“Cậu chủ, đã lâu không gặp.” Người kia cười vô cùng đẹp mắt. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn hai mươi năm cơ hồ như hình với bóng.
“A Trung…” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn, không có cảm xúc gì gọi tên của hắn.
A Trung đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống. Trên mặt hắn mang theo ý cười, ngũ quan khá anh tuấn. Gương mặt có năm phần giống với Tần Lương Hàn.
“Cậu chủ đang đau khổ vì Đàm Thiên Dương sao?” A Trung cười với y hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, khuôn mặt dần dần lạnh xuống. Y từ trên giường ngồi dậy, thanh âm lạnh như băng nói:”Là các người hại hắn!” Y nói một câu đầy khẳng định. Đôi mắt trống rỗng ban đầu dần dấy lên hận ý.
“Vì sao lại muốn hại hắn!” Tịch Chiêu Nhiên từ trên giường đứng lên, ánh mắt mang theo dày đặc căm hận, lăng lăng nhìn chằm chằm người trước mặt. Bình tĩnh nhưng lại khủng bố, làm người ta sởn tóc gáy. “Hắn chưa từng cản đường của các người, vì sao lại muốn hại hắn!”
“Cái này thì…” A Trung nhìn gương mặt Tịch Chiêu Nhiên bởi vì hận ý mà dần trở nên vặn vẹo. Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Một hồi lâu hắn mới cười vô hại nói với y:”Cậu chủ nên đi hỏi Tịch Kính Thời đi.”
“Là ông ta sai ngươi đi làm?” Cho dù Tịch Chiêu Nhiên sớm đã nghĩ tới kết quả này. Nhưng khi chính tai nghe được, trái tim đã chết lặng của y một lần nữa không ngừng truyền đến những cơn đau dày vò.
Là ông ta hại Thiên Dương, quả nhiên người cuối cùng hại Thiên Dương là cha của y!
“Đúng vậy.” A Trung cười gật đầu, hờ hợt trả lời. Thân thể của hắn nghiên về phía trước. Cố ý tiến đến gần khuôn mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Ở khoảng cách gần nhìn y, nhẹ giọng nói:”Có lẽ nên cho cậu chủ biết, vụ tai nạn giao thông lúc trước, chính là ông ta sai tôi cho người đi làm. Vụ tai nạn xe ở trạm xăng dầu ngày đó.”
“Vì sao…” Tịch Chiêu Nhiên thì thào hỏi. Y vẫn không nghĩ thông, nếu Tịch Kính Thời thật không thừa nhận y là con trai của ông ta. Vì sao không dứt khoát đuổi y ra khỏi Tịch gia mà vẫn giữ y lại? Nhưng hoàn toàn không nhìn đến y? Là bởi vì danh dự của ông ta sao?
“Ha hả…” A Trung nghe được câu hỏi kia, giọng cười của hắn như mĩa mai châm chọc. Hắn cười đến hai vai đều run lên. A Trung nghiêng ngã lui thân thể về phía sau. Cười đến bả vai run rẫy một hồi lâu vẫn không trả lời y.
Tịch Chiêu Nhiên đồng dạng không thúc giục hắn. Y chỉ đứng đó lăng lăng nhìn hắn. Cho dù hai tay y hiện giờ đã nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
A Trung cười một hồi lâu, dường như cuối cùng đã cười đã ghiền. Hắn cố ý đưa tay lau khoé mắt vốn không hề tồn tại giọt nước mắt nào. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên nhếch môi nói:”Cậu chủ muốn biết vì sao ah’? Đương nhiên là bởi vì tôi là con trai ruột của cha tôi, còn cậu.. không phải là đứa con ruột của cha mình.”
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ A Trung tiếp tục nói:”Cậu không hiếu kỳ sao? Vì sao bộ dạng các người rất giống nhau, nhưng ông ta lại chưa từng thừa nhận cậu là con của ông ấy? Đó là bởi vì.. mẹ của cậu, Tiêu Hàn Châu…” Hắn ghé sát bên tai y thấp giọng nhẹ nhàng nói, “Bà ta cũng họ Tịch.”
Một hồi lâu Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy bên tai mình vang lên một trận ầm ầm. Tiếp đó, y cảm thấy toàn bộ thân thể mình gần như bắt đầu không thể khống chế được sự run rẩy. Ngay cả nắm tay đang siết chặt cũng vì trận run rẩy này mà buông lỏng.
A Trung nhìn bộ dạng của y, nụ cười trên mặt dần trở nên đắc ý. Hắn tiếp tục nói:”Cha của cậu năm đó bất quá chỉ là một tên côn đồ ăn chơi. Tiêu Hàn Châu là đứa con riêng của Tịch Thắng Hùng, bị mẹ của Tịch Kính Thời đuổi ra khỏi Tịch gia. Sau đó bởi vì cuộc sống khó khăn mà phải trở thành gái đứng đường dưới tay tên côn đồ kia. Mà người cha côn đồ của cậu lúc đó lại dính dáng không ít tới bang hội nổi danh ở thành phố A. Cho nên hắn trở thành một vật hy sinh của Tịch Kính thời. Mà Tịch Kính Thời lúc đó chỉ là đứa con bình thường của một thương nhân. Nhưng nhờ bàn đạp lần đó, ông ta thuận bườm xuôi gió bước chân vào con đường chính phủ… Tịch Kính Thời là loại người gì chắc cậu cũng rõ ràng hơn tôi. Mẹ của cậu mang cậu về Tịch gia, chính là vì muốn cậu thay cha mình báo thù thôi.”
Tịch Chiêu Nhiên nghe đến đó chậm rãi quay đầu nhìn hắn nói:”Vậy ngươi vì cái gì?” Vì cái gì lại cố ý đến đây nói cho ta biết những chuyện này?
“Tôi?” A Trung cười hỏi lại. “Bởi vì tôi hận Tịch gia các người. Từ khi được sinh ra, cha tôi đã đem tôi dâng hiến cho Tịch gia các người. Tôi thật không cam lòng, vì sao cậu là thiếu gia còn tôi chỉ có thể làm một chân chạy vặt? Vì sao cha cậu có thể ngồi ở địa vị cao cao tại thượng, mà cha tôi lại chỉ có thể cung kính đứng ở một bên nghe theo lời các người để làm việc? Tôi không muốn giống như ông ta làm một tôi tớ cho Tịch gia. Tôi ước gì Tịch gia các người sớm chết hết đi!”
Hắn càng nói mặt càng thêm vặn vẹo. Tịch Chiêu Nhiên không nói lời nào chỉ nhìn hắn.
“Cậu nghĩ đúng đó, tôi chính là lợi dụng cậu để trả thù Tịch gia. Dĩ nhiên tôi làm như vậy không phải không có lý do. Cậu cũng biết, hiện giờ người chết là người mà cậu yêu thương nhất —— Đàm Thiên Dương. Chúng ta xem như ít nhiều đều có chung kẻ địch.” Ý cười trên mặt A Trung càng thêm vặn vẹo. “Cậu có biết trước khi giết Đàm Thiên Dương. Tịch Kính Thời vì danh dự của mình đã từng bí mật gặp hắn hay không?”
Tịch Chiêu Nhiên thẳng thừng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp tục.
“Ông ta đem hình chụp cậu dàn xếp người gây ra vụ tai nạn, âm mưu giết hai mẹ con nhà họ Tống đưa cho Đàm Thiên Dương xem. Muốn cho Đàm Thiên Dương thấy rõ nhân phẩm của cậu để rời khỏi cậu. Chỉ tiếc Đàm Thiên Dương không vì ông ta làm vậy mà rời khỏi cậu, vẫn tiếp tục ở bên cậu. Ha ha.. điều này thật đúng đã cho tôi cơ hội… Biết vì sao Đàm Thiên Dương biến thành một cổ thi thể. Nhưng Tịch Kính Thời vẫn không buông tha cho hắn hay không? Ngay cả thi thể của hắn cũng muốn tiêu huỷ đi?” A Trung cười đắt ý. Nhưng nụ cười của hắn lại làm cho khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, xấu xa không chịu được. Hắn lấy một món đồ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Hạ giọng thích thú nói:”Giống như vụ tai nạn giao thông lần trước vậy. Ông ta chỉ cần tuỳ tiện phân phó một câu, liền sẽ có người an bài một vụ tai nạn để cảnh cáo cậu nên an phận. Lần đầu là thi thể của tôi, lần thứ hai là của Đàm Thiên Dương. Cậu nên biết, người kế tiếp có thể là chính cậu…”
※
Thiệu Đông Dương xem xong tài tiệu Hoắc Húc đưa tới. Ban đầu hắn muốn sớm trở về ở cùng Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng thủ hạ của hắn lại đột nhiên gọi điện thoại tới. Hỏi một đống chuyện loạn thất bát tao kéo chân hắn lại. Hắn hiện giờ làm sao còn tâm tình đi quản những chuyện linh *** đó. Thiệu Đông Dương tức giận, hắn dùng khí lực lớn nhất đời này của mình, dứt khoát ném chiếc điện thoại xuống mặt đất. Pin cùng vỏ điện thoại văng ra ngoài, thế giới xung quanh hoàn toàn im lặng.
Hoắc Húc nhìn hắn, sắc mặt vẫn nề nếp như thường ngày bỗng trở nên có chút kỳ quái.
Thiệu Đông Dương cũng mặc kệ hắn, buồn bực bỏ lại một câu:”Đừng để cho bọn họ tới làm phiền tôi.” Sau đó liền trực tiếp xoay người đi.
Hoắc Húc đứng tại chỗ, vẫn dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn bóng lưng của hắn. Thẳng đến khi hắn đi đến cuối hành lang quẹo sang hướng khác. Hoắc Húc mới im lặng cúi người, đem điện thoại di động của Thiệu Đông Dương nhặt từng chút từng chút lên, cất vào trong túi mình.
Chờ Hoắc Húc đứng thẳng dậy, điện thoại trong tay hắn đột nhiên vang lên một tiếng. Hắn trầm mặc nhìn thoáng qua, sau đó ấn nút gọi lại.
Trong điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, “Mọi chuyện làm thế nào rồi?”
“Đã làm tốt.” Hoắc Húc thấp giọng hồi đáp.
“Tốt lắm.” Thanh âm trong điện thoại nghe có vẻ hài lòng.
Hoắc Húc không nói gì, trong điện thoại cũng không có thanh âm. Hắn liền cúp điện thoại, sau đó mở danh sách liên lạc gần đây xoá bỏ số điện thoại vừa gọi đi.
※
Bước chân Thiệu Đông Dương đi trở về phòng bệnh càng lúc càng nhanh. Càng đến gần phòng bệnh tim hắn càng đập mạnh. Một cỗ cảm giác bất an không hiểu sao lại bao phủ trong đầu hắn.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ah’, tiểu Nhiên.
Chờ hắn rốt cuộc vội vàng trở về phòng bệnh, đẩy cửa ra. Trong phòng quả nhiên đã không còn bóng người.
“Chết tiệt.” Hắn đánh một quyền lên cánh cửa, mắng một tiếng “con mẹ nó”. Rồi xoay người chạy về phía hành lang bên kia.
Biết rõ bởi vì Đàm Thiên Dương đã chết, khiến cho tâm tình của Tịch Chiêu Nhiên trở nên không ổn định. Hắn không nên để y một mình trong phòng bệnh!
Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương không nhìn đường chạy về hướng nhà xác, vội vàng kéo hắn hỏi.:”Làm sao vậy?”
“Không thấy Tiểu Nhiên đâu.” Thiệu Đông Dương không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.
Hoắc Húc cũng không nói gì, liền theo hắn đi về hướng nhà xác.
Nhà xác ở bệnh viện này nằm ở tầng một. Thời điểm hai người vội vàng đuổi đến, vừa vặn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đang ở đó. Thiệu Đông Dương trong lòng thoáng thở phào.
Trong nhà xác trống rỗng chỉ một chiếc giường. Thiệu Đông Dương lúc trước từng nhìn thấy người ở bệnh viện đẩy thi thể vào đây. Nằm trên giường, cổ thi thể cháy đen của Đàm Thiên Dương đã hoàn toàn biến dạng. Được một tấm vải màu trắng không sức sống che từ đầu tới chân.
Tịch Chiêu Nhiên không có hình tượng ngồi ở dưới đất. Đầu y tựa lên vai của thi thể, nửa mặt hướng ra ngoài cửa. Vẻ mặt vừa bình thản vừa hạnh phúc, trên môi nở một cười nhàn nhạt.
Thiệu Đông Dương đứng ở cửa nhìn khuôn mặt tươi cười của y liền cảm thấy một trận chua xót. Hắn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về nơi khác. Tịch Chiêu Nhiên như vậy làm cho hắn cảm thấy không đành lòng đi quấy rầy.
Hoắc Húc đứng ở bên cạnh Thiệu Đông Dương. Tầm mắt của hắn cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Tịch Chiêu Nhiên không mở tấm vải trắng che thân thể Đàm Thiên Dương lên. Y nghĩ nếu người nằm ở phía trên là y, nhất định sẽ không thích Đàm Thiên Dương mở tấm vải trắng nhìn bộ dạng xấu xí của y. Bởi vì Tịch Chiêu Nhiên hy vọng mình ở trong lòng Đàm Thiên Dương sẽ là bộ dạng xinh đẹp nhất. —— Tuy y cảm thấy Đàm Thiên Dương hiện giờ không có bao nhiêu khó coi.
“Thiên Dương anh phải chờ em ah’.” Y tựa lên vai Đàm Thiên Dương nhẹ nhàng cọ cọ. Biểu tình trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, “Chờ em đến gặp anh. Như vậy sẽ không có ai có thể tách chúng ta ra.”
Trên đời này có một câu nói, không có gì không thay đổi, không có gì gọi là vĩnh hằng ngoại trừ tử vong.
Chờ y đi theo Thiên Dương, bọn họ có thể chân chính vĩnh viễn ở bên nhau…
…
Tịch Chiêu Nhiên cuối cùng bị Thiệu Đông Dương mang về phòng bệnh. Y cũng không phản kháng, chỉ nói Thiệu Đông Dương giúp y bảo quản thân thể của Đàm Thiên Dương.
Thiệu Đông Dương nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tịch Chiêu Nhiên. Trong lòng liền nghẹn một cơn tức. Nhưng lại không có cách nào phát giận được. Chỉ có thể sai người giám sát y chặt chẽ, không để y xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngày hôm sau Tịch Chiêu Nhiên vẫn mất tích.
“Hỗn đản!” Thiệu Đông Dương tức giận, thuận tay cầm một chiếc ghế nện lên tường. “Rầm” một tiếng, làm cho bọn thủ hạ của hắn sợ tới mức thân thể đều run lên. Cúi đầu, người liếc ta, ta liếc người. Nhưng không có ai dám lên tiếng.
Hoắc Húc đi vòng qua người bọn họ, trầm mặt đem chiếc ghế nhặt lên. Phất tay với mấy tên thủ hạ, ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước.
Cả đám người giống như được cứu chuộc, lập tức rời khỏi hiện trường.
“Xác của Đàm Thiên Dương còn ở đây, Tịch thiếu gia nhất định sẽ quay trở lại.” Hoắc Húc không biết an ủi người khác, đành đem lý do mình nghĩ được nói với hắn.
Thiệu Đông Dương buồn bực nắm tóc. Hối hận vì sao hắn không mang Tịch Chiêu Nhiên về nhà. Ở lại bệnh viện làm gì chứ!
※
Tịch Chiêu Nhiên bắt một chiếc xa taxi trở về Tịch gia. Thần sắc của y vẫn như bình thường đi vào cửa lớn. Hỏi thăm nhóm người làm một số chuyện trong nhà. Sau đó liền không nhiều lời. —— Ngoại trừ vẻ mặt của y có chút nhợt nhạt cứng ngắc. Khiến cho nhóm người làm nhìn thấy liền hai mặt nhìn nhau.
Tịch lão thái gia ở trong hoa viên, Tịch lão gia ở phòng làm việc, phu nhân đi ra ngoài —— Đây là tin tức mà nhóm người làm nói cho y biết.
Gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên không có biểu tình gật đầu với họ. Sau đó xoay người đi đến phòng làm việc của Tịch Kính Thời.
Phòng làm việc của Tịch Kính Thời ở Tịch gia có thể xem như là cấm địa. Trừ ông ta, chú Tần và Tịch Thắng Hùng ra. Ai không được phép của Tịch Kính Thời nhưng lại tự ý đi vào. —— Dĩ nhiên, những người có thân phận cao đều được phân biệt. —— Thì đừng nghĩ đến chuyện trở ra.
Có lẽ lần này nguyên do vì Tịch Kính Thời đang ngồi trong phòng làm việc. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên một đường đi vào trong mà không gặp trở ngại nào.
Thời điểm khi y đi đến, Tịch Kính Thời đang ngồi trên ghế, một tay cầm ống nghe điện thoại. Nghe thấy thanh âm có người đến, ông liền quay đầu lại nhìn về phía y. Trên mặt Tịch Kính Thời hiện giờ không phải là biểu tình ngạc nhiên hay tức giận. Mà chính là một vẻ mặt khiếp sợ khiến cho người ta không thể lý giải được.
“Con…” Tịch Kính Thời trừng lớn hai mắt, mở miệng muốn nói cái gì đó. Nhưng nhất thời không có cách nào phát ra từ ngữ. Chỉ sững sờ nhìn Tịch Chiêu Nhiên.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn ông, lại không nhịn được nở một nụ cười. Tuy ý cười không ẩn chứa dưới đáy mắt. Nhưng vẫn có thể phục hồi nét mê hoặc cùng tao nhã của y.
“Hơn hai mươi năm, ông rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn tôi một lần.” Y cúi đầu cười, đôi chân dài bước tới gần chiếc bàn làm việc lớn của Tịch Kính Thời. Từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười hỏi, “Tôi có nên cảm thấy mình may mắn hay không?”
“.. Chiêu Nhiên.” Tịch Kính Thời mở miệng thở dốc. Hơn nữa còn thì thào gọi tên y. Hốc mắt của ông không hiểu vì sao lại đỏ lên.
“Đừng gọi tên đó.”Tịch Chiêu Nhiên thản nhiên nói, thân thể của y nghiêng về phía trước. Hai tay đặt trên bàn, cúi người, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông. “Tôi không biết tên này là ai đặt cho tôi. Nhưng nó chính là sự châm chọc lớn nhất đời này của tôi!”
Mặt Tịch Kính Thời đỏ bừng, tay cầm điện thoại vẫn không thể gác máy. Ông cứng người ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Tôi đã không còn muốn biết đến cuối cùng ai là cha mẹ của mình. Nhưng hiện giờ điều đó cũng không còn quan trọng nữa, đến tột cùng ai là người sinh tôi ra đều không còn là vấn đề.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, thanh âm bình thản, sắc mặt bình tĩnh. Trong ánh mắt lại điên cuồng thống hận. “Tôi mang họ ông hơn hai mươi năm, ăn cơm của Tịch gia, xài tiền của ông hơn hai mươi năm. Gọi ông một tiếng cha, làm con của ông hơn hai mươi năm. Nhưng vì sao? Vì sao ông lại giết Thiên Dương. Giết người mà tôi yêu nhất, cho nên tôi hiện giờ phải giết ông để báo thù cho hắn…”
Y nói xong liền lấy từ trong túi ra một khẩu súng. Họng súng đen nhánh hướng thẳng tới Tịch Kính Thời. “Ông không chết tôi không có mặt mũi nào xuống dưới tìm hắn.” Đàm Thiên Dương bị y kéo vào vựt sâu của Tịch gia. Bị người y gọi một tiếng cha hơn hai mươi năm giết chết. Y không thay hắn báo thú làm sao có mặt mũi đi gặp hắn?
Tịch Kính Thời nhìn thấy y rút ra khẩu sủng, trên mặt nháy mắt không còn một mảnh huyết sắc.
Một cây súng, đúng là một cây súng..
Tịch Chiêu Nhiên nguyên bản đang cầm súng nhắm thẳng về phía Tịch Kính Thời đột nhiên xoay người. Y nghiêng người né tránh trường côn ở sau lưng.
Tịch Kính Thời sửng sốt, chỉ thấy chú Tần nghiêm mặt cầm trường côn đánh tới. Ông nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên né tránh một côn của Tần Lương Hàn. Vì không để cho đối phương có cơ hội hoàn hồn, Tần Lương Hàn liền trực tiếp quét về phía hai chân của Tịch Chiêu Nhiên.
“Dừng tay! Mau dừng tay!” Tịch Kính Thời lúc này rốt cuộc hoàn hồn. Ông vẫn cầm chặt ống nghe điện thoại trên tay, hét lớn một tiếng về phía chú Tần.
Tần Lương Hàn trong lòng đại khái vô cùng kinh ngạc nhìn vẻ mặt ngăn cản của Tịch Kính Thời. Ông đành rút lại chiêu thức vừa đánh một nửa, đột ngột thu hồi trường côn trên tay.
Trong khoảng thời gian Tịch Chiêu Nhiên ở cùng Đàm Thiên Dương. Y bị hắn ép buộc cùng nhau vận động, theo hắn học một chút công phu né tránh. Y nguyên bản có thể nghiêng người qua một bên né tránh trường côn kia. Chỉ tiếc khi y lùi về phía sau một bước, đúng lúc dẫm phải trường côn mà chú Tần đột ngột thu về trong khoảnh khắc mấu chốt. Thân thể y mất cân bằng, hoàn toàn ngã xuống.
“Chiêu Nhiên!!!”
Ngay lúc này Tịch Chiêu Nhiên đang suy nghĩ, có lẽ hôm nay y không thể thay Thiên Dương báo thù. Nhưng.. nhưng hắn sẽ chờ y đi…
Bầu trời bên ngoài cánh cửa sổ trong phòng làm việc của Tịch Kính Thời xanh thẫm. Xanh đến độ khiến y cảm thấy loá mắt. Ánh dương quang sáng chói kia chiếu vào mắt y. Làm cho y cơ hồ sinh ra một loại ảo giác.. Thiên Dương đang đến đón y.
Tịch Chiêu Nhiên hoàn toàn buông tha cho ý niệm đứng thẳng thân thể của mình. Tuỳ ý để cho cơ thể mình xẹt ngang qua không trung tạo thành một độ cong. Cái ót của y đập mạnh vào cạnh bàn của Tịch Kính Thời.
“Tiểu Nhiên!” Tịch Kính Thời vẫn ngồi bất động ở trên ghế, nhưng toàn thân ông đều run rẩy. Bàn tay nắm chặt ống nghe điện thoại gần như buông lỏng.
Vì sao? vì sao không tránh đi? Con vừa rồi rõ ràng có thể tránh đi cạnh bàn đó!
“Lão gia?” Chú Tần nhìn lướt qua Tịch Chiêu Nhiên ngã trên mặt đất. Lại nhìn thoáng qua người ngồi ở trên ghế, ông thấy vẻ mặt vô cùng đau đớn của Tịch Kính Thời. Nhất thời lâm vào mộng, lão gia làm sao vậy?
“Mau, mau đưa nó đi bệnh viện, mau ah’!” Tịch Kính Thời thấy Tần Lương Hàn còn đang đứng sững sờ tại chỗ. Ngẩng đầu rống lên một câu —— Bởi vì Tịch Chiêu Nhiên ngã xuống sau bàn làm việc. Cho nên ông căn bản có thể nhìn thấy tình trạng hiện giờ của y. Nhưng ông chỉ có thể ngồi trên ghế lo lắng suông.
Chú Tần lại nhìn ông một lần nữa, sau đó đành khom lưng. Đem cả người Tịch Chiêu Nhiên đang ngã trên mặt đất ôm lên đi ra ngoài.
Ánh mắt của Tịch Kính Thời lo lắng nhìn theo hướng hai người ly khai. Lúc này ông mới thoáng thở nhẹ ra, nhưng vẫn duy trì tư thế kia không dám động. Ông run rẫu đem ống nghe điện thoại trong tay bỏ trên mặt bàn. Lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã ra đầy mồ hôi.
Chú Tần ôm người vội vàng xuống lầu. Ở tuổi năm mười, nhưng ông lại có thể ôm được một người thanh niên trẻ tuổi xuống lầu. Bước chân một chút cũng không loạn, thật sự hiếm thấy.
Nhưng khi ông ôm Tịch Chiêu Nhiên xuống lầu, lại gặp một người mà ông nghĩ đã chết.
Chính là con ông, A Trung.
“A Trung?!” Vẻ mặt của chú Tần đầy khiếp sợ nhìn người thanh niên xuất hiện ở trước mắt. Ông kinh hô:”Con còn sống?”
“Giật mình không?” Vẻ mặt A Trung tươi cười nhìn ông.
“Ngươi…”
“Đem cậu ta giao cho tôi!” A Trung cũng không chờ ông nói xong. Hắn tiến lên một bước, tính toán đoạt lấy người mà ông đang ôm trong ngực.
“Ngươi muốn làm gì?” Chú Tần vẫn không biết rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Vội vàng ôm người lui về phía sau một bước.
“Tôi nói lại lần nữa, đem – cậu – ta – giao – cho – tôi!” A Trung gắt gao trừng mắt nhìn cha mình, từng bước một đi về phía ông.
Chú Tần trừng mắt nhìn hắn, lại đem Tịch Chiêu Nhiên ôm thật chặt.
Bên ngoài cửa lớn của Tịch gia bỗng truyền đến một tiếng nháo động lớn. Người làm trong nhà sợ hãi, rối loạn chạy vào bên trong hô:”Tần quản gia, bên ngoài có một người tên Phó Vân Thiên, hắn hung hăng muốn xông vào trong này. Tôi đã gọi điện báo cảnh sát. Nhưng người của bọn họ dùng súng bức ép A Chính phải mở cửa!!”
“Cái gì?!” Chú Tần vừa phân tâm đã bị A Trung đứng ở bên cạnh đoạt đi Tịch Chiêu Nhiên ông đang ôm trong lòng. Chú Tần muốn đoạt Tịch Chiêu Nhiên trở về. Nhưng ngay lúc này, một đám người trực tiếp xông thẳng vào cửa lớn phòng khách.
“Các người muốn làm gì? Ai cho các người…” Người làm không dám trực tiếp chắn ở phía trước, chỉ dám đứng ở một bên la hét.
Phó Vân Thiên từ cửa lớn tiến gần về phía trước. Ở trong mắt của hắn cũng chỉ có một mình Tịch Chiêu Nhiên. Hắn nhìn thấy y hôn mê, bị một người đàn ông khác ôm vào trong lòng. Sắc mặt âm trầm ban đầu càng thêm đông cứng.
Phó Vân Thiên nhìn A Trung, đi nhanh về phía hắn.
“Ngươi đừng tới đây!” Lần này đổi thành A Trung lui về phía sau. Hắn thấy Phó Vân Thiên không ngừng bước tới gần, liền vội vàng buông chân Tịch Chiêu Nhiên xuống. Để y bán dựa vào người mình, tay phải không biết từ đâu rút ra một con dao. Khoa tay múa chân đặt trên cổ Tịch Chiêu Nhiên.
“Nếu còn qua đây tôi sẽ cắt đứt cổ nó!” A Trung trừng mắt hung hăng nói lời uy hiếp. Tay cầm dao đặt trên cổ Tịch Chiêu Nhiên liền dùng sức, một vệt máu tươi chảy ra.
Phó Vân Thiên thấy cổ Tịch Chiêu Nhiên chảy máu. Bước chân hắn liền tạm dừng một lát, sau đó tiếp tục bước hai bước tới gần.
Chú Tần quả không hổ là người đã trải qua mọi trường hợp. Ông thấy Phó Vân Thiên mang thủ hạ trang bị đầy đủ vũ khí xông đến. Rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, ông tiến một bước đứng trước mặt Phó Vân Thiên nói:”Phó tiên sinh, ở đây là Tịch gia. Hiện giờ mời cậu mang theo người của mình rời khỏi nơi này ngay lập tức! Chúng tôi đã báo cảnh sát!”
Phó vân Thiên rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi gương mặt của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua chú Tần nói:”Nếu ông không muốn Tịch Kính Thời xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết nên đi xem ông ta trước đi!”
Chú Tần trong lòng cả kinh, lúc này đột nhiên mới nhớ Tịch Kính Thời lâu như vậy rồi mà không xuống lầu. Hơn nữa thần sắc cổ quái của ông lúc nãy… Hiện giờ nhóm người làm của Tịch gia đều bị thủ hạ Phó Vân Thiên dùng súng chế ngự. Căn bản ông không thể nào chỉ huy người khác đi xem tình hình của Tịch kính Thời. Nhưng vừa nghĩ đến Tịch Kính Thời có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tần Lương Hàn liền bất chấp hết tất cả, xoay người vội vã chạy lên lầu.
Sau khi Phó Vân Thiên nhìn ông rời đi, liền lập tức không thèm bố thí thêm cho ông một ánh mắt nào. Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn về phía người đang uy hiếp mình, A Trung.
“Phó tiên sinh, tôi cũng không muốn thành kẻ địch của ngài. Yêu cầu đem người mang đi là chỉ thị của cha nuôi ngài. Xin đừng làm tôi khó xử!” A Nghĩa bị ánh mắt băng lãnh như đao phong của Phó Vân Thiên nhìn chằm chằm. Cái cảm giác cường thế áp bách này khiến cho hắn cảm thấy có chút không chống đỡ được. Đành phải lấy Hạ Kiến hào làm lá chắn, hy vọng có thể ngăn lại hắn.
Phó Vân Thiên lại hoàn toàn không theo ý nghĩ của A Nghĩa. Hắn đi thẳng về phía hai người. Đột nhiên đưa tay siết chặt lấy bàn tay đang cầm con dao đặt trên cổ Tịch Chiêu Nhiên. Nhanh đến mức làm cho A Nghĩa không kịp di chuyển.
“A!” A Trung kêu thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay bị Phó Vân Thiên bẻ qua một bên. Đau đến mức ngay cả lực cầm dao cũng không có.
“Vết thương ngươi gây ra cho em ấy, ta bắt ngươi phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...