Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Sau khi kết thúc màn diễn thuyết của Lục Tranh là đến phần đặt câu hỏi, lập tức lựa chọn khán giả dưới sân khấu đưa ra câu hỏi.

Cô gái đầu tiên được chọn trúng hỏi Lục Tranh với vẻ tò mò: “Anh Lục, em muốn hỏi đàn anh câu này, vừa rồi anh có nhắc đến một cô gái làm việc chung với anh ở thời đại học, vậy sau đó anh và cô ấy có ở bên nhau không ạ?”

Nghe câu hỏi ấy, mọi người cũng cảm thấy hết sức hiếu kỳ, dù sao thân phận của Lục Tranh cũng không tầm thường, hơn nữa anh ấy lại rất đẹp trai, có cô gái nào không rung động cho được! Nhưng mà không ngờ trong lòng anh ấy vẫn luôn cất giấu một bóng hình.

Tô Uyển Ương nhìn Cận Tri Thận và cười nói: “Xem ra không chỉ mỗi mình em cảm thấy tò mò nhỉ.”

Cận Tri Thận không nói gì, anh chỉ hờ hững quan sát Lục Tranh đứng trên sân khấu.

Lúc này Lục Tranh mỉm cười, nói: “Không, khi đó cô ấy đã có người mình thích rồi, nhưng mà gần đây tôi mới được biết cô ấy không còn thích ai nữa, vậy nên tôi định theo đuổi cô ấy.” net

Lục Tranh vừa nói vừa nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu.

Lần này gặp lại, nhất định anh ấy phải theo đuổi cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Tiêu Tiêu nhận ra được sự khác thường trong đôi mắt của đối phương, tức khắc trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô bất giác nhớ lại lần bọn họ gặp nhau ở quán cà phê mấy tuần trước, Lục Tranh từng hỏi cô có bạn trai không, hơn nữa hồi đại học cô cũng là thành viên của Hội học sinh, lúc đó cũng đang thích Lam Quân Hạo.

Quá nhiều sự trùng hợp làm cho Giang Tiêu Tiêu không thể không nghi ngờ, chẳng lẽ.. người mà Lục Tranh thích chính là cô?

Trong lòng Giang Tiêu Tiêu vô cùng hoảng loạn như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn tìm một cái hố mà chui vào ngay.


Cô gái đặt câu hỏi kia lại lên tiếng: “Oa! Vậy là anh vẫn luôn thích cô ấy nhiều năm như thế ư? Vậy bây giờ cô ấy có mặt ở đây không ạ?”

Dứt lời, mọi người nhìn Lục Tranh với ánh mắt nghi hoặc.

Giang Tiêu Tiêu căng thẳng, cô không dám tưởng tượng nếu người Lục Tranh thích thật sự là mình…

Trong mắt Cận Tri Thận hiện lên vẻ nguy hiểm, nếu Lục Tranh nói là có thì nhất định mọi người trong hội trường sẽ nhốn nháo hỏi người đó là ai, nói không chừng đối phương sẽ tỏ tình với Giang Tiêu Tiêu ngay tại đây.

Trên bục, Lục Tranh từ tốn nói: “Xin lỗi, hôm nay cô ấy không có ở đây.”

Thật ra anh ấy định nói là có, nhưng trong hội trường lại có quá nhiều người, lo Giang Tiêu Tiêu sẽ thấy hoảng sợ, bây giờ cô vẫn chưa thích anh ấy, nếu nói ra nhất định cô sẽ biết người anh ấy thích chính là cô.

Căn cứ vào sự hiểu biết của Lục Tranh với Giang Tiêu Tiêu, chắc chắn cô sẽ nói rõ lòng mình, sau này gặp lại phỏng chừng cũng sẽ trốn tránh anh ấy.

Mặc dù anh rất thích Giang Tiêu Tiêu nhưng cũng biết chuyện tình cảm không thể gấp gáp được, phải từ từ từng bước.

“Vậy sao ạ? Thật đáng tiếc quá, anh Lục, chúc anh sớm ngày đuổi kịp cô gái ấy nhé! Anh thích cô ấy đã nhiều năm như vậy, nhất định anh và cô ấy sẽ ở bên nhau.”

Nghe vậy, Cận Tri Thận thầm nghĩ: Không có chuyện đó được, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không ở bên nhau.


Lục Tranh bật cười rồi lịch sự đáp lại: “Cảm ơn.”

Cô gái kia đặt câu hỏi xong thì lại đến lượt rút thăm tiếp theo, nhưng không còn ai hỏi về đề tài người Lục Tranh thích nữa.

Giang Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Là mình hiểu lầm thôi, may mà người Lục Tranh thích không phải là mình, bằng không thì khó xử lắm đây, Giang Tiêu Tiêu không hề nghĩ rằng đàn anh mình luôn sùng bái và kính trọng sẽ thích mình.

Anh Lục ưu tú như thế làm sao lại thích mình được chứ? Nghĩ thế, Giang Tiêu Tiêu không kìm nổi lòng tò mò, rốt cuộc Lục Tranh thích ai?

Cận Tri Thận ngồi bên cạnh vốn dĩ còn cảm thấy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy cả quá trình phản ứng của Giang Tiêu Tiêu thì bỗng chốc vui vẻ hơn, xem ra cô nhóc này vẫn chưa nhận ra Lục Tranh thích cô!

Đúng là chậm tiêu đến mức đáng yêu.

Tô Uyển Ương nhìn về phía Cận Tri Thận, phát hiện anh đang nhìn sang Giang Tiêu Tiêu, hơn nữa còn nở nụ cười nhè nhẹ.

Ngay lập tức sắc mặt cô ta trở nên u ám.


Sau đó tiết mục diễn thuyết của Lục Tranh kết thúc hoàn toàn, cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.

Lục Tranh đi xuống sân khấu, đến về phía Giang Tiêu Tiêu và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, anh ấy nở nụ cười và hỏi: “Em thấy thế nào?”

“Bài diễn thuyết của anh hay quá!” Giang Tiêu Tiêu thật lòng ca ngợi, quả thật là như vậy, cả màn diễn thuyết của Lục Tranh vô cùng tuyệt vời.

Lục Tranh mỉm cười không nói, bởi vì

Chương trình vẫn đang diễn ra.

Cận Tri Thận khẽ nheo mắt nhìn Lục Tranh, Lục Tranh cũng nhìn lại, cách Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt của hai người bọn họ chạm vào nhau tóe lửa.

Bốn người cứ ngồi kề nhau như thế, trong lòng mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau, nhất thời bầu không khí trở nên hết sức quái lạ.

Chỉ có mình Giang Tiêu Tiêu không hề cảm nhận được không khí xung đột mãnh liệt đang bao phủ, cũng không phát hiện ra ánh mắt đầy ghen ghét của Tô Uyển Ương, cô mải nghĩ đến Lục Tranh, tuy rằng thở phào một hơi nhưng trong lòng cô vẫn có một cảm giác khác thường, vì vậy cô bắt đầu né tránh mắt mắt của anh ấy theo bản năng.

Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, tiết mục diễn giảng sắp chấm dứt, hiệu trưởng lên sân khấu đọc diễn văn, sau khi kết thúc phần của mình, ông ấy nói với vẻ trịnh trọng: “Tiếp theo xin mời Chủ tịch của Tập đoàn Cận thị lên sân khấu phát biểu và kết thúc buổi lễ ngày hôm nay.”

Gần như không một ai trong thành phố A là không biết đến tên của Cận Tri Thận, mọi người vừa nghe được anh sẽ lên sân khấu phát biểu thì đều kinh ngạc.

“Á á á vậy mà lại là Cận Tri Thận lên đọc diễn văn kết thúc! Kích động quá đi mất!”

“Từ lâu đã được nghe chủ tịch Cận thị rất đẹp trai, không ngờ hôm nay lại có thể chính mắt nhìn thấy anh ây!”


“Đại học J chơi lớn ghê, mời luôn Thận đến nữa, quá tuyệt vời!” Cận Tri

Đi kèm với tiếng bàn tán sôi nổi là những tràng pháo tay nhiệt liệt dưới sân khấu.

Giang Tiêu Tiêu cũng sửng sốt, dường như cô không ngờ Cận Tri Thận không chỉ đến tham dự buổi kỷ niệm thành lập trường mà còn là khách quý đọc diễn văn kết thúc buổi lễ.

Cận Tri Thận đứng dậy đi lên sân khấu.

Người đàn ông ấy vừa điển trai vừa cao quý, mỗi bước đi như đang toát lên khí chất ưu nhã của kẻ bề trên, gương mặt tuấn tú tựa như được Thượng Đế dày công điêu khắc mà thành, hoàn mỹ đến độ người khác không dám trêu cợt, tầm mắt của mọi người vô thức bị anh hấp dẫn và tất cả ánh nhìn đều dán chặt lên người anh.

Đặc biệt là các cô gái, khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tri Thận đã kích động đến mức suýt hét ầm lên.

Ánh mắt của Giang Tiêu Tiêu cũng không tự chủ được mà bị người đàn ông đó hấp dẫn, Cận Tri Thận đứng trên sân khấu và phát biểu với vẻ tự tin thong dong, giọng nói êm tai và đầy từ tính của anh vang khắp hội trường.

Trong hội trường rất yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông đứng trên sân khấu, ánh mắt mến mộ của đấm con gái, sùng bái của đám con trai cùng với sự tán thưởng của vài tiền bối.

Nhất thời Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hốt hoảng. Có lẽ đây là sự chênh lệch giữa cô và anh. Bọn họ cách nhau quá xa, xa đến mức rõ ràng anh đang đứng trên kia mà cô cảm thấy mình không thể với tới.

Anh quá xuất chúng, còn cô chỉ là một kẻ tầm thường giữa biển người mênh mông.

Giang Tiêu Tiêu hơi cúi đầu, cảm giác khó chịu rối bời ấy lại căng tràn trong lòng cô.

Tô Uyển Ương mỉm cười, ánh mắt của cô ta cũng dính chặt lên người Cận Tri Thận, người đàn ông ưu tú như thế nhất định phải thuộc về cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận