầu, “Phải phải.”
Chăm sóc bạn cùng phòng không phải là chuyện nên làm sao!
Huống chi khí lực của bạn cùng phòng lại lớn như vậy! Một lần có thể giúp các cô bưng ba xô nước!
Bữa tối khó ăn cũng kết thúc, bạn bè cùng phòng vội vã rời đi, để lại thời gian cho cặp tình nhân nhỏ.
Đi thật xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người của Lộ Tinh Minh và Vân Tri, Tư Đồ Nhụy mới đụng cánh tay Hứa Tuyết Ninh nói, “Cậu bị sao vậy? Không phải đánh đòn phủ đầu gì đó sao?”
Hứa Tuyết Ninh uể oải, “Người đàn ông của cậu ấy mạnh mẽ quá, mình không dám…”
Ngải Lộ nói, “Mình cũng không dám…” Dừng lại còn nói, “Nhưng mà mình thấy đàn anh Lộ vô cùng tốt, không giống như là sẽ bắt nạt Vân Tri.”
Giọng nói vừa dứt, hai người còn lại cùng gật đầu đồng ý.
“Vậy… phải đi ăn xiên nướng bù đắp nhé!!!”
“Đi đi đi —!”
Các chị em khoác vai nhau, hứng thú đi đến trước đường phố nướng náo nhiệt ở trước.
Xiên nướng ngon biết mấy, Hàn Vân Tri sẽ không biết.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Vân Tri tay trong tay với Lộ Tinh Minh, đi dạo quanh công viên phía sau trường học.
Cây hòe bên hai bờ sông vô cùng tươi tốt, ánh nắng chiều đỏ thẫm nhuộm dòng sông thành rực rỡ, tỏa sáng, chiếu rọi bóng cây chập chờn, tựa như tranh vẽ.
Vân Tri cúi đầu nhìn hai cái bóng đi trên mặt đất, không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Em cười cái gì?” Lộ Tinh Minh nhẹ hỏi.
“Không có gì.” Vân Tri lắc đầu, đáy mắt tỏa sáng, “Chỉ là rất vui vẻ khi ở bên cạnh anh.”
Không có lý do, đơn thuần cảm thấy người bên anh rất đáng yêu, cho dù là bóng dáng đơn giản cũng làm cô vui vẻ trong lòng.
Vân Tri xấu hổ mím môi, nhẹ nàng cúi đầu rồi lại ngẩng lên. “Em về đây, anh ngủ ngon.” Nói xong nhảy lên, chụt một cái lên mặt anh.
Lộ Tinh Minh sửng sốt, sau đó sờ mặt mình rồi lập tức bắt Vân Tri đang chạy trốn lại.
Nhìn đôi mắt trong veo, Lộ Tinh Minh chỉ sang bên phải, ra vẻ nghiêm nghị, “Xin đừng thiên vị.”
Ơ?
Vân Tri nháy mắt, lại nhón chân lên hôn bên phải, nhưng đúng lúc này, Lộ Tinh Minh ôm chặt eo cô, hôn lên đôi môi.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, đầu lưỡi dây dưa, sau một hồi thân mật lâu như vậy Lộ Tinh Minh mới buông cô ra, trêu chọc, “Em thật dễ lừa.”
Vân Tri: “….”
“Đi thôi, đi siêu thị với anh.” Lộ Tinh Minh ôm lấy cả vai cô, trong giọng rõ vui vẻ.
Vân Tri nhìn trái rồi phải, ngượng đỏ mặt, “Thí chủ, sau này không được hôn em ở nơi đông người, không tốt đâu.”
Lộ Tinh Minh trả lời qua loa lấy lệ. “Ừ, lần này sai rồi, lần sau còn nữa.”
“…?”
Đợi đã, nghe lại, đây là một người đứng đắn nói ra sao!!
Ôi.
Dù sao cô cũng thích hôn Lộ thí chủ.
Xong rồi, cô bắt đầu háo sắc rồi.
Đi siêu thị, Lộ Tinh Minh đẩy xe nhỏ đến tay Vân Tri, “Bạn cùng phòng em thích ăn cái gì em lựa đi.”
Van Tri nghi ngờ, “Không phải là anh cần mua gì sao.”
“Ừ.” Anh đáp, “Anh mua chuộc bạn cùng phòng của em.”
“…?”
“Anh cảm giác bạn cùng phòng của em không thích anh lắm.”
Giác quan thứ sáu của đàn ông luôn chính xác, không cần nghĩ cũng biết bạn cùng phòng của cô nghĩ anh là người xấu dụ dỗ hương thôn thiếu nữ.
Vân Tri ngơ ngốc, bật cười, “Thí chủ, bây giờ anh cũng học cách hối lộ người khác rồi?”
Cô nhớ lúc trước anh không hề thích phản ứng gì với người lạ, ở trong trường trừ cô ra, người anh tiếp xúc nhiều nhất chính là anh em thân thiết và dì trong căn tin, có lúc cô gái nào đi ngang qua cũng sẽ bị anh trừng mắt hù dọa.
Vân Tri vốn nghĩ anh không dọa ba người kia là tốt lắm rồi, không ngờ anh còn cố ý mua đồ ăn cho mọi người.
Lộ Tinh Minh lấy một túi quà vặt bên trái để vào xe đẩy, nhẹ nhõm thở dài, trầm giọng nói, “Dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của em mà.”
Nên phải tạo ấn tượng tốt, lỡ hôm kết hôn không cho anh đón dâu thì làm sao? Lỡ có tên nào hói đầu dụ dỗ nhỏ tóc giả của anh thì làm sao?
Cái này anh gọi là lấy lòng người, mưu tính sâu xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...