“Phó ca có ở trong không?” Tịch Chiêu Nhiên đứng ở trước cửa, cười tủm tỉm hỏi Thiệu Đông Dương.
“Có.” Thiệu Đông Dương miễn cưỡng trả lời một câu, nghiêng người để y vào trong.
“Nếu cậu có đi ra ngoài thì giúp tôi đóng cửa lại.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nhắc nhở.
“…” Thiệu Đông Dương sắc mặt không đổi xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa. Rồi sau đó im lặng đứng ở ngoài cửa thầm mắng. Ccmn nói mấy lời mập mờ đó với tôi làm gì!
Thiệu Đông Dương đứng ở trước cửa, trong lòng phiền muộn thở dài. Quyết định không để ý tới mấy người này nữa.
Hắn xoay người đi về phía cầu thang, lại nhìn thấy Đàm Thiên Dương cùng trợ thủ của Phó Vân Thiên –– Hoắc Húc đang đứng ở cầu thang mắt to trừng mắt nhỏ. Cả hai đều là loại người trầm mặc ít nói. Thân hình cường tráng thẳng tắp lại cao hơn một mét tám, khiến cho cả hai đều mang khí thế áp bách kinh người. Giống như hai thanh vũ khí lạnh đang đối khán lẫn nhau. Hoàn cảnh vô cùng áp lực.
Thiệu Đông Dương đi đến bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhị thiếu gia.” Hoắc Húc quay đầu hành lễ với Thiệu Đông Dương.
“Anh đứng ở chỗ này làm cái gì?” Thiệu Đông Dương hỏi.
“Phòng sách của Phó thiếu gia không thể để cho người ngoài tuỳ tiện đi vào.” Hoắc Húc nghiêm mặt, thận trọng giải quyết công việc của mình, nói.
Dù sao cũng không phải là thủ hạ của mình. Thiệu Đông Dương không muốn hỏi nhiều. Đành phải chuyển hướng về phía Đàm Thiên Dương, nói với hắn: “Chiêu Nhiên có thể sẽ nghỉ ngơi trong phòng sách một lát. Hay là anh xuống dưới lầu chờ đi.”
Đàm Thiên Dương nhìn hắn một cái. Dường như là đang suy xét lời nói của hắn có bao nhiêu đáng tin cậy. Khoé môi Thiệu Đông Dương co rút, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn. Ai bảo người ta hiện giờ là bảo bối của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.
Dường như cuối cùng Thiệu Đông Dương cũng không đạt được sự tín nhiệm của Đàm Thiên Dương, chỉ nghe hắn nói: “Tôi ở chỗ này chờ cậu ấy.”
Thiệu Đông Dương lại co rút khoé môi, hắn quả thật không phải là người mà! Đkm, tôi không quan tâm nữa!
Thiệu Đông Dương hầm hừ quay người đi xuống lầu. Mấy người muốn làm thế nào thì làm thế đó đi! Một đám điên!
Phó Vân Thiên thấy Tịch Chiêu Nhiên chủ động đến tìm mình. Sắc mặt lạnh như băng lúc đầu liền dịu xuống, thanh âm nhu hoà hỏi: “Sao em không ở dưới chơi tiếp?”
“Phó ca.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nhìn hắn. Y lấy ra một chiếc hộp từ túi quần bên trái đưa cho hắn, nói: “Tặng quà sinh nhật cho anh, xem thử có thích không?”
Phó Vân Thiên nhận lấy chiếc hộp, biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm nhu hoà. Chiếc hộp vẫn chưa mở thì hắn đã nói: “Chỉ cần là của em tặng, cái gì anh cũng thích.”
“Vậy là tốt rồi.” Tịch Chiêu Nhiên cười tỉm tỉm, “Về sau Thiên Dương sẽ đi theo em, hy vọng Phó ca chiêu cố nhiều một chút.”
Phó Vân Thiên nghe xong lời của y, sắc mặt hơi thay đổi. Tâm trạng vui vẻ ban đầu một lần nữa càng thêm trầm xuống. Nhưng bởi vì đối mặt với Tịch Chiêu Nhiên, nên hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Chỉ khuyên nhủ: “Tiểu Nhiên, hắn không thích hợp với em.”
Tịch Chiêu Nhiên cười lắc đầu, “Phó ca, điều này đối với em mà nói cũng không quan trọng. Em chỉ muốn hắn ở bên cạnh mình, như vậy là tốt rồi.”
Phó Vân Thiên im lặng nhìn y, gương mặt Tịch Chiêu Nhiên vẫn đang mỉm cười. Hắn gần như không thể nhìn thấy thân ảnh mình ẩn chứa trong đôi mắt hoa đào kia. Trong lòng Phó Vân Thiên trầm xuống. Hắn nhìn ra được, thân ảnh của hắn có thể khắc vào đôi mắt đen láy kia. Nhưng chưa bao giờ có thể in dấu trong trái tim y. Và hôm nay Tịch Chiêu Nhiên tới nơi này, mục đích không phải vì mừng sinh nhật của hắn. Mà là vì tên vệ sĩ kia…
“Em quyết định rồi sao?” Thanh âm của Phó Vân Thiên nghe không ra cảm xúc, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm y.
“Vâng.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu.
“Vậy còn cha em..”
“Chuyện này không có liên quan gì với ông ấy.” Sắc mặt Tịch Chiêu Nhiên hơi đổi một chút. Nhưng lại rất nhanh khôi phục lại bình thường.
“Nhưng em dù sao cũng phải cố kỵ mẹ em, nếu bà ấy đưa ra yêu cầu với em thì sao?” Phó Vân Thiên nói.
“Chuyện này em sẽ không nghe theo bà ấy.” Tịch Chiêu Nhiên không biểu lộ cảm xúc nói.
Phó Vân Thiên không nói thêm. Đôi môi mỏng mím lại vô cùng sắc bén. Ngay cả gương mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm.
“Phó ca.” Tịch Chiêu Nhiên đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống. Sau đó y ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt hiện lên sự kiên quyết. “Thiên Dương là người của em. Em nhất định sẽ không để cho kẻ nào có cơ hội động vào hắn. Cho nên…” Y dựa vào ghế, xoay tròn một vòng. Mỉm cười tiếp tục nói, “Em không hy vọng chúng ta sẽ trở thành kẻ thù.”
Phó Vân Thiên vẫn không nói gì, đôi mắt sâu thẫm nhìn y.
Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười đối diện với hắn.
Trong phòng sách nhất thời yên tĩnh không tiếng động, tựa như không khí đều bị đông lại.
Một hồi lâu, Phó Vân Thiên mới khẽ thở dài. Gương mặt lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi, dường như là thoả hiệp nói: “Tôi tạm thời sẽ không động đến hắn.”
“Tạm thời?” Tịch Chiêu Nhiên nheo mắt lại.
“Tiểu Nhiên!” Phó Vân Thiên nhìn về phía y, trong mắt mang theo sự nguy hiểm, “Em đừng quá mức!”
“Được rồi.” Tịch Chiêu Nhiên đứng lên, nhún vai. “Chỉ cần không có người đi gây phiền toái cho Thiên Dương, mọi thứ đều dễ bàn.”
Phó Vân Thiên lạnh lùng không nói tiếp.
“Em đi đây.” Tịch Chiêu Nhiên xoay người hướng về phía cửa. Nhưng khi vừa định đưa tay mở cửa, bước chân y bỗng dừng lại, xoay người mỉm cười nói: “Thiếu chút nữa đã quên, Phó ca sinh nhật vui vẻ.” Y nói xong cũng không chờ đối phương trả lời. Mở cửa đi ra ngoài, còn thuận tay đóng lại cửa phòng.
Phó Vân Thiên nhìn cửa phòng khép kín lại thở dài. Nếu trên thế giới này có người có khả năng khiến cho hắn không có biện pháp. Người kia cũng chỉ có thể là Tịch Chiêu Nhiên.
Hắn xoay người mở chiếc hộp kia ra, bên trong là một chiếc caravat được thiết kế đơn giản nhưng lại trang nhã. Hắn cầm lấy nó đặt ở lòng bàn tay, *** tế vuốt ve còn mang theo chút cẩn thận, vừa ôn nhu lại vừa sủng ái. Như thể hắn đang vuốt ve người yêu của mình.
“Tiểu Nhiên…” Hắn gọi một tiếng trong phòng sách trống rỗng. Rồi lập tức nắm chặt chiếc caravat ở lòng bàn tay.
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên rời khỏi phòng sách, chỉ nhìn thấy Đàm Thiên Dương và Hoắc Húc đang đứng song song ở bên cạnh cầu thang. Có chút nghi ngờ không biết hai người bọn họ đang làm gì ở phía trước.
“Làm sao vậy?” Tịch Chiêu Nhiên nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì.” Đàm Thiên Dương lắc đầu.
Tịch Chiêu Nhiên nghi ngờ nhìn hắn một cái, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Húc.
“Tịch thiếu gia.” Hoắc Húc hướng y hành lễ.
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu về phía hắn. Nhìn không ra nguyên nhân đành phải bỏ qua. Quay về phía Đàm Thiên Dương nói: “Về nhà thôi.”
Đàm Thiên Dương gật đầu.
Sau ngày đó, Tịch Chiêu Nhiên cũng không có đi ra ngoài. Mỗi ngày ngoại trừ đi đến công ty làm việc, cũng chỉ đi theo Đàm Thiên Dương. Mưu đồ bám dính cùng thu hút ánh mắt của hắn đặt ở trên người mình.
Rất nhanh đã đến thứ sáu. Tịch Chiêu Nhiên trong lúc vô tình đã nghe được người trong công ty bàn luận xem cuối tuần này sẽ đi đâu chơi. Y trở lại văn phòng suy nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được chủ ý nào. Cuối cùng y đành phải gọi điện thoại cầu cứu Thiệu Đông Dương.
“Đi chơi cuối tuần?” Thiệu Đông Dương ở đầu dây bên kia kinh ngạc hỏi lại. Sau ngày sinh nhật của Phó ca, hắn cũng đã lâu không có liên lạc với Tịch Chiêu Nhiên. Bởi vì hắn thật sự không muốn tham gia vào chuyện tình cảm của đại ca hắn và Tịch Chiêu Nhiên. Hắn còn muốn sống lâu thêm vài năm ah’.
“Đúng vậy, cậu có gợi ý nào hay không? Tôi muốn dẫn Thiên Dương đi cùng nữa.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười nói.
Thiệu Đông Dương khoé miệng co rút. Gọi tên người ta thân mật như vậy. Làm như người ta là chồng cậu không bằng!!
“Đi ngâm suối nước nóng đi.” Dù nghĩ như vậy, nhưng Thiệu Đông Dương vẫn rất khí thế giảng nghĩa chủ ý này cho y. “Hai người cỡi hết quần áo rồi đi ngâm suối nước nóng, thật sự rất thích hợp để phát triển “chuyện ấy ấy” nha. Ý nhầm, là tình cảm ah’, hắc hắc.”
Tịch Chiêu Nhiên cầm di động, nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Có chút không xác định nói: “Nhưng lúc ở nhà, hắn vẫn thường giúp tôi tắm rửa ah’. Cũng không thấy hắn có phản ứng gì.”
“Cái này đâu có giống nhau chứ?!” Thiệu Đông Dương nghe ra được ý khoe khoang trong lời nói của y. Buồn bực muốn chen vào phá rối.”Cùng nhau ngâm suối nước nóng là một chuyện vô cùng lãng mạn. Cậu nghĩ thử đi, hai người không mảnh vai che thân ngâm mình dưới làn nước ấm, khói trắng mờ ảo lượn lờ khắp ôn tuyền. Nếu không có cái gì phát triển, thì thật uổng phí bầu không khí lãng mạn ở khu suối nước nóng ah’?!”
Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, gật đầu, hai má một chốc lại cọ cọ lên màn hình di động. “Được rồi, vậy cuối tuần này tôi sẽ dẫn hắn đi đến đó. Nếu không phát triển được gì, khi quay về tôi sẽ tìm cậu tính sổ ah’!” Y nói xong trực tiếp cúp máy, thuận tay ném lên bàn. Bắt đầu kế hoạch chuẩn bị cho lần hẹn hò này.
“Uy!” Thiệu Đông Dương bất mãn hô một tiếng trong di động. Nhưng đáp lại hắn cũng chỉ là thanh âm “tút tút” kéo dài.
“Mợ nó!” Hắn mắng một tiếng, tay cầm điện thoại dùng sức ném lên ghế sô-pha. “Nếu để Phó ca biết tôi cho cậu chủ ý câu dẫn đàn ông, hắn nhất định sẽ lột sống da của tôi!” Hắn ngồi phịch trên ghế sô-pha khẽ lầm bầm. Rồi trợn mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu thở dài một hơi. Hắn thật không muốn xen vào chuyện của hai người này. Nhưng hắn lại càng không muốn Phó ca và Tịch Chiêu Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì. Hai người này đều có thế lực rất lớn. Bất luận là thân phận, lập trường hay tính cách. Trừ phi một bên bị một bên khác bẻ gãy cánh, không còn sức phản kháng rồi nhốt lại bên người. Bằng không kết cục nhất định là lưỡng bại câu thương. Nhưng nếu thật sự như vậy thì cũng không khác gì lưỡng bại câu thương.
Hắn không biết Tịch Chiêu Nhiên có thật sự yêu Đàm Thiên Dương hay không. Nhưng rõ ràng Đàm Thiên Dương mới là người thích hợp với cái tên điên không muốn sống như Tịch Chiêu Nhiên.
Chỉ mong Tịch Chiêu Nhiên có thể thành công. Và Đàm Thiên Dương có đủ bản lĩnh để bảo vệ sinh mệnh cho y, Aizz!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...