Lục Phong phát điên rồi, gã nhanh chóng dừng hành động quá khích của Lục phu nhân lại, tiến đến ôm chầm thân thể đang run rẩy đến cực độ của Vu Khiết vào lòng, hướng đến bà cầu xin, “Mẹ, mẹ muốn đánh, muốn mắng con gì cũng được nhưng xin mẹ đừng đánh em ấy, em ấy không có tội gì cả.”
Lục phu nhân hết nói nổi, bà run rẩy đỡ lấy trán, chỉ tay vào đứa con trai mà bà yêu thương hết mực này, “Mày, mày...!mày lại vì một con đàn bà mà chống đối mẹ, vậy mày đừng trách chuyện này sẽ tới tai ba mày.”
Nói dứt lời, bà nhanh chóng quay gót rời khỏi căn hộ, bà không thể nào chịu nổi bộ dạng chống đối của con trai mình chỉ vì một đứa con gái.
Đợi bà đi rồi, Lục Phong buông lỏng cảnh giác, nâng cằm Vu Khiết lên kiểm tra xem cô có bị thương không.
Gương mặt nhiễm đầy nước mắt, trên má vẫn còn hằn dấu tay đỏ của Lục phu nhân, thân thể run rẩy đến cực độ vì sợ hãi.
Lục Phong không nhịn được ôm chầm lấy Vu Khiết, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng không ngừng trấn an, “Em đừng lo, mọi chuyện cứ để anh xử lý.”
Vu Khiết run rẩy rúc vào người gã, nghe xong câu đó còn khóc dữ dội hơn, không biết tương lai sau này sẽ như thế nào.
Sau lần bị Lục phu nhân phát hiện, Lục Phong liền bị ba Lục gọi về nhà.
Đến nay đã được một tuần trôi qua, Vu Khiết không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào đến từ gã, thậm chí còn không thấy gã đi học.
Sau khi nhờ Lý Ngọc cho người điều tra, Vu Khiết mới biết Lục Phong đã bị nhốt ở nhà gần một tuần nay, ba mẹ muốn gã ra nước ngoài du học hết 5 năm.
Tiếp đó là chuyện Vu Khiết nhất thời xúc động nói ra hết chuyện tình cảm giữa mình và Lục Phong với nhà họ Vu.
Đến khi gã biết tin, mặc kệ sau này có bị đánh đập thậm tệ cũng nhất quyết trốn khỏi nhà để đi cứu cô cho bằng được.
Lần đầu tiên cô thấy Lục Phong khóc, trong nháy mắt nhìn thấy gã yếu đuối rơi nước mắt khiến trái tim cô như bị ai nhéo chặt.
Ngay tại thời khắc đó, cô thật sự hận cái tính nhu nhược vô năng của bản thân.
Bọn họ yêu nhau thì có gì sai? Tại sao người lớn lại có thể tự ý quyết định cuộc đời của con cái? Tự ý cướp đi nguồn sống duy nhất của cả hai?
Vu Khiết run rẩy vươn tay ôm chặt lấy người con trai mình đã dành tất cả thanh xuân để yêu này, bàn tay gầy gò xoa lên mái tóc mềm mại, trịnh trọng hôn lên khóe mắt ướt đẫm của đối phương.
Ai cũng không thể cam đoan rằng hai người họ có thể chờ đến 5 năm được hay không? 5 năm, một khoảng thời gian quá dài, ai có thể đảm bảo được khi gã ra nước ngoài còn nhớ tới cô?
Vu Khiết sợ, cô không dám… Cô đã dùng hết sự tự tin để tỏ tình với gã, trầy trật để được ở bên cạnh gã với tư cách là người yêu, nhưng cô sợ, sợ trong 5 năm đó gã sẽ quên mất cô.
Vu Khiết không muốn bỏ qua, không thể lại nhìn Lục Phong xa tầm với, gã chính là người đầu tiên cũng là người duy nhất cô vô cùng yêu.
Dù thế nào, Vu Khiết cũng không thể buông tay.
Nếu người lớn đã dồn họ vào bước đường cùng, vậy thì cứ bỏ trốn cùng nhau đi.
Cả cô và Lục Phong chỉ muốn ở bên đối phương, bọn họ vốn chỉ có lẫn nhau, không thể rời xa cũng không thể tách rời.
Đêm đó, cô cùng Lục Phong đã bỏ trốn.
Nói là bỏ trốn nhưng thực chất là trở về căn hộ của gã, hai người đều bị hai bên gia đình chặt đứt tiền trợ cấp, ngay cả tiền học phí cũng không đóng, mặc kệ cô và gã có xảy ra chuyện bất trắc cũng không thèm quan tâm.
Nhà họ Vu đã tuyên bố với truyền thông Vu Khiết không còn là máu mủ ruột thịt với họ nữa, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với nhau.
Bên nhà họ Lục cũng vậy, ngay cả ông nội thương gã nhất cũng chỉ vì chuyện tình cảm của cháu mình mà lạnh lùng từ mặt.
Lục Phong bắt đầu đi tìm công việc mới, nói thật cũng không quá thuận lợi, gã không muốn dựa vào thế lực của ba gã, Lục Kỳ.
Thế nên, khi nộp đơn xin việc dù có rất nhiều người nhận ra thân phận thật sự của gã, muốn chiêu mộ gã vào công ty của họ để làm việc, nhưng gã nhất quyết không nhận.
Dù học thức, tài năng hay chiến tích trước kia có huy hoàng đến cỡ nào thì chẳng phải đó đều nhờ vào cái gậy chống lưng to lớn mang tên Lục Kỳ hay sao, gã cũng chẳng cần.
Đã một tuần kể từ ngày Lục Phong đi xin việc, những người lạ tất nhiên sẽ không tin vào năng lực của gã nhưng gã cũng chẳng buồn giải thích.
Làm sao có thể giải thích được, chẳng lẽ lại giải thích rằng chỉ vì chuyện tình cảm của bản thân nên nháo với gia đình, rồi bị gia đình từ mặt cắt đứt hết đường sống, ngay cả xin việc ở một công ty nhỏ cũng không xin được hay sao?
Hay sau đó chỉ vì cha của gã tức giận, rút hết nguồn tiền trợ cấp cho gã mỗi tháng, ngay cả đại học cũng không có đủ tiền đóng học phí để học tiếp? Mà gã còn bị đuổi ra khỏi gia tộc, vì thế mới sa phải con đường thất nghiệp này.
Trước mắt, Lục Phong tìm công việc rất khó khăn.
Bằng đại học không có, dù gã đã giải thích đến khô cả lưỡi rằng trước đó gã đã từng thi biết bao nhiêu cuộc thi, ẵm biết bao nhiêu giải thưởng danh giá nhưng bọn họ một mực không tin, thẳng thừng đánh rớt.
Lục Phong muốn tìm một công ty chuyên nghiệp để xin vào.
May thay sau một tháng tìm việc vất vả, cuối cùng cũng có xí nghiệp nhìn trúng gã.
Bọn họ thuê gã làm tài chính cố vấn, cho nên mỗi ngày gã đều phải diện giày da, mặc comple đi làm… Đúng rồi, còn quên nói, tiền lương tạm thời của gã một tháng vỏn vẹn chỉ có sáu triệu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...